Beta: Moonmaplun.
“Bảo bối, không khóc, không khóc, anh sai rồi, đều là anh sai, em nín đi, được không?” Charles bối rối ôm cô, không biết nên làm sao cho đúng. Bây giờ nếu ai có thể nói cho anh biện pháp làm cho bà xã không khóc nữa, anh có thể thưởng cho người đó thật nhiều. Anh cảm thấy áo mình ướt đẫm nước mắt tủi thân của cô.
Ngay lúc anh thấy khó chịu, Rose rốt cuộc cũng ngừng khóc, nhưng vẫn còn thút thít…
Nhìn thấy vợ mình khóc một trận khóc đến mặt trắng bệch, Charles tự trách mình, anh ngốc nghếch dùng tay áo lau nước mắt trên mặt Rose, nhưng lại ảo não phát hiện chất liệu quần áo thô cứng chà sát đỏ cả khuôn mặt của cô. Thấy vợ mình khóc đến không còn sức lực, Charles dìu cô đến giường, đỡ cô ngồi ổn định trên giường, anh vội vàng vào phòng tắm cầm khăn lông ra cho Rose lau mặt.
“Bảo bối, em khoẻ không?” Nhìn Rose vẫn còn thút thít, Charles cảm thấy lo lắng, khóc đến mặt mũi trắng bệch, sẽ không có chuyện gì chứ?
“Không, không sao, em, em cũng không biết bản thân như thế nào nữa…” Rose khóc thút thít nói, có ý muốn nở nụ cười, thế nhưng nước mắt lại rơi xuống như tuyến châu bị đứt, miệng lại mếu máo muốn khóc…
Charles nhìn tình hình này không dám khuyên cô nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, chậm rãi vỗ lưng cô trấn an, nhìn vợ trong lòng mình khóc thê thảm càng hận Vicky: Người đàn bà chết tiệt, nếu không phải do cô ta, Rose của anh sao có thể khó chịu như vậy? Chuyện đêm nay là do cô ta đắc tội trước, sau này chúng ta từ từ tính lãi sau…, anh đem mọi chuyện đều tính trên đầu Vicky.
Buổi tối thống khổ nhất đối với Charles mà nói không phải là đêm biết được Rose thật giả, trong cuộc sống sau này mỗi khi nghĩ đến đêm nay anh đều nhất quyết –– tuyệt đối không thể để Rose khóc.
Hai người mãi cho đến nửa đêm mới ngủ, mà việc khiến người ta đau lòng là Rose không cố tình gây sự luôn luôn gào khóc, cô khóc chút liền dừng, chỉ là anh đừng nói chuyện với cô, cũng đừng khiến cô nói chuyện, chỉ cần nói chút xíu nước mắt lại tự động rơi xuống, chỉ một lát lại ngừng, vừa nói vừa khóc… Lặp đi lặp lại như vậy quần áo Charles đều ướt đẫm, anh lại không có cách nào vì bản thân mình mà giải thích nửa câu.
Charles ôm vợ trong lòng, ngửa đầu yên lặng rơi lệ, loại chuyện này thật nói không nên lời –– khổ sở!
Charles chỉ ngủ một chút, sớm liền tỉnh, nhìn vợ với đôi mắt sưng đỏ ngủ trong ngực mình, anh đau lòng cúi đầu hôn lên trán Rose, anh đã khiến cô thương tâm… Tay sờ sờ lên bụng vợ, Charles yên lặng xin lỗi: Thực xin lỗi bảo bối, cha lơ là hai người bấy lâu, sau này cha nhất định không mắc sai lầm như vậy nữa, hai người là bảo bối quan trọng nhất của cha.
Rose cảm giác được tay Charles đụng đến, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Charles nghiêng mặt nhìn mình, khóc đến hai mắt sưng bụp khiến cô cảm thấy thật không thoải mái, trừng mắt nhìn mới bất giác nhớ tới bộ dạng bây giờ của mình nhất định rất thảm, cô “A!” một tiếng, kéo chăn lên che mặt.
Charles bị động tác của cô doạ sợ, nghĩ rằng nữ vương bệ hạ của tôi, ngài không phải là muốn khóc nữa chứ? Không dám lấy tay túm lại, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành: “Bảo bối, sao vậy? Đừng dùng chăn che mặt, không thở được mất.”
Nửa ngày mới nghe được âm thanh từ trong chăn truyền đến: “Anh đi ra ngoài trước đi, mắt em sưng lên khó coi chết đi được, anh nhìn thấy lại càng không thích em…”
Tính trẻ con của Rose như vậy khiến lòng Charles mềm, anh kéo chăn xuống, miệng dụ dỗ: “Ngoan, anh nhìn đã nửa ngày, ánh mắt hồng hồng vẫn luôn xinh đẹp, anh sao lại không thích em được?”
“Anh đã thấy rồi sao…” Rose nhụt chí bỏ chăn ra, ngồi dậy phờ phạc ỉu xìu nhìn Charles, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười ôn như giống như mọi ngày: “Sao lại thức sớm như vậy? Em đi rửa mặt chải đầu một chút, kêu mọi người chuẩn bị bữa sáng.” Nói xong Rose định mang dép vào.
Nhìn thấy Rose ép buộc chính mình như vậy Charles lại đau lòng, anh ôm lấy cổ Rose, không cho cô xuống giường, thành tâm thành ý giải thích: “Bảo bối, ngày hôm qua anh không cùng Vicky đi chơi.”
“Vâng…”
Thấy Rose chỉ thuận theo lại cúi đầu không nói chuyện, Charles tiếp tục nói: “Ngày hôm đó anh uống hơi nhiều. Vicky thừa lúc anh không ngủ ở trong phòng mà chạy đến giường anh… Anh thề, anh thật sự chưa làm cái gì hết…” Thấy Rose lập tức ngẩng đầu trừng hai mắt nhìn mình, Charles vội nhấc tay thề, sau lại bổ sung thêm, “Thật sự, anh uống rất nhiều rượu, Vicky thấy anh không phòng bị nên cho anh uống canh giải rượu, không biết cô ta bỏ cái gì vào trong đó, anh ngủ rất sâu, cho nên anh thật sự cái gì cũng chưa làm.” Nhìn thấy Rose trừng mình lại suy nghĩ một lát, cúi đầu không nói, Charles lau mồ hôi lạnh trong lòng, biết mình xem như qua ải.
Vốn anh không tính nói cho Rose biết nhưng lại cảm thấy lo lắng, Rose không phải là dạng phụ nữ có năng lực thừa nhận thấp như ban đầu anh nghĩ, cũng không phải dạng phụ nữ cố tình gây sự, cho nên loại chuyện như vậy vẫn nên nói trước cho rõ ràng, dù sao chị họ của cô ấy vẫn còn ngốc ở khách sạn, có thể làm ra chuyện khiến cô ấy lại khóc, anh thật sự chịu không nổi đâu…
Hắng giọng một cái, anh tiếp tục nói: “Anh cái gì cũng không có làm, nhưng mà cô ta lại cởi hết quần áo nằm ở bên cạnh anh, khi anh tỉnh lại nói với anh, anh phải chịu trách nhiệm, anh không đồng ý cô ta liền nói anh cưỡng bức cô ta, lúc đó anh sợ cô ta đánh thức em khiến cho em đau lòng, anh đáp ứng.” Nhìn thấy Rose lại trừng mình Charles vội giơ tay lên cam đoan. “Anh lừa cô ta, anh thực sự sợ em đau lòng, tối hôm qua hẹn cô ta cùng ra ngoài là…” Charles không e dè kể hết kế hoạch của mình, đương nhiên anh sợ Rose cảm thấy phương pháp của mình rất tàn ác, ném Vicky cho ba người đàn ông nói giảm còn một người, theo cách nói của anh, dù sao cô ta muốn tìm đàn ông, anh liền tìm giúp, sau này có ảnh chụp cô ta không dây dưa với mình là tốt rồi.
Nhìn thấy Rose nghe xong rồi mà vẫn cúi đầu, biết cô đã nguôi ngoai, anh nâng mặt Rose lên, làm cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành nói: “Bảo bối, trải qua lần này anh phát hiện, nếu có người muốn phá hủy hạnh phúc của mình, anh cũng sẽ không từ thủ đoạn phá hủy hạnh phúc của người đó, anh cũng là một người tuyệt tình, sau này, anh sẽ luôn luôn ở cùng em, còn có con của chúng ta, chúng ta cùng nhau trải qua những ngày thật tốt, được không?”
“Charles…” Rose khóc, lần này cô là cười ra nước mắt, cô không để ý bộ dáng thất kinh của Charles khi thấy nước mắt của mình, ôm cổ anh kêu tên anh… Nước mắt lần này không giống với nước mắt tối qua, cô thật sự không ngờ Charles sẽ nói như vậy, cô nghĩ đến Charles sẽ tha thứ cho mình, nhưng không giống như trước kia mà sủng cô. Nghĩ đến Charles sẽ trả thù nữ nhân kia nhưng lại không nghĩ rằng Charles sẽ nói hết toàn bộ với mình. Đây là anh nói cho cô biết, anh cũng có nhược điểm bị cô biết, anh cũng là một người “đen tối”, cho nên tối hôm đó cô làm chuyện gì anh cũng đều không để ý, anh chỉ muốn cùng cô cùng nhau sống thật tốt qua ngày, anh đang làm cho cô thấy yên tâm. Charles, anh thế nào lại có thể vượt qua kỳ vọng của em nhiều như vậy? Anh sao có thể tốt như vậy? Rose cảm động khóc, khiến Charles một đầu đầy mồ hôi bất lực: Bảo bối, em có thể nín khóc được không?
Nhiều ngày không nói chuyện với nhau, hai người trò chuyện một hồi mới ra khỏi phòng ngủ, người hầu trong nhà nếu không phải nhìn thấy Charles đỡ Rose xuống lầu thì sẽ chạy đến gọi lão quản gia cứu mạng, thấy đôi mắt nữ chủ nhân sưng đỏ, cái này là khóc bao lâu đây? Tình huống này là sao?
Nhóm người hầu kinh hồn bạt vía nhìn nam nữ chủ nhân tình chàng ý thiếp cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó tìm nơi không có người lớn tiếng hoan hô: việc chiến tranh lạnh buồn chán rốt cuộc đã qua, gia đình này rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời…
Ăn xong bữa sáng, Charles lưu luyến rời đi, anh còn muốn đi xử lý chuyện của Vicky, nghĩ đến bởi vì người đàn bà ghê tởm kia mà mình phải rời khỏi vợ bảo bối, tức giận trong lòng Charles càng lớn hơn: Vicky, chúng ta kết thù lớn…
– – ta là đường ranh giới – –
Charles hài lòng nhìn một xấp dày ảnh chụp trong tay, có thể thấy được trình độ chụp không tệ. Anh nhìn vài tấm liền quăng ảnh lên bàn, cười nhìn ba thanh niên tối qua : “Không tệ, mấy anh em vất vả, một lát gặp ông chủ các người lãnh ‘phí vất vả’. Làm việc giúp tôi các người tuyệt đối không thiệt thòi.”
“Ha ha, còn có ‘phí vất vả’ à? Kỳ thật loại vất vả này chúng tôi đều cảm thấy càng nhiều càng tốt, vất vả thêm vài lần cũng không sao. Hockley tiên sinh khách khí như vậy, chúng tôi cảm thấy thật ngượng ngùng.” Thanh niên đứng đầu ba người gãi gãi đầu ngại ngùng cười nói. Nhìn khuôn mặt này, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được hắn cùng người trong ảnh chụp là cùng một người.
“Được rồi, đừng giả bộ, trả thù lao các người còn có thể không cần? Một lát xuống dưới lãnh tiền. Tất cả ra ngoài đi.” Ông chủ quán bar động tác giả bộ đánh đầu mấy tiểu tử một chút, sau đó đuổi người ra ngoài. Xoay người nhìn về phía Charles, “Người ở bên trong chắc đã tỉnh, anh có vào xem không?”
“Xem, đương nhiên phải xem, một tay tôi đạo diễn tốt như vậy nếu không nhìn kết quả chẳng phải rất đáng tiếc?” Charles nhàn hạ thoải mái cầm ảnh chụp trên bàn đi vào phòng.
Vicky ôm chăn hai mắt thất thần ngồi ở kia, cô ta không biết vì sao lại thành như vậy? Nhìn thấy Charles đi đến, cô ta bất chấp thân thể không mặc quần áo, kích động đứng dậy định kéo Charles.
“Nếu cô còn dám đụng vào tôi, tôi sẽ không để ý khiến bọn họ lặp lại một lần chuyện tối qua…” Âm thanh nhàn nhạt của Charles dọa Vicky dừng lại động tác, tối hôm qua thật đáng sợ, cô tuyệt đối không muốn bị như thế một lần nữa, cô lùi vào trong chăn, phẫn nộ mà bất lực trừng mắt Charles: “Vì sao? Vì sao đối với tôi như vậy, tôi không phải là người phụ nữ của anh sao? Anh sao có thể cho người ta… ” Lời phía sau cô nghẹn ngào nói không nên lời, đây là chuyện mà cô vẫn không hiểu, cũng là chuyện không thể tin được, cô không phải là người tình của Charles sao? Charles tại sao có thể tìm người đến cưỡng bức cô?
“Người phụ nữ của tôi? Ha ha, tôi không có phụ nữ giống như cô vậy, vợ của tôi đang ở nhà dưỡng thai, loại phụ nữ giường ai cũng có thể lên như cô, tôi không chịu nổi. ”
“Nhưng mà anh đã đồng ý cho tôi làm tình nhân của anh… ” Cho cô tiền, đều là giả sao?
“Vicky, cô có phải hay không đã quên đó là cô uy hiếp tôi? Charles tôi lớn như vậy còn chưa bị ai uy hiếp bao giờ, cô mà cũng dám uy hiếp tôi? Ha ha, đây là cái giá phải trả cho việc uy hiếp tôi…” Charles ném ảnh chụp lên trên giường.
Vicky không thể tin được nhìn một đống ảnh chụp rải rác ở trên giường, trong ảnh đều là hình ảnh tối qua mình cùng ba tên kia ở cùng nhau, thân thể cô đau đớn càng thêm khó chịu, cô nổi điên xé nát những tấm ảnh, sau đó mang theo biểu cảm phẫn nộ cùng thắng lợi nhìn Charles, tựa như nói: Nhìn đi, ảnh chụp không còn nữa, anh không uy hiếp được tôi.
“Ha ha…” Charles bị biểu cảm của cô ta chọc cười, anh không nghĩ đến người đàn bà này lại ngu như vậy, “Đừng nói cô nghĩ rằng ảnh chụp này chỉ có một bản chứ? Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể cho toàn nước Mĩ mỗi người đều có một phần, chút tiền đó tôi vẫn thừa có.” Anh thú vị nhìn biểu cảm phẫn nộ từ từ chuyển thành tái nhợt hoảng sợ. Sợ rồi sao? Ha ha, đây là hậu quả cô uy hiếp tôi, về phần chuyện cô khiến Rose đau lòng, chúng ta về sau sẽ chậm rãi tính…
“Không cần, không được cho người khác biết, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi sẽ trở về, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt các người nữa, thả tôi đi, anh buông tha tôi đi.” Nhìn thân thể Vicky trần trụi quỳ gối trên giường cầu xin mình, Charles cảm thấy muốn ói, nếu trên người Rose có một chút ít vết thương anh đều đau lòng khó chịu được, nhưng khi nhìn người đàn bà này người đầy dấu hôn, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Thả cô?” Anh chau chau mày, tựa như đang suy nghĩ.
“Đúng, đúng, anh thả tôi, tôi là chị của Rose, Rose nếu biết anh làm như vậy đối với chị của mình, cô ấy nhất định sẽ đau lòng.” Vicky theo thói quen lại muốn uy hiếp Charles, nhìn thấy Charles thay đổi sắc mặt, cô biết – – cô đã lỡ lời.
Charles hừ lạnh một tiếng: “Khi cô trèo lên giường tôi có nghĩ đến cô là chị của Rose không, đến lúc này cô còn dám uy hiếp tôi? Hừ, nếu không để ảnh chụp đặc sắc này cho mọi người cùng xem tôi thật có lỗi với cô.” Nói xong, Charles nhanh chóng quay người đi.
Vicky hoảng sợ, cô té xuống, lập tức bổ nhào vào lên người Charles, ôm đùi anh, khóc hô: “Charles, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin anh thương xót tha cho tôi đi…” Trong lòng khủng hoảng làm cho cô khóc rống lên, nếu ảnh này thật sự truyền ra ngoài, sau này cô làm sao dám gặp người khác?
Nhìn Vicky lúc này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Charles cảm thấy trong lòng thoả mãn. Anh đã nói rồi, không khiến cho cô ta quỳ xuống cầu xin anh, anh không tên Charles Hockley. Nếu người phụ nữ này đã thức thời quỳ xuống đất cần xin tha thứ, anh cũng lười ở đây cùng cô ta chậm trễ thời gian, anh còn muốn trở về bên Rose nữa.
Charles vung chân, muốn bỏ người phụ nữ đang ôm chân mình ra, nhưng người này tựa như ôm cọng cỏ cứu mạng, gắt gao ôm lấy không buông. “Nếu còn không buông tay tôi sẽ thật sự phát tán ra đó.”
Vicky vừa nghe vội buông tay ra, chờ mong nhìn Charles…
Nhìn ánh mắt chờ mong của Vicky, Charles ôn nhu cười: “Nhìn coi, nếu ngay từ đầu cô ngoan ngoãn, sao tôi lại làm ra nhiều chuyện như vậy? Cô đã nếm mùi rồi, tôi đây cũng sẽ không truy cứu, yên tâm, ảnh chụp này tôi sẽ không phát tán, nếu thật phát tán, ai cũng biết cô là chị họ của Rose, tôi cũng không còn mặt mũi có phải hay không?”
Vicky vừa nghe, kích động liên tục gật đầu…
“Tôi đã cho người làm đưa đồ của cô đến đây, cô tốt nhất ngoan ngoãn cầm lấy sau đó ngồi xe về nhà, tuy nhiên, nếu cô muốn ở lại đây vài ngày cũng có thể, yên tâm, bọn họ sẽ không thu tiền của cô.”
“Không, không cần, tôi về nhà, một lát tôi sẽ về nhà…” Vicky hận không thể lập tức rời khỏi hang sói này, đời này cô không bao giờ đến New York nữa.
“Như vậy rất tốt, cô ngoan ngoãn, tôi có thể cam đoan, ảnh chụp này người New York sẽ không ai thấy, về phần phim ảnh cô không cần suy nghĩ, ai kêu cô có ‘tiền án’ uy hiếp, tôi còn muốn giữ lại đề phòng.” Nhìn ánh mắt Vicky từ chờ mong đến bất đắc dĩ, Charles cười càng thêm ôn nhu: “Thế nào? Cô có đồng ý với ý kiến này không?”
“Có, có, tôi lập tức đi…” Vicky vội gật đầu, lúc này cô nào dám có ý kiến, chỉ hi vọng rời đi ngay lập tức.
“Ừ, ngoan, tôi phải đi trước rồi, chị họ Vicky hoan nghênh cô lần sau lại đến New York…” Charles để lại một câu nói đầy ẩn ý, xoay người rời đi.
Nhìn Charles mở cửa rời đi, Vicky rốt cục tê liệt ngồi dưới đất, chảy xuống nước mắt hối hận…