• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cô đang đi một mình về phòng, đột nhiên trong nháy mắt có một người kéo Rose lại làm cô nghĩ hô lớn, nhưng thời điểm muốn mở miệng thì trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh người bằng hữu cùng chung chí hướng của Rose – Jack, có thể ở trước mặt nhiều người mà làm việc không có suy nghĩ kia thì chỉ có Jack mà thôi. Nếu làm cho người ta nhìn đến hai người do dự cũng không phải sự tình gì tốt, trong lòng cô lo lắng rồi cô lựa chọn trầm mặc.

“Rose, nhìn em bây giờ anh thấy an tâm rồi, tối hôm qua em làm anh rất sợ hãi, anh thật lo lắng em sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ đầu em còn đau không? Charles có nói gì với em không?” Vẻ mặt Jack lo lắng đánh giá Rose, sợ cô còn yếu.

“Jack, em không sao, về sau anh đừng tới tìm em nữa!” Rose lộ ra đau khổ nhưng biểu cảm kiên quyết. Đương nhiên là cô đau khổ rồi, rõ ràng Rose kia ‘hồng hạnh xuất tường’, tìm cô làm gì chứ?

Nói xong câu đó thì cô xoay người đi ra ngoài, nhưng bị Jack kéo lại: “không … em đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em …” Thái độ Jack cũng thật kiên quyết.

“Không, Jack … Không được, Jack. Em đã đính hôn, phải gả cho Charles..” Cho nên cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu cậu thực sự thích Rose thì cậu đi tự sát tìm cô ta đi, tôi sẽ chúc phúc cho các người.

Nhưng ý nghĩa lời nói chưa hết lại làm cho Jack một lần nữa hiểu lầm, chỉ cảm thấy Rose dãy dụa làm cho anh cảm thấy cõi lòng đau đớn, anh càng thêm dùng sức cầm lấy hai cánh tay Rose, thành khẩn nhưng kiên định nói tiếp: “Rose, em biết không? Anh đã thấy rất nhiều cô gái, có đủ tính cách khác nhau, nhưng anh chưa bao giờ thấy qua một người tâm linh cao thượng, trong trắng thiện lương như em … em không giống mọi người, sự tốt đẹp của em làm anh …” Jack dừng lại một chút, không biết nên như thế nào biểu đạt cảm tình của bản thân mình.

“Jack, anh không cần nói nữa..” Toàn thân Rose run lên nhưng là vì tức mới run rẩy như thế, cậu Jack này túm cánh tay khiến cô đau đớn, nếu không cố kị nhiều người xung quanh, với lại sợ mọi người nhìn đến tính cách khác với tiền thân Rose, cô đã sớm đá cậu ta một cước. Người đàn ông tâm hồn xấu xa này, tay bản công chúa mà ngươi tùy tiện có thể chạm vào sao?

Jack phi thường kích động, anh cảm giác tim của mình có thể sẽ nhảy ra ngoài, cô gái trước mắt này có bao nhiêu thiện lương, bản thân mình đau khổ như thế mà vẫn hứa hẹn hôn nhân với tên kia. Nhưng bây giờ đã khác, bản thân Jack cảm thấy có nghĩa vụ phải nói cho cô gái thiện lương này là làm như vậy rất ủy khuất chính mình, như vậy là không tốt: “Anh biết rõ hoàn cảnh hiện giờ của em, nhưng em không thể ủy khuất bản thân mình như vậy, anh hiểu rất rõ cuộc sống đen trắng này, trong túi anh chỉ có mấy đồng tiền, anh biết rõ anh không thể giống như Charles cho em cuộc sống tốt nhất, nhưng anh có thể cho em tất cả cảm tình của anh dành cho em. Em nhảy xuống thì anh cũng sẽ nhảy theo em, em nhớ không? Anh luôn luôn thầm nghĩ sẽ ở mãi mãi bên cạnh em … Rời khỏi em anh thật sự chịu không nổi.” Nói xong lời này, Jack nhìn Rose thâm tình, chờ mong Rose đáp lại.

Rose rất muốn nói cho cậu ta biết, cậu chịu nổi hay chịu không nổi có liên quan gì tới tôi sao? Chính cậu cũng biết trong túi mình cũng có mấy đồng tiền à? Chẳng lẽ tính cho Rose không có đầu óc kia ăn không khí sao? Cái gì mà em nhảy thì anh cũng nhảy chứ? Muốn nhảy thì cậu nhảy xuống đi, đừng làm cho Rose kia ở dưới cửu tuyền chờ sốt ruột.

“Ngày hôm qua sau khi trở về em đã suy nghĩ rất nhiều, cuộc sống không lo không nghĩ mà anh muốn cùng em hướng đến thực sự không thích hợp với em, em đã quen với cuộc sống xã hội thượng lưu, em sẽ chuẩn bị lên bờ để kết hôn, anh sẽ chúc phúc cho em sao?” Rose nói chuyện chú ý đến tiếng động bên ngoài, giống như không có tiếng động nào, có phải là mọi người đi về hết rồi à? Nghẹn khuất như vậy thực sự là không phải tính cách của cô!!!

“Không, em đang lừa gạt chính em. Nếu em không thoát khỏi lồng giam đó em sẽ chết, em nhiệt tình như vậy, hướng tới tự do như vậy, thế giới kia không có những thứ em muốn, sớm hay muộn gì em sẽ bị hành hạ đến chết.” Jack rất rõ ràng. Tính cách Rose tự do lãng mạn như vậy làm sao mà cam tâm bị trói buộc? không phải em ấy tuyệt vọng muốn tự sát sao?

“Không có ăn, không có nơi ở, không có tiền thì em cũng sẽ chết.” Rose kiên định nói.

“Rose, em phải suy nghĩ cẩn thận, sự tự do của em sẽ bị người khác hủy diệt!” Jack hô lớn, những lời cô nói vừa rồi đều do lấy cớ, Rose của anh sao có thể ham hưởng lạc chứ?

Rose nghe được bên ngoài không có tiếng động gì, xác định bản thân mình có thể đi rồi. Nếu Jack lại muốn làm cho cô do dự thì cô sẽ không cố kỵ làm cho anh mở mang kiến thức một chút để cho cậu ta biết phụ nữ thiên triều lợi hại cỡ nào.

“Em không ham hưởng thụ, ngày hôm qua em bị thương, tiền gọi bác sĩ đến anh cũng không có, em còn có thể nghĩ như thế nào? Như thế nào em có thể không tiếp thụ hiện thực được? Buông em ra, em phải đi.” Rose nhanh chóng xoay người, gỡ tay Jack ra, bước nhanh đi ra ngoài.

Cửa bị đóng lại “Oành” một tiếng, Jack lặng lẽ đứng giữa phòng, nhìn thân ảnh Rose theo cửa sổ thủy tinh đi xa, Jack cảm thấy trong lòng của mình chưa bao giờ khó chịu như vậy. Rose cự tuyệt tình yêu anh, chẳng những cự tuyệt mà còn dẫm nát tôn nghiêm của anh dưới chân, em ấy có nói “Ngày hôm qua em bị thương, tiền gọi bác sĩ anh cũng không có, em còn có thể nghĩ như thế nào?” Trong lòng giống như bị những búa đập vào, anh không có tiền, nhưng anh thật sự yêu cô … Thống khổ tra tấn cho anh biết, bản thân mình không có gì cả.

Rose bước đi thật xa nơi đó thì đụng phải Charles đang ở nhà ăn tìm cô, Rose âm thầm may mắn vì bản thân mình tính thời gian khá chuẩn, cô cũng không muốn cho Charles thấy được hành vi khó hiểu của bản thân.

Chờ đến lúc Rose cùng Charles đến nhà ăn khoang hạng nhất, bá tước phu nhân cùng với vài vị phu nhân đang ngồi tán gẫu với nhau.

Bà Ruth cảm giác những ngày gần đây rất sung sướng, bà giống như trở lại thời điểm cùng chồng của mình ở gia tộc đang thịnh vượng. Đương nhiên, ngoại trừ con gái làm bà không bớt lo. Những điểm đả kích này không làm cho bà từ bỏ việc xã giao.

Hiện tại ngồi kế bên bà là vài vị phu nhân đang nói chuyện vui vẻ, đúng là cơ hội tốt cho việc trao đổi: “Rose rất soi mói, lễ kết hôn phải là hoa hồng màu đỏ là thích hợp nhất, con bé lại rất thích hồng nhạt, quần áo con bé rõ ràng là hồng nhạt, mà con bé cũng rất thích màu tím, những cái này không phải chọc giận tôi sao? Hết sửa chữa rồi lại sửa chữa, con bé vẫn không vừa lòng, cũng may tính tình Charles cực kỳ tốt, con bé muốn gì cũng theo, thực sự rất kỳ quái.”

Rose ở một bên không hề áp lực nghe mẹ mình oán giận nhưng thực ra là đang khoe khoang. Cô biết rõ hiện tại mẹ rất tự tin về mặt hôn nhân của cô, nếu làm cho bà vui vẻ thì bà hãy khoe ra đi! À, chuyện làm cho cha mẹ vui vẻ là chuyện con cái hiếu thuận nên làm, không phải sao?

Lúc này Charles ở cửa đại sảnh gọi thủ hạ tới, phân phó đi điều tra kỹ tối hôm qua ở khoang thứ ba một chút có chuyện gì hay không, anh biết rõ nhất định phát sinh chuyện gì mới làm cho vị hôn thê mình thay đổi như vậy, tuy rằng sự thay đổi này là rất tốt, nhưng anh không cho phép có chuyện gì mà anh không nắm được trong tay, thói quen của anh là khống chế những chuyện trong tay mình.

Giao phó mọi chuyện xong thì Charles vào nhà ăn, liếc mắt vào trong đám người ở nhà ăn thì thấy được Rose, nhìn Rose ngồi tùy ý ở chỗ kia, hai tay đặt lên đùi, mặt tươi cười xem bà Ruth cùng vài vị phu nhân nói chuyện. Rõ ràng là dáng ngồi bình thường, nhưng phong phạm người khác không thể bằng cô. Giơ tay nhất chân tỏa ra tôn quý làm cho những đại gia chú ý. Đại gia đều cảm thấy khí chất của Rose không giống như người thường, nhất cử nhất động đều làm cho người ta rất khó không chú ý cô.

“Này, Charles, vị hôn thê của ngài không hổ là gia đình quý tộc, khí chất thực sự cao quý.” Một vị công tước đi kế bên anh lộ ra hâm mộ, vợ của anh ta tuy rằng cũng là quý tộc, nhưng phương diện khí chất cũng kém Rose rất xa.

“Vâng, gia đình Bukater quả thật là quý tộc chân chính, tuy rằng hiện tại đã sụp đổ nhưng cốt cách vẫn không thay đổi được.” Charles không chút khiêm tốn nói ra, lúc này anh đã sớm quên hai ngày trước, chuyện của Rose làm anh mất mặt. Bây giờ trong lòng anh tràn đầy kiêu ngạo, cảm giác vị hôn thê này làm cho mặt anh thật sự dài ra.

“Ha ha, tuy rằng quý tộc chân chính nhất thời xuống dốc, cũng không sẽ vĩnh viễn không thể xuất đầu được, bởi vì cốt cách bọn họ đã khắc sâu, tôi kỳ thực hy vọng đứa bé của anh, có mẹ như vậy thì sau này nhất định đứa bé giáo dục rất tốt.” Vị công tước này nói xong, không thể không nói cuộc nói chuyện này cũng quá lâu dài, làm cho những người đầu óc sáng suốt nghe được ý nghĩa của nó.

Hiển nhiên đầu óc Charles thuộc loại không rành về đấu đá móc mỉa cho lắm, nghe được người khác đều bắt đầu khen đứa nhỏ của anh, trong đầu anh lập tức xuất hiện một người mặt bộ lễ phục nhỏ đi bên người Charles … Càng xem Rose thì càng làm cho anh vừa lòng.

Hình như Rose cảm giác được gì, quay đầu nhìn về hướng Charles. Nhìn thấy được anh thì cô vui vẻ tươi cười. Nhất thời bong bóng phấn hồng bay xung quanh Charles, cả người anh đều cảm thấy nhẹ bổng.

Charles cảm thấy hôm nay là một trong những ngày vừa lòng vui sướng nhất. Hôm nay cử chỉ Rose tao nhã, cách nói năng hào phóng thú vị. Dường như cô không chán ghét yến hội dối trá mà trong miệng cô thường nói, toàn bộ buổi tối cùng các vị phu nhân trao đổi rất vui vẻ. Nhìn đến Rose như vậy làm Charles kiêu ngạo đồng thời lại có chút đau lòng, nhất định Rose nhỏ bé là vì anh thay đổi, đợi lúc lên bờ thì nhất định phải bồi thường cô nhiều hơn. Charles tự mình say mê nhìn về phía cô bé của mình càng thêm dịu dàng.

Không thể không nói đây là một chuyện hiểu lầm, Rose chúng ta đối với chính trị là phi thường thuận buồm xuôi gió, cô không muốn cho người ta nhận định mình là người không có đầu óc, ngôn ngữ vô vị. Nếu Charles muốn sống yên ở giới thượng lưu thì cô với tư cách là vị hôn thê của anh, tại sao mà không ra giúp anh chắp nối kia chứ? Như vậy, tài năng của cô ở xã hội này tìm được địa vị cho bản thân, xem ra thời đại này giống với thiên triều. Địa vị phụ nữ phi thường thấp, hết thảy đều dựa vào chồng của mình. Rose không có tiền cũng không có quyền, trừ bỏ tuổi thanh xuân và tướng mạo thì cái gì cũng không có, cô chỉ có làm cho bản thân mình trợ giúp cho Charles mới không bị bỏ qua, mới càng thêm địa vị trong lòng anh. Cô không tin tưởng cái tình yêu hồn nhiên lâu dài, vẫn là quan hệ ích lợi cùng với một chút tình yêu là an toàn chút.

Trong lòng Rose tính toán nhỏ nhặt đánh cho vang lên đồm độp, nếu Charles biết được, chắc chắn khả năng khóc không ra nước mắt!

Yến hội thành công viên mãn, Charles rất vừa lòng, anh cảm thấy vị hôn thê nhỏ bé của anh vì anh bắt đầu nổ lực. Bà Ruth cũng rất vừa lòng, bà cảm thấy con gái rốt cục cũng nghe lời khuyên của bà bắt đầu hiểu chuyện. Rose cũng thật vừa lòng, cô cảm thấy phụ nữ thời này chỉ số thông minh rất thấp, rất chập chờn. So với chiến trường thiên triều thì quả thực cảm thấy sống ở đây thoải mái hạnh phúc.

Tóm lại, đại gia đình vui vẻ.

*************************

Tác giả có chuyện muốn nói: bản thân mình không có chán ghét Jack, dù sao diễn viên kia thật sự đẹp trai. Nhưng tôi là một người tương đối hiện thực, cảm giác tính tình của anh trong phim này làm tôi không có biện pháp gì, kỳ thực mặt sau của điện ảnh tôi cũng không quan tâm lắm, cái gì Rose cũng không có, thì làm sao có thể sinh tồn? Nhìn xem trên mạng có rất nhiều người bị lừa bán đấy! Những người này thật sự không có vận số tốt như Rose!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK