Qua vài hơi thở, tên trọng tài này mới chuyển mắt sang hướng của Dương Long cùng con đại khuyển hắn đang ngồi trên lưng. Khi nhìn thấy hình dạng kì lạ của Dương Long hoàn toàn không giống một con sư tử bình thường, hiển nhiên hắn hiện tại làm sao có thể biết được lai lịch của Dương Long có thể là một dòng tộc của đại thần thú thượng cổ chứ. Nhưng với hình dạng oai vệ cùng với những lân giáp trên chân của Dương Long cũng đủ làm cho vị trọng tài này dại ra trong chốc lát. “Hừm” một tiếng, lúc này hắn mới hướng đến toàn thể khán giả đang ngồi xem, thông qua phát thanh bảo cụ mà nói lớn.
“ Trận đấu giữa Đại Khuyển Vương Trương Lực cùng với Tiểu Ngọc tiểu thư đã kết thúc. Thắng lợi cuối cùng dành cho Tiểu Ngọc tiểu thư. Các vị hãy dành một tràng vỗ tay lớn nhất, hò hét mạnh mẽ nhất để cổ vũ cho một nhân vật có thể nói là kì tích. Ngay từ lần đầu tiên chiến đấu tại Huyết Thú Tràng của Nhật Nguyệt Thành chúng ta, vị Nô Thú Sư Tiểu Ngọc này đã có thể đánh bại được Đại Khuyển Vương, người vừa hôm qua mới đạt danh hiệu giành hơn mười lần toàn thắng ở tu vi Phá Thần Cảnh.”
Lời vị trọng tài vừa nói xong, cả khán đài ở phía khán giả lại bùng nổ một lần nữa, rất nhiều kẻ phấn kích vì được xem một trận đấu hay, nhưng phần lớn bọn họ lại hò reo vì hôm nay đã có một trận tử chiến. Tiểu Ngọc lúc này mới bừng tỉnh, đôi mắt đen láy chớp động nhìn sang Dương Long, khuôn mặt của nàng lúc này hiển nhiên mang theo một chút sợ hãi vì một kích tất sát kia của Dương Long. Còn Dương Long thì ngồi bễ nghễ trên lưng của con đại khuyển, nhưng trên mặt của hắn lại giống như đang không có bất kì cảm xúc nào. Hai mắt hắn lúc này còn đang nhắm lại, hai chân trước thì thả lỏng xuống hai bên. Mãi một lúc sau, Dương Long mới hít một hơi thật sâu như vừa từ dưới đáy đại dương bơi lên. Hai mắt hắn mở lớn, ánh mắt sáng hoắc nhìn xuống con Thái Cực Thần Khuyển, còn trên miệng thì lại nở một nụ cười hài lòng.
“ Ngươi còn ngồi đó, không lập tức xuống đây.”
Tiểu Ngọc khuôn mặt nhăn nhó hét một tiếng, kéo Dương Long bừng tỉnh trở lại. Nghe tiếng Tiểu Ngọc, Dương Long mới “phù” ra một hơi, nhảy xuống khỏi lưng của con đại khuyển hắc bạch kia. Mà khiến Tiểu Ngọc giật mình là, vậy mà con đại khuyển này bây giờ lại đi theo sau lưng của Dương Long, mũi của nó không ngừng hếch hếch lên trên giống như để ghi nhớ mùi của hắn vậy. Vốn dĩ Tiểu Ngọc chỉ nghĩ Dương Long dùng tinh thần lực, lợi dụng lúc tên to béo kia bị một kích của Dương Long giết chết đã khống chế được tinh thần còn chưa có linh trí của con Thái Cực Khuyển.
“ Cái này cũng quá khoa trương rồi, đây không phải chỉ là khống chế mà là thuần phục a.”
Miệng của Tiểu Ngọc cong lên lẩm bẩm, cả khuôn mặt của nàng lúc này ngốc trệ. Mà không phải chỉ có nàng, ngay cả vị trọng tài còn đang đứng trên đấu tràng, hay cả những khán giả đang hò hét bên dưới lúc này cũng có một dấu hỏi lớn trong lòng. Tất cả ánh mắt của bọn họ đều tập trung lại nhìn về phía Dương Long như nhìn một quái vật kinh thiên. Thái Cực Thần Khuyển là gì, nó có thể được xem là ngang hàng với Chân Long, Chân Phượng trong truyền thuyết, cũng chính vì vậy mà trong dòng máu của chủng tộc này luôn có một sự cao ngạo rất lớn, sở dĩ tên Đại Khuyển Vương Trương Lực kia có thể khống chế được con thú này hoàn toàn là nhớ vào tiếng tiêu có khả năng thôi miên của hắn. Nhưng đó chỉ là khống chế, nó sẽ hoàn toàn giống như một khôi lỗi, không thể nào làm ra những hành động có tự chủ của bản thân được. Còn lúc này thì sao, ánh mắt của con Thái Cực Khuyển như một đứa trẻ không ngừng ngó nghiêng, nhìn xung quanh có vẻ khá tò mò. Nhưng nhìn lại thân hình to lớn của nó thì không ai có thể cho rằng đây chỉ là một hài tử được. Một trảo của nó có thể đập chết phần lớn người trong đây, nếu không tránh né kịp a.
Qua hơn nửa canh giờ, Dương Long cùng Tiểu Ngọc cũng hoàn thành hết những thứ phiền phức và nhận được phần thưởng trong trận thắng của ngày hôm nay. Vốn dĩ Dương Long nghĩ sẽ vơ được một ít đan dược hay công pháp hoặc bảo cụ gì đó quý hiếm. Nhưng kết quả những món hàng ở đây thật sự là quá nghèo, hoặc là những kẻ đứng phía sau của Huyết Thú Tràng này đang cố ý gây khó dễ cho hai người bọn họ nên đưa ra toàn những lợi phẩm mà đến Dương Long cũng còn lắc đầu chê bai. Phải mất một khoản thời gian khá dài Dương Long mới tìm ra một món bảo cụ tạm xem như có lợi cho hắn. Đó là một chiếc vòng cổ trữ vật, sở dĩ Dương Long cũng chẳng cần mang gì, nhưng bởi vì đã chán ngắt cái cảnh phải mang theo cái vòng màu hồng của Tiểu Ngọc nên Dương Long cũng đành phải chọn nó để đổi màu sắc cho đáng một trang nam tử. Dù rằng hình dạng này hiện tại có ra sao thì cũng chỉ là của Tiểu Hoàng, còn tương lai cũng chẳng ai biết đây là hắn Dương Long từng mượn thể.
Sau khi đã giải quyết xong những việc còn lại ở Huyết Thú Tràng, Dương Long nhanh chóng gọi Tiểu Ngọc, cả hai người nhảy lên lưng của con đại khuyển, chỉ chớp mắt cả ba đã biến mất trong bóng tối. Mà ở gần đó, một lão giả râu tóc trắng phếu, nhưng trừ đó ra, còn lại cả người của lão đều được bao phủ trong một lớp áo choàng đen, xung quanh lão lúc này lại luân chuyển những hắc khí lượn lờ quỷ dị. Lão đứng đó nhìn về hướng ba người Dương Long vừa biến mất. Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười với cái miệng rộng toát tựa cái động không đáy, nhìn lão ta lúc này giống như quỷ âm từ địa ngục.
“Két” một tiếng, cửa sổ phòng trọ của Dương Long ở lúc trước mở ra, một đạo ánh sáng tứ sắc lóe lên rồi xuất hiện ở trong phòng, là ba người Dương Long, nói chính xác hơn lúc này chỉ có mỗi Tiểu Ngọc là người a.
“ Hô, vừa rồi thật nguy hiểm, ta còn sợ rằng người của Huyết Thú Tràng sẽ giở trò, lần này chúng ta có thể xem như là chiếm được một thần thú. Bọn chúng mà giở trò lúc đó thì e rằng lần này hai ta khó ra khỏi đó được.”
Vừa về đến phòng, Tiểu Ngọc đã chí chóe cả lên hướng Dương Long kêu may mắn.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo khác lại phát ra ngay phía sau lưng của Tiểu Ngọc.
“ Đúng là may mắn thật, nếu không phải ta nhờ Trắc lão bảo hộ hai ngươi thì các ngươi nghĩ mạng của hai người còn mang về đến phòng được à?”
Nghe giọng nói này, không những Tiểu Ngọc mà ngay cả Dương Long cũng giật mình. Dương Long vội quay mặt lại, đập vào mắt hắn lúc này không ai khác chính là đại tiểu thư của Hạ gia, con gái cưng của Hạ Thành - Hạ gia chủ Hạ Uẩn Lam.
“ Thôi hỏng.”
Đó là hai từ đầu tiên Dương Long nghĩ đến lúc này. Uẩn Lam đưa mắt nhìn sang Tiểu Ngọc, tay nàng vươn ra gõ “cốc” vào đầu Tiểu Ngọc một cái.
“Ui da” Tiểu Ngọc ôm đầu nhăn nhó, khuôn mặt biết lỗi đứng ngay ngắn một bên không giám phản bác điều gì. Hiển nhiên việc nàng cùng Dương Long tự ý rời khỏi quán trọ nhưng không xin phép Uẩn Lam đã là không đúng.
Uẩn Lam lại hướng Dương Long nhìn sang, Dương Long thở ra một hơi lẩm bẩm.
“ Chuyện gì đến sẽ đến, cùng lắm ta lại một phen trốn chạy.”
Lúc này, hắn mới trở lại cái dáng vẻ trang bức của hắn. Khác hẳn với thường ngày hắn đứng bằng bốn chân, không khác một con thú cưng là bao. Còn bây giờ, hai chân sau hắn đứng thẳng, hai chân trước thì hắn chéo vào trước ngực. Đôi mắt có chút ánh vàng nhìn thẳng vào mắt Uẩn Lam không hề có một chút lo lắng sợ hãi nào. Cả hai cứ nhìn nhau như vậy phải hơn mười hơi thở, lúc này Dương Long mới “Ừm” một tiếng, nói.
“ Ngươi biết từ khi nào?”
“Từ khi ngươi hấp thụ hết đống Thiên Lam Thạch trong phòng ta.”
Uẩn Lam không nhanh không chậm từ tốn nói, ánh mắt thì vẫn trong vắt như trước. Nhưng nhìn vào ánh mắt này, Dương Long có cảm giác như những bí mật của bản thân hắn hoàn toàn bị phơi bày trước mắt nàng ta. Trấn tĩnh lại tâm tình, Dương Long cũng thở dài trong lòng một tiếng.
“ Lúc đó sao ngươi không vạch trần ta? Còn nữa, có phải cả gia tộc của ngươi tất cả đều biết ta có linh trí không?”
Dương Long cũng không muốn dài dòng với Uẩn Lam, hắn hiện tại chỉ muốn biết thêm một chút tin tức về những gì Hạ gia đã biết về hắn. Chỉ như vậy hắn mới có thể nhanh chóng đưa ra đối sách của bản thân.
Nghe Dương Long hỏi, Uẩn Lam chớp động đôi mắt một cái, nàng ta nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đưa bàn tay ngọc rót một tách trà vẫn còn ấm trên bàn, đưa lên hớp một ngụm nhỏ, lúc sau Uẩn Lam mới lần nữa hướng Dương Long mở miệng.
“Cũng không phải tất cả đều biết. Ở Hạ gia ngoài ta ra cũng chỉ có hai người khác biết được ngươi có linh trí.”
Không cần Uẩn Lam nói tiếp thì Dương Long cũng đoán ra là ai, cao thủ của Hạ gia thì nhiều, nhưng người tiếp xúc với hắn ngoại trừ Uẩn Lam ra cũng chỉ có hai cao tầng khác của Hạ gia, chính là Hạ lão tửu cùng với vị Hạ gia chủ kia. Nhưng lúc này cũng khiến Dương Long yên tâm hơn chính là, ít nhất có hai người kia biết nhưng bọn họ cũng không bắt Dương Long lại. Ít nhất là đến bây giờ bọn họ vẫn chưa làm điều này, hiển nhiên lý do vì sao Dương Long cũng không biết, nhưng nếu vì sợ hắn cá chết lưới rách thì chắc chắn không phải rồi. Một ngón tay của hai vị kia thôi cũng đủ làm hắn tan xương nát thịt.
Nở một nụ cười nhẹ, Dương Long bước đến ngả người ra giường, thở dài một hơi, lại hỏi tiếp.
“ Có thể nói ta biết, lý do Hạ gia các ngươi không bắt ta lại, thậm chí là không sớm giết chết ta trừ hậu họa không?”
Còn Nữa