• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tròn một năm sau ngày Trương Hàm Vận mất tích, tòa án nhân dân chính thức đưa ra phán quyết cuối cùng dành cho trùm buôn ma túy và đàn em của hắn.

Thật không ngờ ngay trước khi cây búa đại diện cho công lý được gõ xuống. Người đàn ông đã trải qua nhiều thăng trầm ấy chỉ thản nhiên dựa lưng ra sau ghế và nói rằng: "Tôi đang nắm toàn bộ bằng chứng để chứng minh rằng quan chức cấp cao có tham gia vào đường dây này. Mấy người muốn nghe chứ?"

Vì thế cho nên ngay trong đêm hôm đó, lệnh bắt giữ để điều tra đã được chính tay lãnh đạo nhà nước phê chuẩn, bao gồm cả Thượng tướng Hàn Tự.

Khỏi phải nói, Hàn gia trong tích tắc đã rơi vào cảnh loạn thất bát tao đến mức độ nào?

Lẳng lặng ngồi bó gối trên giường, Hàn Tuyết nhìn chằm chằm bộ váy cưới được Hàn phu nhân chuẩn bị sẵn. Ngày kia nàng kết hôn rồi, còn cha nàng ngày hôm nay vừa bị cảnh sát đưa đi. Đương nhiên nàng hiểu rõ ông ấy đã an bài tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc Mộ Viên Minh cùng người nhà họ Mộ buộc phải cử hành đại sự đã định này.


Cánh cửa lạch cạch vài tiếng rồi mở ra. Hàn phu nhân tiều tụy bước vào. Lệ quang đã ướt đẫm khuôn mặt bà, trạng thái ung dung thường nhật cũng chẳng còn nữa.

"Cha con bị người ta bắt đi rồi." Bà run rẩy ôm mặt. "Tiểu Tuyết, cha con bị người ta bắt đi rồi. Hàn gia... Hàn gia đang đứng trước nguy cơ trở thành tâm điểm chỉ trích của cả thiên hạ."

Những tưởng rằng đứa con gái vẫn luôn bất động của mình sẽ tiếp tục im lặng, thật không ngờ nàng bỗng hé môi đáp: "Chuyện sớm muộn."

"Hàn Tuyết, con còn phải là người nhà họ Hàn không?" Hàn phu nhân lại gần bóp chặt hai vai nàng. "Con điên rồi, vì Trương Hàm Vận mà con thành bộ dạng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Công sinh thành, công dưỡng dục của cha mẹ con bỏ đi đâu? Hả? Hàn Tuyết?"

Hàn Tuyết chẳng hề né tránh, kế tiếp nàng bỗng nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt hốc hác cùng đôi mắt trũng sâu khiến nàng trông chẳng khác nào lệ quỷ.


"Con tùy theo ý cha mẹ, cha mẹ còn muốn phải thế nào nữa? Váy cưới của con ở kia, ngày kia con cũng trở thành Mộ phu nhân rồi, cha mẹ còn yêu cầu gì ở con đây? RỐT CUỘC CÁC NGƯỜI CÒN MUỐN TÔI TIẾP TỤC KHỔ SỞ TỚI MỨC NÀO?"

"Bảy năm trước tôi bị lừa sang Nga, các người có từng nghĩ tới cảm thụ của tôi không? Mà thôi bỏ đi..."

Nói đoạn, nàng lại tiếp tục trở về trạng thái vô tâm vô phế của mình. Cả quá trình thay đổi trạng thái ước chừng chưa tới năm giây.

Hàn phu nhân đánh không đánh được, mắng cũng chẳng xong, cuối cùng trực tiếp lảo đảo bước ra ngoài.

Thời điểm chỉ còn lại một mình trong phòng, Hàn Tuyết run run lấy tấm ảnh vẫn luôn giấu dưới gối lên ôm vào ngực. 

"Tiểu Vận, chị biết em hận chị, nhưng điều duy nhất chị có thể nghĩ bây giờ chỉ là nhìn thấy em. Chị thực sự sắp không trụ nổi nữa rồi, tiểu Vận..."


***

Mà lúc này tại một hòn đảo nhỏ, trong căn phòng ngủ hướng về phía biển, màn hình TV treo trên tường đang phát bản tin bắt giữ Thượng tướng Hàn cùng một loạt cán bộ cấp cao có liên quan đến đường dây vận chuyển ma túy lúc rạng sáng.

"Chuyện đã đến mức này cô vẫn không thể tha thứ cho nàng sao? Kristy à, tôi biết cô vẫn còn rất yêu nàng. Đừng quên ngày mai nàng kết hôn rồi, tới lúc ấy dù cô hối hận cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu."

Người đàn ông ngoại quốc điển trai ngồi trên chiếc ghê bành, ánh mắt màu xanh dương đặt trên người cô gái đang đứng xoay lưng lại với mình.

"Kris..."

"Charles, tôi biết bản thân đang nghĩ gì." Cô gái nhàn nhạt đáp.

"Cô đúng là... lúc nào cũng nhất nhất làm theo ý bản thân." Đối với thái độ của cô, Charles hiển nhiên không hài lòng. "Ngày đó tôi đồng ý đem cô theo, âu cũng bởi hoàn cảnh quá mức nguy hiểm. Cô xem, nếu như cô không chạy đến hướng đông rồi may mắn gặp tôi, chẳng phải hiện tại cô đã vùi thây ở tòa nhà đó rồi ư?"
"Vâng vâng, dù sao tôi cũng đã bảo vệ bí mật của anh đến thời điểm này. Đúng là địa phương nào cũng xuất hiện bàn tay trộm cắp thần thánh của anh."

"Trương Hàm Vận, cô dám khai tên tôi, tôi... tôi sẽ... tôi sẽ tuyệt giao với cô." Charles dùng tiếng Trung lơ lớ của mình để phản biện. "Chẳng qua buổi tối ở đó tổ chức tiệc khiêu vũ rất lớn, đám phú nhị đại của Tân Cương đều thi nhau xuất hiện, tôi đây tranh thủ làm giàu thì có gì sai?"

Trương Hàm Vận từ chối trả lời.

"Nghe lời tôi, người trong lòng cô là một người rất tốt."

"Anh thì thấy phụ nữ đẹp nào chẳng khen tốt?" Cô trừng mắt đe dọa.

"Này, ông đây đã mất công đi dò la tin tức cho cô rồi, cô không thể khen hay động viên nổi dù chỉ một câu được ư? Vả lại ông đây còn có thể tổ chức cướp dâu quy mô lớn nếu cô gật đầu đồng ý kia mà, dù sao cô cũng đã chờ nàng rất nhiều năm."
Sở dĩ Charles siêu giàu và tràn đầy tự tin như vậy, phần lớn cũng do nghề nhiệp của hắn là siêu trộm. Không sai, hắn trở thành siêu trộm nhờ khả năng dịch dung thần thánh của mình. Do đó hắn đã lập kỷ lục 15 năm hành nghề chưa từng bị bắt.

Lần đầu tiên Trương Hàm Vận gặp hắn là khi nằm viện, run rủi thế nào hắn đã trở thành người bạn sát vách của cô. Và cô cũng là người đầu tiên phát hiện ra hắn trộm đồ.

Charles Dawson - kẻ giả bệnh rồi nhập viện với lý do tai nạn đã thất bại dưới con mắt của đứa trẻ 16 tuổi Trương Hàm Vận. Kể từ đó hắn liền bái cô làm sư phụ, còn hâm mộ nói muốn học tập nhãn thần của cô. Trương Hàm Vận nhiều lần chửi hắn ngu mới để đối phương phát hiện, song càng chửi hắn lại càng sinh lòng yêu mến, cuối cùng cả hai liền trở thành bạn tốt.
Cô không vạch trần hắn tội trộm cắp tài liệu quan trọng của bệnh viện, hắn cũng không vạch trần việc cô yêu Hàn Tuyết. Cứ như thế cho đến khi cô xuất viện rồi mất liên lạc với gã siêu trộm khét tiếng này.

Thật không ngờ trong khi cố gắng chạy thoát khỏi tòa nhà sắp sập cách đây một năm, cô bất ngờ gặp lại xú nam nhân ấy. Nguyên lai hôm đó Charles tới Trung Quốc để trộm viên kim cương gắn trên dây chuyền của đại tiểu thư gia thế hiển hách, và đương nhiên nàng cũng tham gia buổi dạ vũ ở tầng 5.

Charles thấy đôi chân thiếu chút nữa đã tàn phế của cô, lập tức đau lòng ôm lấy cô nhảy khỏi tòa nhà, nơi bên dưới đã có cộng sự của hắn chờ sẵn. 

Ba người liền như vậy rời khỏi Tân Cương ngay trong đêm. Hắn đã nghe lời Trương Hàm Vận, đưa cô tới khu nghĩ dưỡng của hắn để chữa bệnh và tĩnh tâm. Dù sao hắn cũng rất yêu thích tiểu bảo bối với đôi mắt như gắn laser này.
Charles đã nghe cô kể toàn bộ câu chuyện giữa mình và Hàn Tuyết suốt thời gian qua. Hắn cảm thấy cô đối xử với nàng như thế là quá đỗi bất công. Dù sao nàng cũng đã nói sẵn sàng bỏ lại tất cả để theo cô. Hơn nữa sự tình đều do ba nàng gây ra, nàng bất quá cũng chỉ là một quân cờ dưới tay ông ấy.

"Anh sẽ không hiểu được cảm giác của tôi, bởi vì anh không phải là tôi." Trương Hàm Vận thở dài. Chớp mắt đã một năm rồi, nàng ở Thượng Hải cũng bị giam cầm một năm rồi.

"Tóm lại cô có định cướp dâu không? Chờ chút đã, hình như bên ngoài có khách."

Thời điểm cô còn đang chuẩn bị đáp lời, thì Charles đã dơ tay tỏ ý cô giữ im lặng. Kế tiếp mở cửa phòng rồi xuống tầng ngó xem ai đến.

Chưa tới mười phút sau, hắn ngập ngừng trở lại, cơ mặt rõ ràng hơi co giật. Mấp máy môi gọi: "Kristy, tìm cô..."
Tác giả: Các hạ đã đội hết mũ rồi chứ? =))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK