• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường núi hiểm trở liên tục vang lên tiếng va chạm của binh khí, Hắc Ảnh, Diệp Minh cũng đến giúp hắn một tay, ba người cùng nhau đối phó đám sát thủ

- Tiểu Cẩn, cẩn thận sau lưng!

Nàng không yên tâm nên bước ra ngoài, một tên sát thủ định đánh lén hắn bị nàng nhìn thấy, hắn dứt khoát dùng kiếm kết liễu tên đó. Sau một buổi đánh nhau, sát thủ còn lại chưa đầy một nửa, nếu cứ đánh như vậy sát thủ đều bị tiêu diệt mà hắn vẫn chưa chết, bọn chúng quá khinh thường hắn rồi.

- Lan nhi, các ngươi mau thả nàng ra, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến nàng

Đám sát thủ thấy nàng liền có ý định bắt nàng để uy hiếp hắn. Chủ nhân bọn họ căn dặn không được động đến nàng nên bọn họ chỉ để cho hắn thấy thôi chứ không thật sự hại đến nàng.

- Muốn thả nàng ra cũng được, ngươi tự kết liễu đi.

- Tiểu Cẩn, đừng nghe bọn họ, ngươi đừng làm chuyện ngốc nghếch.

- Ngươi không tự kết liễu, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy nàng chết

Bọn họ tiếp tục uy hiếp, hắn nắm chặt nắm đấm, bọn họ lại dùng nàng để bắt hắn tự kết liễu.



- Được, ta sẽ làm theo lời các ngươi

Hắn kề kiếm vào cổ, Hắc Ảnh và Diệp Minh định xông đến cướp nàng từ tay bọn họ nhưng bị hắn ngăn lại. Lỡ như sơ suất sẽ làm hại đến nàng, hắn không muốn nàng xảy ra chuyện gì, vậy hãy để hắn là người hi sinh.

- Tiểu Cẩn, mau buông kiếm xuống đi mà, ta không đáng để ngươi hi sinh như vậy

- Nàng đáng được ta bảo vệ, ta cam nguyện hi sinh vì nàng, nàng nhất định phải sống cho thật tốt

- Vậy nếu ngươi có thể vì ta mà không cần mạng, ta cũng có thể vì ngươi hi sinh

Nàng dứt lời liền kéo theo tên sát thủ kia lao xuống vách núi, tên sát thủ kia vì lo đề phòng hắn sợ hắn đến cướp người nên không hề đề phòng đến nàng, cả hai cùng rơi xuống vực.

- Lan nhi, nàng tại sao lại làm vậy... A..

Hắn thét lên trong vô vọng, đôi mắt đỏ ngầu vì tơ máu ra lệnh cho thuộc hạ xử lý hết đám sát thủ còn lại. Những tên sát thủ còn lại nhìn thấy bộ dạng của hắn không khỏi sợ hãi, bộ dạng hung thần ác sát của hắn lúc này thật giống như vị Tu La đến từ Địa Ngục. Từng đường kiếm đi qua là một tên sát thủ ngã xuống,hắn điên cuồng chém giết nhưng không hề thấy mỏi mệt.Nàng lại vì hắn mà chấp nhận nhảy xuống vực.

Hắn không thể nào chấp nhận được sự thật, hắn tuyệt vọng bước đến bên bờ vực rồi nhảy xuống. Nếu nàng đã chết vậy thì để hắn cùng nàng đi xuống âm tào địa phủ. Hai tên thuộc hạ của hắn không phản ứng kịp nên trơ mắt nhìn vương gia của bọn họ nhảy xuống vực

- Vương gia... Hắc Ảnh, mau triệu tập người tìm cách xuống dưới cứu vương gia và vương phi

- Được, ta sẽ đến triệu tập người của vương phủ

- Ngươi cẩn thận, nghe nói hoàng thành đã bị Bắc Dận bao vây rồi

- Ừm, ta đi đây

Bọn họ chỉ thấy nàng rơi xuống vực chứ không hề biết nơi đó còn có một trận pháp đưa nàng đến một nơi vô cùng bí mật.



Đám người Hắc Ảnh nhanh chóng tìm người đến dùng dây thừng xuống vách núi tìm người.Do hắn bị rơi xuống hồ nên bọn họ tìm thấy hắn ở một nơi gần bờ hồ, hắn bị ngâm trong nước khá lâu cộng thêm những vết thương khi đánh nhau với đám sát thủ,hắn liền bị sốt đến nửa mê nửa tỉnh.

- Vương gia không ổn rồi, để ta tìm đại phu, bên phía ngươi tìm được vương phi chưa?

- Vẫn chưa tìm thấy vương phi, bọn ta đang tiếp tục tìm.

- Ừm, chỉ mong là vương phi không xảy ra chuyện gì nếu không vương gia chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Ở một nơi khác, Sở Lan từ từ mở mắt, ánh sáng chiếu vào mặt nên nàng không thấy rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người tóc bạc trắng đang loay hoay làm gì đó.

- Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi thật đúng là mạng lớn, rơi vào trận pháp của ta cũng chỉ bị thương nhẹ

- Bà bà, bà là ai? Tại sao ta lại ở nơi này?

- Ta chính là Bạch Vị Y, lúc ta đang xem xét trận pháp, ngươi từ đâu rơi xuống nên ta tiện tay mang ngươi về đây

- A, ta biết rồi, bà chính là Bạch Vị Y khi xưa theo đuổi sư phụ của ta, xem ra ta thực có duyên với bà a

Sở Lan chợt nhớ ra lúc trước sư phụ có kể cho nàng nghe về Bạch Vị Y, nàng vui mừng đến kích động vỗ đùi không ngờ lại vỗ trúng vết thương làm nàng đau đến hút khí lạnh.

- Không cần kích động như vậy, lão già đó lại tự phụ rồi, khi xưa rõ ràng là lão theo đuổi ta mới đúng

- Vậy người không thích sư phụ của ta sao?

- Trẻ con hỏi chuyện đó làm gì? Lo dưỡng thương cho tốt đi

Bạch Vị Y từ chối cho câu trả lời, nàng trề môi, chuyện này chẳng có gì phải ngại với lại nàng cũng không phải là trẻ con đâu à! Nàng cũng có phu quân rồi chứ bộ!

Nhắc đến phu quân, nàng lại nhớ đến hắn, không biết hắn giờ này ra sao rồi, có ổn hay không.Nghe nói Bắc Dận đã tấn công vào kinh thành, phụ mẫu nàng không biết có được an toàn hay không? Sở Lan tâm tư trùng trùng mà ngồi đó thất thần, bà lão thấy vậy liền đưa đến cho nàng một chén thuốc.

- Uống đi, đừng lo lắng, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi. Thay vì ngồi đây nghĩ ngợi, sao ngươi không chuyên tâm theo lão học võ công để bảo vệ những người ngươi muốn bảo vệ

- Người sẽ dạy võ công cho ta thật sao? Như vậy thì tốt quá!

- Nếu ngươi muốn học võ công, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ và truyền dạy võ công cả đời này của ta cho ngươi

- Nhưng ta đã có sư phụ, nếu nhận người làm sư phụ nữa có ổn hay không?

- Tại sao lại không được, lão già đó làm sư phụ của ngươi được ta cũng có thể làm sư phụ của ngươi

Từ trước đến nay bà vẫn luôn muốn tranh với ông ấy, vả lại bà thấy nàng cũng có tố chất, nếu được bà truyền dạy võ công chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành một cao thủ trên giang hồ.

- Đồ nhi bái kiến sư phụ

- Đứng lên đi, từ nay ngươi theo ta học võ công, chắc chắn sẽ có thành tựu lớn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK