Lạc Gia Lương đứng yên một chỗ, giống như tượng điêu khắc, không phải vì kinh ngạc, mà là đau lòng. Lạc Gia Lương không nói gì, anh thật sự hiểu được Gia Doanh bị người đàn ông đó làm tổn thương sâu sắc đến nhường nào. Nhưng anh không hiểu được vì sao người đàn ông kia lại có thể làm cô rơi lệ nhiều đến thế?
Gia Doanh lảo đảo bước về phía trước, anh bước chầm chậm theo sau, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải với cô. Lạc Gia Lương có thể nghe thấy tiếng Gia Doanh vừa đi vừa khóc, tiếng khóc rất nhỏ, nhưng nước mắt lại rơi rất nhiều.
Tim Lạc Gia Lương đau đớn quặn thắt lại.
Giống như rất nhiều bộ tộc du mục ở phương Bắc, cô sống trong một căn nhà ở tầng hầm do mình thuê. Thật ra với chức vụ bây giờ của cô, tiền lương không phải thấp, có thể thuê ở một khu nhà tốt hơn. Nhưng Gia Doanh lại chọn cách sống kham khổ, đi làm mặc đồng phục của ngân hàng, lúc tan sở lại mặc quần áo hết sức đơn giản. Nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất thanh tú, dịu dàng của cô, Lạc Gia Lương cảm thấy mình sống ba mươi mốt năm trên đời, Gia Doanh là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp.
Lạc Gia Lương thấy cô đi vào đó. Anh đứng cạnh bên một lúc, chân đã bị mấy con muỗi cắn mấy đốt. Trong tầng hầm ẩm ướt lại oi bức, cô làm sao có thể chịu đựng được qua nhiều đêm dài đến vậy?
Ngày hôm sau, Lạc Gia Lương đi siêu thị mua một bình xịt muỗi, một cái màn chống muỗi, còn mua thêm một quả dưa thật to. Một lúc sau, tình cờ gặp được bà chủ cho thuê nhà, anh nhờ bà chủ mở của giúp mình. Bà chủ nhìn anh với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, nhưng vẫn mở cửa cho anh. Phòng ở được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, một chiếc thảm mỏng được xếp ngăn nắp. Ở cạnh gối nằm có đặt một khung ảnh, người trong ảnh là một bé gái đang khóc để lộ hai cái răng cửa thật to. Ánh mắt nhìn có điểm giống với Gia Doanh.
Lạc Gia Lương mang màn treo lên, đem dưa đi rửa sạch, tìm tủ lạnh bỏ vào, sau đó rời khỏi.
Lúc gặp mặt Gia Doanh, cô không nói lời nào.
Lạc Gia Lương cứ cách vài hôm lại đến xem tầng hầm một lần, gửi trái cây, kèm theo một chút tấm lòng. Không gặp được chủ nhà, anh sẽ đặt mấy thứ đó ở trước cửa, chưa bao giờ ở lại quá lâu. Lạc Gia Lương cũng không mong cô sẽ nhìn thấy mình, cũng không chủ động đến ngân hàng tìm cô.
Mùa hè oi bức trôi qua, trời thu mây trôi nhè nhẹ. Sau đó thời tiết dần dần chuyển lạnh, trên bầu trời xuất hiện những bông tuyết. Lạc Gia Lương đang trên đường đi mua bánh bao, đi qua các quầy bán hàng trải dài trên phố, anh chỉ dừng lại mua hai cái, nhân viên ở cửa hàng nói với anh thời tiết này nếu mua nhiều một chút cũng sẽ không bị hỏng. Anh cười cười lắc đầu, nếu một lần mua nhiều quá, vậy thì trong vài ngày anh sẽ không tìm được lý do chính đáng để đến tầng hầm.
Hai người họ đã bước vào cuộc sống của nhau như vậy, quan hệ có chút mơ hồ, không biết phải nói thế nào. Giống như khách hàng quen thuộc, lại giống như bạn bè thân thiết, nhưng lại càng không vượt quá giới hạn.
Trước tết âm lịch, Gia Hàng đột nhiên sốt cao mãi không giảm, Gia Doanh không mua được vé tàu về Phượng Hoàng, cô đứng ở nhà ga khóc không nên lời. Lạc Gia Lương đã dùng quan hệ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mua cho cô vé máy bay. Cô không nói cảm ơn, chỉ nói là: chờ em trở lại.
Lạc Gia Lương nhớ rất rõ, Gia Doanh đi tổng cộng mười ngày. Lúc ngủ anh cũng nắm di động thật chặt. Ngày thứ mười một, tiếng di động vang lên, cô đang ở nhà ga Trường Sa, phải nhanh chóng lên xe, lúc đến Bắc Kinh đã là buổi chiều hôm sau.
Lạc Gia Lương xúc động đến mức viền mắt đỏ hoe.
Khi gặp lại nhau, hai người ghé vào tiệm mì bên ngoài nhà ga Bắc Kinh gọi hai bát, Gia Doanh không nói lời nào chỉ cắm cúi ăn mì, sau đó chăm chú nhìn anh, nói: Ba mẹ của em ở trấn Phượng Hoàng mở một khách sạn gia đình, có thể sinh sống qua ngày, nhưng em gái của em còn quá nhỏ, em muốn mang nó đến đây để tiện chăm sóc.
Lạc Gia Lương ừ một tiếng, tính tiền rồi đi ra bắt một chiếc taxi, đọc địa chỉ.
Gia Doanh cau mày nhìn anh, anh chỉ cười hề hề.
Xe taxi dừng ở phía trước một khu nhà kiểu cũ , anh đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, cô nghi hoặc đi sát theo sau. Anh mở cửa một căn nhà trong tiểu khu, có thể nhận thấy chủ nhà vừa dọn đi không lâu, vẫn còn sót lại một số thứ. Tuy là phòng ở có diện tích không lớn, nhưng mọi thứ đều đầy đủ cả, đến cả phòng cũng có hai cái.
“Nơi này trước đây dành cho chuyên viên ở, bây giờ cơ quan đã cấp cho họ một căn hộ mới ở tòa nhà mới xây dựng, khi xét cấp bậc và lý lịch, họ đã để nó lại cho anh. Anh… đã giữ chìa khóa nhà được hai tháng rồi, luôn muốn đưa nó cho em. Phòng còn lại là để cho em gái của em, có được không?” Lạc Gia Lương gãi gãi đầu, chỉ vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Gia Doanh bước ra khỏi phòng, đứng yên trong tiểu khu thật lâu. Một lúc sau, cô quay về phía anh gật đầu.
Ngày mùng một tháng năm, Gia Doanh dẫn Lạc Gia Lương đi Phượng Hoàng.
Sau đó, bọn họ đăng ký kết hôn. Trước đó, bọn họ chưa từng nắm tay, chưa từng ôm qua lần nào, chưa hôn nhau bao giờ, cũng chưa bao giờ tâm sự với nhau.
Trong ngày cưới, anh mới bổ sung những thứ còn thiếu từng chút, từng chút một.
Gia Doanh nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Lạc Gia Lương, cô biết anh không đẹp trai, không xuất sắc, nhưng cô biết anh cả đời sẽ trân trọng cô như báu vật.
“Chúng ta rất nhanh đã có Tử Nhiên, đúng không?” Lạc Gia Lương hỏi một cách đắc ý.
Gia Doanh oán trách muốn đẩy anh ra xa một chút. Đúng vậy, sau hai tháng thì có Tử Nhiên. Những ngày qua thật bận rộn lại còn vất vả nữa, cũng cực kỳ cực kỳ phong phú. Mỗi lần nhìn thấy Gia Hàng được khen thưởng, Tử Nhiên mỗi ngày một tiến bộ, tất cả những điều này làm cho nỗi bi thương trong lòng cô như tan biến cả, trong lòng lại thấy ấm áp thêm mấy phần.
Trong phòng phát ra một tiếng hét to, hai người vội vàng chạy đến.
“Mẹ, con thắng dượng rồi.” Tử Nhiên kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trác Thiệu Hoa nghiêm túc gật đầu, “Ừ, là dượng khinh địch .”
Gia Hàng muốn bước tới véo mũi nó, tay đưa lên không trung liền bị anh chặn lại, nhẹ nhàng kéo về, Gia Hàng ngoan ngoãn để Trác Thiệu Hoa ôm, “Lúc này, không phải em nên an ủi anh một chút sao?”
“Anh có gì cần phải an ủi?” Gia Hàng ra vẻ như bị giật mình.
“Anh không phải thần thánh, đương nhiên cũng có lúc yếu đuối.”
“Hừ, đừng cho là em không phát hiện ra, là anh cố tình đi sai nước cờ.” Gia Hàng ghé sát tai anh, thấp giọng nói. Động tác như vậy, giống như cô đang làm nũng, mà anh thì vô cùng nuông chiều.
Gia Doanh ho nhẹ hai tiếng, Tử Nhiên vội vàng đem ánh mắt di chuyển về hướng đó, Lạc Gia Lương và ông Gia nhìn nhau cười.
“Hàng Hàng, em đi gọi mẹ về đi, Phàm Phàm đến giờ phải đi ngủ rồi.” Gia Doanh nói.
Trác Thiệu Hoa bình tĩnh nắm tay Gia Hàng đi ra ngoài, gió đêm thổi qua, cô mới cảm thấy được mặt mình nóng lên. Vừa rồi đã quên hết tất cả. Là thân tình quá nồng, hay là do Phượng Hoàng quá đẹp, hay là bởi vì ngày hôm nay ấm áp đến vậy, thật yên tĩnh, anh không cảm thấy bị ràng buộc hay gò bó, có thể cho phép bản thân mình tự do thoải mái hưởng thụ mọi thứ.
“Sau này anh sẽ sắp xếp thời gian, một năm sẽ đến Phượng Hoàng một lần, cho dù chỉ là thời gian ngắn.”
Gia Hàng ngẩng mặt nhìn anh, “Là vì em sao?” Ba mẹ không thích dọn đến Bắc Kinh, nói là không quen, cô đang tính đến việc này đây!
“Là vì anh.” Trác Thiệu Hoa cười gõ trán cô một cái.
“Em biết anh sẽ thích nơi này mà.”
Kỳ thật Phượng Hoàng vài năm gần đây phát triển du lịch, đã nhuốm mùi kinh doanh buôn bán rồi, nơi này cũng không thích hợp để nghỉ phép. Trác Thiệu Hoa thích nơi này, không phải vì Phương Hoàng phong cảnh như tranh, mà nơi này là quê hương của Gia Hàng.
Yêu một người, tự nhiên cũng sẽ yêu cả quê hương của cô ấy.
“….” Một hồi lục lạc vang lên, Tiểu Phàm Phàm lúc la lúc lắc chạy về phía hai người, giang tay thật rộng, đôi mắt to tròn nhìn họ.
“Thằng nhóc vừa nhìn thấy một con gà trống, ta dạy nó nói, nó nói được ngay, thật là thông minh!” Bà Gia cười nói.
“Ôi, thật giỏi, thật đẹp trai!” Gia Hàng ngồi xổm xuống, giơ ngón tay cái lên. Lúc Phàm Phàm biết đi, vô cùng chăm chỉ, hở một tí là chạy ra đường, chỉ là nhìn dáng đi của nó làm người khác có chút lo lắng. Té ngã không biết bao nhiêu lần, cái trán bây giờ còn bầm xanh, nhưng tên vô lại đó cứ chạy đi chạy lại, không hề sợ hãi.
Tiểu Phàm Phàm cười rồi bổ nhào tới, lao vào trong lòng Gia Hàng chỉ chỉ về một hướng, bắt Gia Hàng phải nhìn theo.
Gia Hàng quay mặt qua, chỉ chỉ vào khoảng không đen như mực ngoài cửa sổ, “Đã khuya lắm rồi, phải đi ngủ thôi, chúng ta ngày mai lại đi được không?”
Tiểu Phàm Phàm lưu luyến cong khóe môi lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho Gia Hàng ôm, không nói nữa. Cả nhà đi tạm biệt hàng xóm, khi vào cửa, Phàm Phàm nhìn Trác Thiệu Hoa lại nói mấy tiếng “….”
“Sau khi quay về Bắc Kinh, dì Lữ đi mua đồ cho nó, còn mua cho nó một con thỏ nhỏ!” Trác Thiệu Hoa nhớ rõ khi Gia Hàng ở Canada, nói chuyện với Phàm Phàm qua video, đã từng nhận lời với nó. Sau khi quay về Bắc Kinh, Gia Hàng đã quên mất những việc này.
Thật không ngờ là ngày hôm sau, Lạc Gia Lương mang về một con gà trống, cái này có thể làm Phàm Phàm vui vẻ, nó cứ chạy theo rượt bắt con gà trống khắp sân. Con gà trống kêu oan ác, nhìn thật sự đáng thương.
Những ngày vui vẻ trôi qua thật nhanh, cái gọi là kì nghỉ dài hạn chỉ giống như chuyện xảy ra trong thoáng chốc mà thôi.
Lúc về bọn họ không đi riêng như lúc đầu, hai nhà cùng nhau ngồi máy bay quay về Bắc Kinh. Bà Gia là người buồn nhất, cứ bế Phàm Phàm hết ôm lại hôn, “Trong nhà náo nhiệt như vậy, đột nhiên đi cả, nên vắng vẻ đi nhiều.”
Gia Doanh tận dụng cơ hội nói: “Vậy cùng đi Bắc Kinh đi! Không bao lâu nữa là đến hôn lễ của Hàng Hàng rồi.”
Ông Gia lắc đầu, “Chúng ta sẽ đợi thêm vài ngày nữa.”
“Ba mẹ, lần này đi Bắc Kinh thì ở lại nhà của bọn con.” Gia Hàng nói.
Gia Doanh trừng mắt liếc cô một cái, “Biết nhà của em ở đại viện có nhiều phòng lớn rồi.”
“Không phải, là nhà bọn em có một tên vô lại.” Gia Hàng lắc lắc Tiểu Phàm Phàm, Tiểu Phàm Phàm cực kì phối hợp cười tươi như hoa.
Tử Nhiên bất mãn quay sang hướng khác tỏ vẻ xem thường.
Tiểu Dụ lái chiếc xe bảy chỗ đến sân bay đón người, trước khi lên xe, anh ta và Trác Thiệu Hoa thì thầm vài câu, Trác Thiệu Hoa ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Gia Hàng nháy mắt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng.
Tiểu Dụ đưa Gia Doanh về nhà trước, sau đó lái xe đến bệnh viện.
“Đi đâu vậy?” Gia Hàng khó hiểu hỏi.
“Đến thăm Thành Công.” Trác Thiệu Hoa bế Phàm Phàm đang nằm trong lòng Gia Hàng.
“Anh ta thế nào ?”
“Em nhìn thấy sẽ biết ngay.”
****
Trên trán Thành Công dán một miếng băng gạt to, trên mặt có mấy vết trầy xước, nhưng nhìn tay chân vẫn còn linh hoạt. “Đây là…”
“Này, Heo, không cho phép em mở miệng.” Thành Công thật đúng là mồm lợn không phun ra được ngà voi, anh ta lập tức hét lên “Còn chưa qua Nguyên Tiêu mà, anh là người cực kỳ may mắn.”
Gia Hàng thiếu chút nữa không cười nổi, mặt mày anh ta hốc hác, vậy mà may mắn sao! “Nếu muốn em không lên tiếng, vậy thì anh tự thú nhận đi!”
“Em không nhìn thấy anh bị người ta đâm vào đuôi xe sao?” Thành Công tức giận nói.
“Tại sao lại đuổi sao theo anh mà không đuổi theo người khác, người lái xe chắc là một mỹ nhân?”
Thành công nhún vai.
“Em nói đúng rồi?” Gia Hàng nhìn về phía Trác Thiệu Hoa.
Trác Thiệu Hoa cười, “Lái xe chính là bạn em Ninh Mông .”
Ồ, QQ đâm vào BMWs! “Ninh Mông giờ thế nào rồi?” Giỏ trái cây kia thật là tân thời, mấy ngày hôm trước mới nghe nói còn đâm phải một anh chàng chạy Rolls-Royce, bị đòi tiền bồi thường với giá trên trời, cô lập tức mô phỏng lại động tác đó.
“Nằm trong phòng điều trị!”
Danh Sách Chương: