Sau khi sự việc hôm đó xảy ra, Tiêu Sở Tranh cũng cùng lúc biến mất với Tử Cẩn và Sở Lan, không ai biết hắn đi đâu. Quân Bắc Dận như rắn mất đầu mà rối loạn, quân Di Hòa may mắn có Hắc Ảnh chống đỡ nên giành thắng lợi liên tiếp. Đại cục đã định, quân Bắc Dận thua thảm hại.
- Phát lệnh tấn công cho ta, bắt giữ hoàng đế Bắc Dận lại.
- Nhưng chẳng phải Minh vương đã không còn tung tích rồi sao?
- Ngươi cứ làm đi, không nên thả hổ về rừng, với lại lời ta đã hứa, đương nhiên ta sẽ làm được.
Quân Vô Niệm đã coi hai người bọn họ như bằng hữu, y không tin hắn và nàng đã chết, họ chắc là đang ở một nơi nào đó thôi. Hoàng đế Bắc Dận còn là một lão cáo già, nếu tha cho ông ta chẳng khắc nào để lại mầm họa về sau.
- Tuân lệnh, thuộc hạ lui xuống dẫn binh đây ạ.
Xong việc Hắc Ảnh cũng thay hắn giao lại binh quyền cho Quân Vô Niệm, hiện tại người dẫn binh là tướng quân của Di Hòa.
Hoàng đế Bắc Dận còn đang hưởng lạc, không hề hay biết quân sĩ đã bại trận.Ông ta ngồi trên ghế rồng nhìn đám vũ công nhảy múa, bàn tiệc vô cùng xa hoa.
- Hoàng...hoàng thượng, không xong rồi, không...không xong rồi...
Một tên binh lính hớt hải chạy vào quỳ bệch xuống sàn, miệng lắp ba lắp bắp bẩm báo với ông ta.
- Trẫm còn đang rất tốt, cái miệng quạ của ngươi đó, có chuyện gì nói mau.
Hoàng đế Bắc Dận tức giận vì bị làm cho mất hứng, tên binh lính không dám vòng vo nữa mà bẩm báo sự thật.
- Bẩm hoàng thượng, quân ta bại trận, quân Di Hòa đuổi theo đến đây rồi ạ
- Ngươi nói cái gì? Tức chết ta mà, còn không mau cho quân đánh trả đi.
- Dạ... dạ quân ta đa phần đã đầu hàng rồi ạ.
Tiếng chén đĩa rơi loảng xoảng trên sàn nhà, ông ta tức giận đến hất đổ cả bàn đồ ăn, do uống rượu nhiều nên ông ta đã có phần say, hoàng đế Bắc Dận điên cuồng dẫn binh lính đi chặn đường quân Di Hòa mặc cho người khác can ngăn cũng không thèm để ý.
- Hoàng thượng, người dừng lại đi mà, quân địch rất đông, chúng ta không làm gì được đâu!
- Một lũ nhát gan, trẫm nuôi các ngươi làm gì hả, cút hết cho trẫm.
Đám binh lính cũng không phải tự nguyện đi theo ông ta, nghe vậy liền lần lượt rời đi, chỉ trong chốc lát chỉ còn lại mỗi mình ông ta đứng đó.
- Phản hết rồi, đúng là phản cả rồi, hahaha...
Ông ta tức đến phát điên, đầu óc không còn tỉnh táo nữa mà cứ đứng ở nơi đó cười to, chim chóc bị ông ta dọa cho bay lên cả. Bắc Dận quốc cứ như vậy bị hủy hoại trong tay một hoàng đế hoang *** vô độ như ông ta.
Tính ra mọi chuyện cũng là nhân quả báo ứng mà ông ta tự làm tự chịu, lúc trước ông ta dẫn quân đánh chiếm Minh Phượng thì đến bây giờ Di Hòa lại thay Minh vương giành lại Minh Phượng, còn khiến Bắc Dận Quốc của ông ta mãi mãi biến mất trên đại lục này.
Bên ngoài xảy ra vô số chuyện thì ở chỗ Sở Lan lại vô cùng nhàn hạ, nàng nằm hai chân vắt chéo mà hai mắt lại lim dim. Ở trong huyễn cảnh này đúng thật không có gì để làm, nàng cứ hết ăn rồi lại lăn ra nằm ở đó đến toàn thân sắp nổi mốc đến nơi.
- Này, ngươi có đó không vậy?
- Có chuyện gì mau nói, bổn đại gia còn phải đi ngủ trưa nữa!
- Chừng nào ta mới được ra ngoài đây, ta ở đây cũng lâu lắm rồi đó!
- Ngươi cứ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi đi, hết chuyện rồi, ta đi trước đây!
Hỗn Độn trong không gian huyễn cảnh đã ngưng tụ thành hình một chú thỏ nhỏ, Sở Lan thấy nó định bỏ chạy liền đưa tay túm lấy hai tai của nó.
- Ta còn chưa nói xong mà, ngươi định đi đâu, không được đi.
- Lại chuyện gì nữa? Bổn gia ta nhớ hình như đâu có mắc nợ ngươi cái gì đâu mà cứ tối ngày túm lấy ta hoài vậy.
- Chẳng phải ngươi nói hệ thống gì đó đã sửa xong rồi sao, tại sao ta còn chưa được ra ngoài?
- Lần này vấn đề nằm ở tác giả thôi, do tác giả còn chưa viết nội dung có liên quan gì tới ngươi, vì vậy ngươi vẫn còn ở yên đây.
- Rồi chừng nào ta mới được ra ngoài?
- Bổn đại gia đã nói là cứ kiên nhẫn chờ đợi đi! Sao ngươi cứ hỏi hoài vậy, ngươi phiền quá đi à!
Nàng sợ tên thỏ Hỗn Độn này lại mắng nàng nữa nên im lặng không nói gì. Nàng thật sự nhớ hắn rồi, không biết bây giờ hắn ra làm sao, không biết có được người ta cứu hay không nữa.
- Sao người lại im lặng rồi, không nói nữa đi?
- Chẳng phải ngươi nói ta phiền phức hay sao? Thế bây giờ ta yên lặng rồi, ngươi lại bảo ta nói chuyện nữa.Ngươi có vấn đề à?
- Ngươi mới là người có vấn đề đó! Không nói với ngươi nữa.
Hỗn Độn liền biến mất dạng, Sở Lan buồn chán thở dài rồi lại nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Trong một sơn cốc, nam nhân yên lặng nằm đó không hề có một động tĩnh gì, lão nhân râu tóc bạc phơ từ đâu đi đến nhìn hắn ngẫm nghĩ rồi liền lại gần xem mạch cho hắn.
- Tiểu tử nhà ngươi cũng mạng lớn thật! Rơi từ trên đó xuống mà lại không chết, coi như chúng ta có duyên, ta cứu ngươi lần này vậy.
Minh Tử Cẩn không biết bản thân bằng cách nào lại đến được nơi này, hắn chỉ biết khi mở mắt ra là thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường gỗ trong một căn nhà.
- Tiểu tử ngươi tỉnh rồi sao?
- Tiền bối người là ai?Tại sao ta lại ở nơi này? Người có thấy một nữ tử bên cạnh ta hay không?
- Ngươi mới tỉnh dậy mà hỏi nhiều vậy. Uống thuốc cái đã rồi tính tiếp!
Ông lão đưa chén thuốc cho hắn, hắn đưa tay tiếp nhận rồi uống hết nó xong lại nhìn đến ông lão tiếp tục hỏi thăm tin tức. Khi tỉnh dậy hắn đã tìm xung quanh nhưng không thấy nàng, Tử Cẩn rất hoảng sợ, hắn sợ bản thân lại lạc mất nàng lần nữa.
- Tiền bối lúc người cứu ta có thấy một nữ tử hay không?
- Không có, lúc ấy ta chỉ nhìn thấy một mình ngươi thôi.
- Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, ơn này khi khác tiểu bối đã đền đáp bây giờ tiểu bối phải đi tìm thê tử.
- Được thôi ơn cứu mạng thì không cần trả, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi.
- Vậy tiểu bối xin đi trước.
- Đi đi!
Tử Cẩn men theo con đường mòn cuối cùng cũng tìm được lối đi lên. Hắn đứng trên ngọn núi cao quan sát, ngọn núi bao la rộng lớn này hắn biết tìm nàng ở đâu bây giờ?
- Lan nhi, rốt cuộc bây giờ nàng đang ở đâu, có biết ta lo cho nàng lắm hay không?
Hắn lớn tiếng gọi tên nàng nhưng không nghe được hồi âm gì mà chỉ có tiếng hắn vang vọng khắp bốn phía. Tử Cẩn thất vọng ngồi xuống mép đá, hắn cứ luôn miệng hứa sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu tổn thương nhưng bây giờ thì sao, hắn lại làm lạc mất nàng lần nữa.Hắn đúng thật không phải một phu quân tốt.
- Tiểu Cẩn là ngươi sao?
Nàng từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lúc nãy nàng mơ thấy hắn gọi nàng, nàng cứ ngỡ nó là thật mà vui mừng nhưng khi Sở Lan tỉnh dậy phát hiện nó chỉ là một giấc mộng của nàng thôi. Sở Lan cười tự giễu, lúc trước ở bên cạnh hắn, nàng không biết trân trọng, đến bây giờ mới biết thật ra nàng yêu hắn rất nhiều.
- Tiểu Cẩn ngươi đang ở đâu? Ta rất nhớ ngươi, ngươi xuất hiện đi mà!
Một giọt lệ lăn dài trên má nàng, bây giờ nàng mới biết sợ thật sự là gì. Nàng sợ, rất sợ mất đi hắn, rất sợ sẽ không còn được gặp hắn nữa. Nếu được gặp hắn lần nữa, nàng nhất định sẽ trân trọng hắn, không để hai người phải cách xa thêm một lần nào.