Đứng ở trước cổng Hạ gia, tên thị vệ họ Bách lúc này trên mặt một mảng âm trầm. Hai tay của hắn nắm chặt vào nhau, đôi mắt hiện lên sát khí, nhìn theo hướng chiếc xe ngựa vừa đi khuất. Thấy vẻ mặt không được tốt của hắn, mấy tên thị vệ khác cũng xúm lại, một tên trong đó mở miệng châm chọc.
“ Bách Kỳ, ngươi làm gì mà ngay cả con thú đi theo Uẩn Lam tiểu thư cũng không thích ngươi vậy, ta thấy lần này Tiểu Ngọc có hơi thất vọng về ngươi a. haha”
Nghe tên kia nói, Bách Kỳ hướng mắt sang hắn một cái vẻ mặt âm trầm, nhưng cũng không phân bua với tên đó làm gì. Một lúc sau, hắn mới quay lại hỏi đám thị vệ phía sau.
“ Các ngươi biết con yêu thú kia từ đâu xuất hiện không?, hình như ta chỉ vừa thấy nó từ sau lần hồi phủ này của Tiểu Thư.”
Vừa nói, Bách Kỳ vừa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang đám đồng vụ của mình.
Nghe hắn hỏi, một tên khác nở một nụ cười đắc ý, ưỡn ngực lên, hướng hắn nói lớn.
“ Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết à. Ngươi có nghe cả tháng nay, trong phủ đồn ầm lên việc thư phòng của Uẩn Lam tiểu thư bị hóa thành bột mịn không?
Chính là do con yêu thú kia phá nát đấy. Ta nghe nói nó chính là con mèo mập lần này tiểu thư mang về. Có người còn nói, nó còn mang cả huyết mạch của Thiên Yêu Miêu thời thượng cổ, phòng của tiểu thư bị phá cũng chính là thần lực lúc nó thức tỉnh huyết mạch mà sinh ra thôi. Ta nói cho ngươi biết, Bách Kỳ ngươi từ bỏ ý định bắt đó nhắm rượu đi. Ta nghe đại ca ta làm thị vệ ở nội phủ nói lại, tu vi của nó thậm chí đã vượt qua cả Uẩn Lam tiểu thư, có người lại đồn rằng nó thậm chí bây giờ đã đạt đến ngang ngửa với cường giả Thiên Vương Cảnh a.
Là gần như đã đạt đỉnh cấp rồi đấy, ta thấy ngươi phải cảm thấy hãnh diện khi có một yêu thú cường đại như vậy giáo huấn nữa kìa.”
Nghe tên thị vệ này ba hoa, nhưng tên Bách Kỳ này cũng đâu biết đây không phải sự thật, hắn nào biết tu vi thật sự của Dương Long chỉ mới đạt đến Thiên Khí cảnh. Khuôn mặt của hắn lúc này càng trở nên khó coi. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lóe lên một quang mang sát khí ngưng tụ, rồi dần dần thu liễm vào trong biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, Dương Long nhàn nhã trên kiệu, hướng về phía Hạ Minh Tông mà đi. Đầu gối cao lên người của Uẩn Lam, đuôi thì vắt ngang sang phía của Tiểu Ngọc, còn đôi mắt thì đảo tới đảo lui liên tục các hướng, thông qua cửa sổ, nhìn ra hướng đường phố nhộn nhịp. Hơn cả tháng nay, hầu như hắn chỉ gặp không quá mười người, trừ Uẩn Lam, Tiểu Ngọc hai người ra thì những người còn lại toàn bộ đều là đám thị vệ, thị nữ của Hạ gia. Thỉnh thoảng Hạ gia chủ cũng sang nhìn ngó hắn một chút. Nên lúc này, nhìn cảnh nhộn nhịp của dòng người trong thành này khiến tâm tình của Dương Long trở nên thoải mái hơn, hắn không ngừng “ứ ứ, ử ử” thể hiện sự thích thú của bản thân, khiến Tiểu Ngọc cũng không nhịn được mà gõ đầu hắn vài cái.
Thành Hạ Xuân này thật sự rất rộng, cả thành chắc cũng hơn trăm dặm, phải mất hơn nửa ngày thì xe ngựa do 8 con Bạch Thiên Mã kéo xe này mới lốc cốc lăn bánh ra khỏi thành. Bây giờ cũng đã đến giữa trưa, cả ba người ngồi tại trong xe dùng qua loa một chút ít lương khô rồi tiếp tục lên đường. Để đi đến Hạ Minh Tông, thì đường đi nhanh nhất cũng mất đến hơn hai ngày, nhưng quan trọng hơn là con đường này phải đi qua một vùng lân cận của một trong 9 cấm địa nguy hiểm nhất của Thần Cảnh Đại Lục, chính là nơi mà Uẩn Lam đã nhặt được Tiểu Hoàng lúc trước, gọi là Sát Long Vực.
Xung quanh địa phận của Sát Long Vực là do Hạ Minh Tông canh giữ, tuy mang tiếng là lãnh địa của Hạ Minh Tông, nhưng nơi này không hề có trọng binh canh dữ. Dù như vậy, cũng không có ai giám tiến vào khu vực này, bởi nó nổi tiếng có hung danh chính là nơi thần bí đệ nhất Thần Cảnh Đại Lục, nơi đó xung quanh thì có rất nhiều yêu thú cường đại phát triển. Nhưng điểm đặc biệt hơn là, dù đã qua bao nhiêu năm tháng thì trong khu vực này cũng không hề tồn tại yêu thú sinh ra linh trí.
Cũng chính vì vậy nên Hạ Minh Tông cũng không hề phái nhân lực đi tiêu diệt những yêu thú này, mà biến nó trở thành một bãi luyện thực chiến cho đệ tử trong tông. Dĩ nhiên, những đệ tử này đều chỉ được phép rèn luyện ở khu vực bìa của Sát Long Vực. Còn ở khu vực trung tâm của Sát Long Vực thì đó là một tử vực thần bí cho đến giờ vẫn không ai dám tiến vào. Từ sau lần “thiên địa thảm sát” hơn một nửa nhân lực của cả Tam giới vào lúc Sát Long Vực vừa xuất thế mà cho đến giờ vẫn không ai tìm kiếm được nguyên nhân cái chết của những cường giả kia. Phần lớn những ý kiến đầu cho rằng nơi này là nơi chon xác của một con Chân Long Thần Thú, những cường giả kia vô thanh vô tức biến mất chính là do chân long sát khí của con Chân Long kia mà thành, nhưng cho đến giờ, lời lý giải này cũng chưa có ai chắc chắn đúng sai. Sau lần “thiên sát” kia, cũng có rất nhiều những tu sĩ không tin vào những thần bí mà người đời truyền miệng nên cố ý muốn vào sâu trong đó để khai sáng lịch sử, kết quả Sát Long Vực như một cái tử vực ăn thịt người. Tất cả những người vào trong đều vô thanh vô tức biến mất. Ngay cả những cường giả của Ma vực nổi tiếng là không sợ trời đất, nhưng khi nghe đến hung danh của Sát Long Vực thì cũng đành lắc đầu bỏ qua ý nghĩ muốn tiến vào trong.
Lúc này, xe của Dương Long đã đi qua hơn vạn dặm, trên đường đi, hắn cũng không ngừng nghe Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc trò chuyện nên cũng khá hiểu biết về đoạn đường này. Tổng thể thì Hạ Xuân Thành cách Hạ Minh Tông khoản hơn 10 vạn dặm, mà có ba địa điểm đáng chú ý trên đoạn đường này chính là Nhật Nguyệt Thành, Sông Hồng Hà và một nơi khác chính là Sát Long Vực hung danh tứ phương kia.
Qua nửa ngày, lúc này trời đã sắp tối, cũng may xe ngựa của bọn hắn đã vừa kịp lúc tiến vào Nhật Nguyệt Thành, sở dĩ nơi này được xem là một trong tam điểm hung danh, không phải bởi nơi này là nơi có yêu thú hay ma tộc chiếm lĩnh, mà nơi này chính là một khu vực tự trị, không hề có tông môn hay thế lực nào quản lý ở đây. Chính vì vậy, nơi này là một nơi cực kì hỗn loạn, tất cả mọi người sống ở nơi đây đều không nói lý lẽ, thậm chí chỉ vì một hai câu không hòa hợp mà sẽ đánh chết người.
Sở dĩ Hạ Minh Tông cũng không nhúng tay vào thành này chính là vì nơi này chính là được sự bảo hộ của người Hạ Minh Tông, bọn họ xem thành này như một rào chắn, một bức phòng hộ sơn môn của Hạ Minh Tông, nếu bất kì ai muốn tiến vào Hạ Minh Tông thì nhất định phải bước vào trong thành này, nếu một số người không có bản lĩnh thoát thân mà bước vào đây thì chẳng khác gì đi vào hang cọp, tính mạng có thể bị cướp mất bất kì lúc nào. Dẫu vậy, vào những trường hợp đặc biệt như lúc Hạ Minh Tông tuyển đệ tử, hay có một số đại lễ trọng đại có khách nhân từ bên ngoài đến thì vẫn sẽ có cường giả của Hạ Minh Tông trấn giữ để duy trì trật tự trong thành.
Vừa vào thành, Dương Long đã hích mũi lên hít nhẹ một hơi, nhìu máy lại một chút, trong lòng hắn lẩm bẩm.
“ Đúng là nơi không tốt lành gì, sát khí nặng như vậy, khắp nơi toàn là mùi máu tanh, thật là muốn ói cũng không ói được.”
Có vẻ thấy biểu hiện của Dương Long không được hài lòng khi đến đây, Uẩn Lam nhẹ cười một cái, vuốt vuốt chòm lông vàng trên đầu của hắn, nói.
“ Tiểu Hoàng ngoan, yên lặng. Nơi đây là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến vào Hạ Minh Tông, ngươi đừng chạy loạn ở trong thành này, nếu không thì ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu biết chưa.”
Nghe Uẩn Lam nói, Tiểu Ngọc bĩu môi một cái nhìn sang Dương Long lẩm bẩm.
“ Nó là một con cáo già, ai mà gây hại được nó chứ.”
Uẩn Lam cũng nghe lời của Tiểu Ngọc, chỉ mỉm cười lắc đầu một cái rồi nhắm mắt lại dưỡng thần. Còn Dương Long thí lại liếc mắt sang Tiểu Ngọc vẻ nghi ngờ. Nhưng hắn cũng không có hành động gì khác, nhắm mắt lại, đưa tinh thần vào trong Hắc Châu thăm hỏi hồn thể của con mèo mập Tiểu Hoàng đang nằm bên trong kia.
Tiến vào bên trong Hắc Châu, Dương Long giật mình phát hiện, lúc này hồn thể của Tiểu Hoàng đã ngưng thực hoàn toàn, vẫn bộ dáng lười biến ấy, lúc này nó cả người đang tỏa ra một cỗ khí tức nguy hiểm. Dương Long cũng nhận biết được cỗ khí tức này đến từ đâu, chính là từ bên trong hồn thể của Tiểu Hoàng phát ra. Mà nguyên nhân của cỗ khí tức này chí là thứ đã quá quen thuộc với Dương Long, Tử Vong chi lực.
“ Nó vậy mà lại giống ta có thể lĩnh ngộ được tử vong chi lực a. Nhưng đây cũng là quá nhanh rồi. Ta phải mất ba năm để lĩnh ngộ, còn con mèo mập không có linh trí này thì sao a?
Nó chỉ dùng một tháng, trời ạ, đây là cái thơi đại của yêu thú sao?”
Dương Long lúc này cũng sỡ hãi than một tiếng, trên đôi mắt không giấu nổi một nỗi khiếp sợ nhìn về phía của Tiểu Hoàng. Lúc này, Tiểu Hoàng cũng lười biến ưỡn người một cái, lúc lắc cái đầu nhìn về phía Dương Long, đôi mắt sáng hoắc của nó như đọc được mọi suy nghĩ của Dương Long lúc này, nó nhếch miệng một cái như đang trêu đùa thách thức rồi lại liếm mép một cái sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thấy vẻ mặt khinh khi của con yêu thú này đối với mình, Dương Long cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
“ Đây là ta đang lợi dụng nó, hay nó đang lợi dụng ta đây a?”
Còn Nữa