Chim chóc hót líu lo đầy đầu, và đáng tiếc thay, quạ đen cũng là một loại chim.
Trương Hàm Vận có chút chột dạ đánh mắt nhìn Hàn Tuyết. Còn nàng vừa hay cũng đang trầm mặc đặt tầm mắt trên người cô.
Những năm tháng khổ sở qua, dù khó khăn tới đâu cô cũng chưa từng lên tiếng oán thán. Ấy thế nhưng ngay lúc này, ngay lúc này đây, Trương Hàm Vận cô không thể không trách số phận mình lại có ngày tùng quẫn tới mức bần cùng như hiện tại. Từ sáng đến giờ hai sự việc thất thố liên tiếp đánh lên đầu, còn là với nữ giáo quan mới.
"Chúng ta tiếp tục thôi." Ngoài dự đoán, nàng bỗng rời sự chú ý mà nói với Lão Đại. "Cậu là tiểu đội trưởng phải không?"
"Dạ..."
"Thể hiện năng lực đi. Có tài mới có thể lãnh đạo."
Nhận chỉ thị của nàng, từng người một liên tiếp lên bắn. Hàn Tuyết tay phải thoăn thoắt ghi chép, xong xuôi mới chỉ ra ưu điểm và nhược điểm của sáu người.
"Được rồi. Mọi người có thể giải tán."
Trong bộ quân phục chỉnh tề, nàng cùng tiểu đội làm động tác nghiêm chào rồi xoay người rời khỏi.
Chỉ đơn giản kết thúc thế thôi à?
Chờ Hàn Tuyết đi khuất, bấy giờ những kẻ còn lại mới vây quanh, mồm năm miệng mười liên tục chỉ trích cô.
"Tiểu Lục, cô có phải chép phạt nhiều quá nên sinh bệnh rồi không? Ngay cả giáo quan cũng dám phàn nàn."
"Tôi... tôi chỉ là nghĩ sao nói vậy..." Trương Hàm Vận dám thề bản thân không hề cố ý. Chỉ là khi đó cô oán trách người ta quá, cho nên mới tùy tiện phát tiết như vậy thôi.
Cô cũng biết bản thân mắc quá nhiều sai lầm rồi.
"Mấy cậu có cách nào để xin lỗi giáo quan không?" Tóm lấy tay Lão Nhị. Trương Hàm Vận ánh mắt long lanh: "Cậu đối nhân xử thế khéo nhất trong số chúng ta. Cậu thử phát biểu xem."
"Nếu trực tiếp xin lỗi được thì tôi đã không nhờ đến cậu." Đoạn, cô vừa nói vừa đánh mắt qua bốn người tiếp theo. "Còn ai có ý kiến nào khác không?"
Lão Tam xoa cằm suy nghĩ: "Tôi giống Lão Nhị, trực tiếp xin lỗi là được rồi. Miễn sao bằng tấm lòng thành khẩn mà cô có."
Lão Ngũ tiếp lời: "Hay là cô chép phạt thêm một nghìn lần nữa đi. Sáng mai nộp cho giáo quan liền nhân cớ đó để mong cô ấy hãy tha thứ cho sự ngu dại của mình."
"..."
Kết quả là tối hôm ấy, Trương Hàm Vận thực sự đã trốn khỏi buổi sinh hoạt tập thể để về phòng hì hục chép thêm một nghìn lần theo lời đề nghị của Lão Ngũ. Thậm chí cô còn từ chối cả sự giúp đỡ của đồng đội trong sự ngỡ ngàng của năm người.
Dù sao thì sự thành khẩn vẫn luôn là lựa chọn đúng đắn nếu muốn nhận lỗi.
"Cố gắng đến đâu thì đến." Cô mím chặt môi đáp. Lòng chỉ sợ nếu đêm nay ngủ muộn, ngày mai xui xẻo tiếp tục trễ giờ thì cuộc đời này chắc chắn sẽ kết thúc.
Hàn Tuyết...
Nghĩ tới đây, đôi tay đang bận rộn ghi chép chậm rãi ngừng lại.
Trương Hàm Vận dám chắc mình đã gặp cái tên này ở đâu rồi. Thậm chí ngay từ khí chất trên cơ thể nàng, cô cũng cảm thấy rất quen.
Nhưng nếu gặp, nếu quen. Thì gặp ở đâu, quen ở đâu mới phải?
***
Thời điểm chồng giấy bên cạnh chất lên cao, cũng là lúc Trương Hàm Vận dừng tay.
Nhìn đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng. Cô sống chết cũng không dám nằm lên giường nữa, bởi hiện tại cô đã coi đống chăn ấm nệm êm kia chẳng khác nào Bạch Cốt Tinh quyến rũ những kẻ thiếu bản lĩnh. Nằm lên một cái liền coi như xong.
Vì thế Trương Hàm Vận quyết định thay đồ rồi tới sân thể chất chạy bộ.
Chừng mười phút sau...
Được rồi, cô tự cảm thấy dạo gần đây tỉ lệ may mắn của bản thân càng lúc càng suy giảm đến mức kiệt quệ. Đặc biệt là kể từ khi vị Hàn giáo quan bí ẩn đó chẳng biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.
"Giáo... giáo quan, buổi sáng tốt lành..."
Chầm chậm chạy sát lại gần, đồng chí Trương vô cùng ngoan ngoãn chào hỏi.
Hàn Tuyết cũng không nhìn qua cô, chỉ vô thanh vô sắc đáp: "Buổi sáng tốt lành."
Bây giờ mà ngượng ngùng rút lui thì chỉ còn nước lấy mặt nạ lão Tôn mà úp lên thôi - Trương Hàm Vận nghĩ vậy, cho nên cười hì hì tìm chủ đề hỏi thêm: "Ờ... Hàn giáo quan cũng sống tại khu tập thể sao?"
"Đúng."
"Nghe tiểu đội 112 nói sắp tới cô sẽ dạy ngôn ngữ Anh?"
"Sắp tới tôi sẽ cùng tiểu đội 111 các cô nhận huấn luyện đặc biệt. Không có dạy ngôn ngữ."
Nàng bỗng giảm tốc độ, đôi mắt sáng như xoáy sâu vào nội tâm đơn thuần của cô: "Còn muốn thắc mắc thêm điều gì không?"
Trương Hàm Vận nghe nàng nói thế liền tưởng thật, vài giây sau đôi môi nhỏ tuôn ra một tràng câu hỏi: "Huấn luyện đặc biệt? Hàn giáo quan, huấn luyện đặc biệt chính là được phép tời khỏi trường ấy hả? Chúng ta sẽ đi trong bao lâu? Liệu có kịp thời gian để cuối tháng trở về không?"
Nếu như cô là Thượng hiệu Chung, Hàn Tuyết nàng chắc chắn sẽ chẳng ngần ngại mà tặng một xô nước lạnh. Coi như Trương Hàm Vận cô vẫn còn may mắn vì mang họ Trương.
Nàng kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta sẽ thực hiện buổi huấn luyện trên núi trong vòng một tuần. Đương nhiên là thừa rất nhiều thời gian để trở về nếu nửa đường không xảy ra biến cố."
Cô âm thầm nuốt khan: "Biến cố ư? Hàn giáo quan, chúng ta không thể tìm nơi nào khác an toàn hơn à?"
"Vậy tới khi xảy ra chiến tranh, cô hãy nói với quân địch rằng cùng tìm nơi nào an toàn rồi hẵng đánh nhau nhé."
Rõ ràng dáng vẻ trông vô cùng lãnh đạm, tuy nhiên nàng chỉ cần hé lời liền trở thành gai nhọn đâm chọc đối phương.
Trương Hàm Vận nghe xong đành ủy khuất cúi đầu. Một hồi liền tụt lại phía sau.
Tiếp tục chạy thêm vài phút, Hàn Tuyết bỗng ngoảnh lại nhìn nhìn cô.
"Làm gì mà chậm chạp vậy? Nhanh cái chân lên."
"Hàn... Hàn giáo quan... Tôi theo sau là được rồi..." Đồng chí Trương thừa nhận mình sắp bị lãnh khí từ người nàng tỏa ra bức chết rồi. Ngay cả cái nhíu mày cũng đáng sợ như vậy.
Chạy liên tiếp gần mười lăm vòng, mãi tới lúc sức cùng lực kiệt, cô mới chống tay xuống đầu gối thở hổn hển.
Hàn Tuyết ném cho cô chiếc khăn đang cầm trên tay, dáng vẻ phỏng chừng định thấm mồ hôi nhưng lại quyết định nhường.
Trương Hàm Vận tròn mắt ngạc nhiên.
"Làm biểu cảm manh manh như vậy làm gì? Tôi cũng không yêu thích những thứ khả ái." Nàng đối cô lạnh nhạt xoay lưng, song vừa nói vừa giấu đi nét cười nơi đuôi mắt.
Trương Hàm Vận đương nhiên không thể trông thấy khoảnh khắc đặc biệt ấy, bởi mùi hương từ chiếc khăn dần khiến cô trầm lặng.
Đúng là nó...
Đúng là mùi hương cô vẫn luôn tìm kiếm trong ký ức. Trương Hàm Vận cô kể từ sau ngày gặp nạn và tỉnh dậy trên giường bệnh vẫn luôn hoài niệm hương thơm đặc biệt này, bởi chúng dường như đã xuất hiện từ rất lâu, thậm chí đã hằn sâu vào khứu giác.
"Hàn giáo quan..." Cô thì thầm gọi nàng.
"Hả?" Hàn Tuyết nhướn mày chờ cô tiếp lời.
"Trước đây... cô có từng sống ở Tứ Xuyên không?"
Thời điểm câu hỏi ấy cất lên, cũng là lúc biểu cảm trên khuôn mặt nàng dần trở nên đông cứng.
"Năm mười tuổi đến mười bốn tuổi ông nội tôi đóng quân tại đó, nên tôi quả thực đã từng ở Tứ Xuyên." Nàng tiến lại gần cô. "Chúng ta quen nhau sao?"
"Chắc là không quen đâu." Trương Hàm Vận cười cười. "Hàn giáo quan cứ đùa."
"Trương Hàm Vận, trong hồ sơ của cô có ghi chép năm mười sáu tuổi gia đình cô gặp tai nạn, hiện tại trong đầu cô vẫn còn ghim một mảnh đạn." Hàn Tuyết mím nhẹ môi. "Khi thức dậy, tôi đoán cô đã lãng quên rất nhiều chuyện phải không?"
"Hàn giáo quan cũng chẳng phải là bác sĩ, tôi không quên sự kiện nào hết." Cô siết chặt chiếc khăn nàng đưa cho, kế tiếp đánh một hồi trống lảng. "Cô chờ một lát, nhớ đừng đi đâu nhé."
Dứt câu, nàng còn chưa kịp hỏi cô muốn gì thì bóng dáng nhanh nhẹn ấy đã chạy đi mất.
Khi Trương Hàm Vận trở lại, trên cánh tay ngoại trừ khăn của nàng, thì bàn tay đang cầm thêm hai chai nước khoáng.
"Cho cô." Đồng chí Trương nhoẻn miệng cười. "Thực xin lỗi giáo quan vì tôi thường xuyên mắc lỗi. Chai nước này thanh khiết như vậy... tôi muốn mượn nó để mong cô hãy cho tôi một cơ hội rửa trôi mọi lỗi lầm của mình."
"Vậy có tính là mua chuộc không?" Hàn Tuyết rốt cuộc cũng ngăn không nổi nụ cười.
Trương Hàm Vận ngây ngẩn vài giây, sau đó kiên quyết lắc mạnh đầu: "Không hề đâu, tôi thậm chí đã thức trắng cả đêm để hoàn thành việc chép phạt. Tôi đã chép thêm một nghìn lần nữa để xám hối đấy."
Nàng nhận nước từ tay cô, trước khi uống chỉ nhỏ giọng nói: "Lúc nào cũng ngây thơ như thế..."