Ninh Mông hất cái cằm nhọn lên, duy trì tư thế thật nhã nhặn, đề phòng mấy chàng rùa vàng liếc qua đây.
- Cũng chưa chắc!
Gia Hàng không thể đồng tình, bọn họ chính là hai món hàng giả chất lượng kém đây. Với họ, chi phí vào cửa hội quán này là những con số khổng lồ, chỉ vào bơi mấy vòng, đánh mấy trận bóng thôi, chẳng kiếm tiền hay đẻ ra tiền được, chẳng hiểu tại sao lại đắt đến thế. Ninh Mông nói đó là đẳng cấp, cô thừa nhận cô không hợp với kiểu này. Ninh Mông mặt dày nài nỉ cô giáo yoga dẫn họ vào tham quan, cô giáo đang yêu một anh quản lý ở đây nên có thể ra vào tự do.
- Cậu nhìn cơ bắp của anh chàng kia kìa, mặc quần áo vào thì nho nhã thư sinh, cởi ra thì ngon lành như vậy. Đây mới đích thì là giai đẹp. Đàn ông mà cơ bắp như Arnold[1] cứ cảm giác như đầu óc ngu si tứ chi phát triển ấy, mình chả thích.
[1] Arnold Schwarzenegger, diễn viên điện ảnh Hollywood, nổi tiếng cơ bắp. Ông cũng từng là thống đốc bang Califonia, Mỹ.
Vớ vẩn, Arnold mặc quần áo vào thì làm thống đốc, cởi ra lại là quán quân thể hình, phong độ biết bao. Thực ra Gia Hàng cảm thấy mấy con rùa vàng kia chẳng có gì là đáng nhìn, cô chỉ đơn thuần là không muốn là Ninh Mông mất hứng nên mới cố ngồi ở đây.
- Thôi được rồi, mình đi thôi, họ là rùa thật hay rùa giả thì liên quan gì đến bọn mình?
- Sao lại không liên quan? Mình còn chưa lấy chồng đâu, nhỡ may có anh chàng nào trúng tiếng sét ái tình với mình, mình lại bỏ qua cơ hội sao?
Gia Hàng ngẩng đầu nhìn trời, một đàn quạ đen xếp hình chữ nhân đang bay qua.
- Lẽ nào cậu có chàng nào rồi?
Quay sang nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của Gia Hàng, Ninh Mông nổi cáu.
Chàng nào?
- Không có!
Chém đinh chặt sắt.
- Thế thì được, cơ hội chia đôi.
Gia Hàng đang định phụ họa theo, bỗng thấy nét mặt Ninh Mông thay đổi, cô vô thức quay đầu sang, liền nhìn thấy Trác Thiệu Hoa đang đứng phía sau cô, môi mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo. Thành Công đứng cách đó ba bước, quần áo chỉnh tề, nửa cười nửa không.
- Hơ… trùng hợp thật!
Cô đứng phắt dậy, bây giờ mà giả vờ không nhìn thấy thì đã muộn, đau đầu, chột dạ liếc Ninh Mông.
Cú bật dậy của cô khiến chiếc khăn trên người rơi xuống, Trác Thiệu Hoa nhanh chân tiến về phía trước, kịp thời túm được chiếc khăn, che đi cảnh xuân dưới vai.
- Đúng là hơi trùng hợp! – Đôi mắt thâm trầm vô hạn, giọng lạnh như băng, không rõ vui buồn.
Đến gần mới phát hiện ra cái khăn chỉ là quàng lấy lệ, bên trong vẫn kín cổng cao tường, có lẽ chỉ mới cởi áo khoác. Nhưng đây không phải là điều khiến anh nổi khùng. Gia Hàng đoán chắc hôm nay thành tích bắn súng của thủ trưởng rất tệ, nếu không mặt đã chẳng cau có như thế.
- Em vận động xong chưa?
- A… xong rồi.
Gia Hàng bỗng thấy da đầu tê rần, ngước mắt liếc trộm anh một cái. Thủ trưởng cách mặt cô rất gần, môi mím chặt lại, cánh môi mỏng sắc.
Thành Công bận rộn mà nhàn nhã khoanh tay:
- Không ngờ cô cũng là hội viên ở đây, sao trước đây chúng ta không gặp nhau nhỉ? Thế nào, vận động vui vẻ chứ?
Anh ta nhe răng cười, dường như ánh nắng của cả bầu trời đều đang tỏa sáng trên gương mặt anh ta.
- Đến đây là để tìm sự thoải mái, ai mà đến để rước bực vào người!
Gia Hàng muối mặt độp lại. Nói xong mới phát giác ra mình đã nói sai, mặt thủ trưởng càng lúc càng khó coi.
- Lý do này của cô thật là… rất quang minh lỗi lạc! – Thành Công bĩu môi thích chí, ý cười trong mắt lấp lóa.
Gia Hàng rủa thầm trong bụng, biết điều ngậm miệng lại.
- Nếu xong rồi thì đi theo anh!
Thủ trưởng lịch sự mời mọc, hiệu quả còn kinh hoàng đáng sợ hơn bộ mặt lạnh như tiền.
Gia Hàng liếc trộm Ninh Mông, cậu ấy viện lý do từ chối có sức thuyết phục hơn bản thân mình.
Trước mặt trai đẹp, Ninh Mông lúc nào cũng mê mệt cười tít mắt. Hôm nay không hiểu sao, gương mặt nhỏ bằng bàn tay trắng bệch, vội vàng gật đầu như giã tỏi trước khi Gia Hàng kịp lên tiếng.
Bốn mắt nhìn nhau, trao đổi thông tin không lời.
- Khí thế mạnh mẽ quá, mình không dám! – Ninh Mông đau khổ nhăn nhó.
- Không dám, hay là có ý đồ gì khác? Nói cho cậu hay, anh ta có súng, là tay thiện xạ đấy.
Mặt Ninh Mông tái xanh:
- Mình không dám thật mà.
- Vậy chuồn thôi!
- Chẳng may anh ta nổ súng từ phía sau thì làm sao?
Gia Hàng bi ai, Ninh Mông đúng là thần hồn nát thần tính rồi.
- Heo, sao cậu lại quen loại người này?
- Loại người nào?
- Xã hội đen!
Gia Hàng trố mắt, dè dặt nhìn về phía thủ trưởng. Mắt thủ trưởng lạnh như băng:
- Có muốn chào bạn một câu không?
Vô tình hữu ý liếc về mấy cậu thiếu gia.
- Không cần, họ không phải là bạn em. – Gia Hàng vội thanh minh.
- Vậy thì đi thôi!
Thủ trưởng dẫn đầu, bóng lưng thẳng tắp nhanh nhẹn, trông rất đẹp mắt.
Thành Công thong thả đi theo, mặt mày hớn hở như đang xem kịch hay.
- Đừng nói tôi không giúp cô, hôm nay là tự cô chuốc lấy đấy nhé.
Lúc đi qua Gia Hàng, anh ta ném ra một câu nhẹ tênh.
Gia Hàng hoàn toàn coi như Thành lưu manh đang đánh rắm, Ninh Mông lại sợ nhũn cả chân.
Trò tennis cao cấp này cũng là trò chơi của người giàu, hai cô gái không chơi được, khom mình làm người nhặt bóng, mỗi người đứng một bên, chăm chú nhặt bóng cho hai chàng trai.
Gia Hàng lẳng lặng quan sát hai người đàn ông, thủ trưởng mặc đồ thể thao trông trẻ hơn bình thường rất nhiều, đương nhiên, trước đây trông anh cũng không quá già dặn, chỉ là quá trầm tĩnh và nghiêm túc. Thành lưu manh lại hoạt bát hơn lúc thường, phần lớn thời gian anh ta đều kỳ quặc quái dị, tỏ vẻ bất cần.
Tối nay không biết thủ trưởng bị làm sao, ra lực rất mạnh, đánh cho Thành lưu manh tả tơi tan tác, thua không còn manh giáp.
- Đủ rồi, đủ rồi! Tôi chịu thua.
Thành Công lau mồ hôi đầy đầu, tối nay anh ta không được tập trung. Con heo kia đứng trước mặt anh ta, anh ta nhìn mà không nhịn được cười. Cô ta chẳng có chút hối cải nào, chẳng trách Thiệu Hoa tức điên.
Trác Thiệu Hoa vẫy vẫy cây vợt, xoay người đi vào phòng thay đồ. Từ lúc bước vào phòng đánh bóng, anh chưa nói với Gia Hàng câu nào.
Gia Hàng chẳng thấy làm sao, cô thương cho cái eo tội nghiệp phải chịu khổ cả ngày hôm nay của cô hơn, đầu tiên là yoga, giờ lại chạy tới chạy lui nhặt bóng.
- Bọn mình được giải phóng rồi? – Ninh Mông rụt rè hỏi.
- Còn mấy phút nữa. – Gia Hàng an ủi. – Ra ngoài cổng, bọn mình sẽ kiếm cớ chuồn.
Ninh Mông không yên tâm lắm, đưa mắt nhìn về phòng thay đồ.
Hai người đàn ông không để họ phải đợi lâu, bốn người cùng đi ra ngoài cổng. Có người nhận ra họ, cung kính chào:
- Chào đại ca!
Ninh Mông ảo não nhìn Gia Hàng, thấy chưa, mình nói có sai đâu!
Gia Hàng nắm chặt cánh tay cô nàng, luôn mồm nói:
- Đừng sợ!
Ra khỏi cửa, phố đã lên đèn, áng mây lúc chiều tà rất đẹp, tựa như có ai đã phác từng vệt màu nước màu trắng ngà, màu vàng, màu đỏ và màu xanh thẫm lên phía chân trời.
Gió vẫn lạnh căm.
- Bọn em… – Gia Hàng thu hết can đảm lên tiếng.
- Cùng đi ăn cơm! – Thủ trưởng nói.
- Heo… Gia Hàng mời. – Thành Công nhìn thấu ý đồ của ai đó, vội chen vào một câu.
Gia Hàng không đồng ý:
- Ba người đều là rường cột của xã hội, dù thế nào đi nữa cũng không đến phiên cái đứa thất nghiệp như tôi trả tiền chứ?
- Thiệu Hoa không cho cô tiền… – Thành Công cười tít mắt.
- Tôi mời thì tôi mời. – Gia Hàng hậm hực ngắt lời anh ta, bất đắc dĩ phục tùng.
- Ninh Mông, tối nay cậu còn có việc nhỉ! – Cô không thể kéo Ninh Mông xuống nước theo.
- Ăn bữa cơm tốn bao nhiêu thời gian? Đi cả đi, còn chưa tự giới thiệu đâu đấy, tôi là Thành Công. Ninh Mông, tên hay quá! – Thành Công cười rạng rỡ như gió xuân.
Ninh Mông muốn cười, nhưng không thành.
- Ninh Mông, cô có đi xe không? Tôi đi nhờ xe của cô nhé. Gia Hàng, chúng ta gặp nhau ở đâu đây? – Thành Công liếc chùm chìa khóa xe trong tay Ninh Mông.
Gia Hàng nhìn thủ trưởng, người này tiếp tục vẻ mặt vô cảm. Cô lẩm bẩm nói ra một địa danh, mắt Ninh Mông ánh lên vẻ sợ hãi, rồi lại cụp mắt xuống.
- Cô biết đường chứ? – Thành Công hỏi.
Ninh Mông yếu ớt gật đầu.
- Vậy lát gặp nhé. – Thành Công vẫy tay.
Người gác cửa lái xe của Trác Thiệu Hoa tới.
Ninh Mông ngoảnh lại, nhìn thấy cánh tay Trác Thiệu Hoa chỉ đỡ phía sau lưng Gia Hàng chưa tới hai milimet, tay còn lại che trên trán cô, như sợ cô sẽ đụng đầu vào cửa xe.
Hai người ngồi vào xe, anh lại nhoài người ra thắt dây an toàn cho cô.
- Vị đại ca kia có phải là có ý với Heo hay không? – Ninh Mông buột miệng hỏi.
Đôi mắt đen nháy của Thành Công nhấp nháy đầy ẩn ý.
- Cũng có thể.
- Vậy Chu sư huynh phải làm thế nào? – Ninh Mông vừa mở cửa chiếc QQ vừa lẩm bẩm.
Thành Công liếc nhìn chiều cao của chiếc QQ, lại cúi đầu nhìn đôi chân dài của mình, đôi mắt hẹp dài khẽ giật một cái, dũng cảm cuộn người rút vào trong.
Đương nhiên anh ta có lái xe tới, nhưng làm sao có thể bỏ qua cơ hội khai thác tin tức độc quyền cơ chứ?
- Chu sư huynh là ai?
- Chu sư huynh là… – Ninh Mông ngập ngừng. So ra thì Thành Công dịu dàng hơn Trác Thiệu Hoa nhiều, cô hơi thả lỏng – Tại sao phải nói cho anh biết?
Trong bóng tối, chiếc QQ từ từ tiến về phía trước.
Đầu Thành Công sắp chạm vào nóc xe rồi:
- Bởi vì tôi cũng là một người đàn ông có ý với cô! Cô xem, bởi vì chúng ta không quen biết, phải tìm đề tài chung để nói, Heo là bạn chung của chúng ta. Sau này, dần dần chúng ta có thể trở thành bạn bè.
Giọng nói dịu dàng của anh ta khiến Ninh Mông sởn gai ốc.
- Tôi không cảm thấy thế. – Ninh Mông cười ngượng nghịu.
- Vạn sự khởi đầu nan, sẽ dần quen thôi. Cô có nỗi niềm gì khó nói, cứ tới tìm tôi.
- Nỗi niềm khó nói? – Ninh Mông không hiểu.
- Ồ, quên không nói, tôi là bác sĩ khoa Phụ sản.
“Két!” Ninh Mông phanh gấp lại, đầu Thành Công đập rầm vào tấm kính phía trước.
- Cô muốn giết người hả? – Thành Công ôm trán rống lên.
Ninh Mông không cam tâm cũng gào lại:
- Muốn giết người là anh ấy, tại sao anh lại dọa tôi như thế?
- Tôi nói thật mà.
Ninh Mông trợn tròn mắt kinh hãi, sau đó, ngất xỉu.
- Ngã tư sau rẽ trái.
Gia Hàng gãi đầu, cô đang thầm đếm trong lòng, đây có lẽ là lần rẽ trái thứ sáu rồi. Con đường đã chuyển từ rộng thành hẹp, rồi từ hẹp thành rộng, sau đó lại hẹp.
- Mình đang đi đường tắt. – Cô cất công giải thích.
Trác Thiệu Hoa vô tình hữu ý nhìn cô một cái, cô nghiêng đầu, chăm chú nhìn ánh đèn loang loáng lướt qua ngoài cửa sổ.
- Có cần gọi điện đặt chỗ trước không?
Đường đi trèo đèo lội suối như vậy, không biết là tiệm ăn kiểu gì nữa.
- A, không cần, ở đấy phục vụ nhanh, lúc nào tới cũng ăn được. – Cô cười khan hai tiếng, rút điện thoại ra xem. – Trời, em vẫn còn tắt máy nè! Vừa rồi tập yoga, giáo viên ghét tạp âm nên em tắt máy.
Trác Thiệu Hoa ừ một tiếng, ra khỏi con ngõ hẹp, anh cho xe chạy chậm lại, đúng lúc gặp đèn đỏ.
- Chết rồi, em quên mất hôm nay tiệm Gia dụng tiện nghi chuyển giường tới. – Nhìn tin nhắn trên màn hình, Gia Hàng vỗ trán. Cô cố ý dặn nhân viên tiệm mang tới, nếu không hôm nay cô phải ngủ đất mất.
Anh nhìn cô.
- Cô bạn cùng nhà kia ở đó, có lẽ sẽ giúp em nhận giường! – Cô chớp chớp mắt, tự an ủi mình.
Anh buông lỏng tay lái, ngoặt trái ngoặt phải, chiếc xe như con cá nhàn nhã bơi, không màng đến dòng nước siết bên cạnh.
- Giường… Em bây giờ không ở nhà chị hai nữa, em đổi chỗ ở rồi, ở chung với người ta, căn phòng đó không có giường, cho nên em đi mua một chiếc.
Cũng không biết tại sao lại nói với anh những lời này, có lẽ là vì trong xe quá khác thường, luôn phải lên tiếng cho có tiếng nói!
- Ờ? – Câu này anh đã nghe thấy rồi, nhưng ở cuối không phải là dấu chấm câu hay chấm than, mà là một dấu hỏi to đùng.
Cô không ngốc.
Thủ trưởng là người đại lượng, có thể cho cô ăn ở miễn phí, giúp cô tiết kiệm tiền nhà tiền giường.
- Chị hai muốn em bế quan học hành, chị thường xuyên đến kiểm tra…
Đến đoạn cuối, giọng đã nhỏ tới mức không nghe thấy gì. Có phải biển xe bắt đầu bằng chữ W khi đi làm đăng kiểm không phải nộp phạt, có lẽ quân đội bao hết tiền phạt? Nên thủ trưởng mới nhìn cô mà không nhìn đường. Cô nhìn chiếc xe vừa mới lấn vạch, lại còn vượt đèn đỏ.
Thần sắc anh điềm tĩnh, chỉ có khóe miệng hơn nhếch lên:
- Tiếp theo đi thế nào?
- Đi thẳng!
- Chúng ta nghe bản tin giao thông đi!
Gia Hàng nhìn những khớp ngón tay sạch sẽ, rõ nét của thủ trưởng đang đặt trên vô lăng. Mắt hơi ngước lên, nhìn sang, mặt thủ trưởng nhìn nghiêng rất rõ nét, phảng phất hương thơm thoang thoảng của nước cạo râu. Hình như anh mới cắt tóc, tóc ngắn hơn lần gặp trước một chút.
Mỗi lần ở cạnh thủ trưởng đều có cảm giác chắc chắn kỳ lạ, dường như có thể bỏ mặc mọi thứ cho anh sắp xếp, dù có ngốc đến mấy, đi theo anh cũng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì.
Cô mở đài. Gần đây tình hình giao thông Bắc Kinh rất tốt, người dẫn chương trình không còn thao thao bất tuyệt chỗ nào tắc đường chỗ nào cấm đường nữa, trong ánh chiều nhập nhoạng, thật hiếm hoi nghe được một khúc dương cầm dìu dặt, lại còn có cả lời bình diễn cảm.
“Trong thế giới của chúng ta, thời gian là kinh tuyến, không gian là vĩ tuyến, đan xen dày đặc dệt nên chuỗi ly hợp vui buồn, dệt nên âm dương cách trở đầy quy luật, mà mỗi lần xoay chuyển, mỗi một nút thắt kỳ thực đều đã được âm thầm định đoạt, chỉ là chúng ta vẫn chưa hề hay biết. Nhưng trong khoảnh khắc bất chợt ngoảnh đầu, thời gian ngừng trôi, trong bóng râm của cây dương xỉ và nhành mẫu đơn rừng, khe nước chảy kia vẫn còn thanh tân. Trời xanh rực áng mây hồng, trái tim em ngập tràn tình yêu và niềm nhung nhớ anh trao…”
Lời bình diễn cảm quá mức, âm nhạc phù hợp quá mức, Gia Hàng nổi da gà khắp người.
- Sến quá đi mất, đổi kênh khác.
- Đừng, anh thấy hay đấy chứ. – Thủ trưởng nói một câu dài nhất từ sau khi lên xe.
- Đó là văn của Tịch Mộ Dung[2] đấy. – Nhìn gương mặt hoang mang vô tội của cô, anh cười.
[2] Nhà thơ nữ nổi tiếng của Đài Loan, sáng tác của bà thể hiện tình yêu và sự trân trọng với những phút giây ngắn ngủi trong cuộc sống.
- Anh thích à? – Cô trợn tròn mắt, không ngờ thủ trưởng còn là một cây văn nghệ nha!
- Bà ấy không chỉ là một nhà thơ, mà còn là một họa sĩ nổi tiếng nữa.
Hàng mi dài xinh đẹp chớp thật chậm, hiểu rồi. Thì ra thủ trưởng mưa dầm thấm đất, người thật sự thích Tịch Mộ Dung là Lâm Giai Tịch.
Cô cụp vai một cách thông cảm, vội quay đầu ra cửa xe, tránh lát nữa lại nhìn thấy gương mặt đau khổ của thủ trưởng, cô không giỏi an ủi người khác.
Người chết không thể sống lại, người sống phải dũng cảm tiến về phía trước, vì Phàm Phàm, anh phải kiên cường lên…
Những lời này để một bậc trưởng bối nói ra thì đáng tin cậy hơn. Cô nói ra chỉ thêm xấu mặt.
Cuối cùng đã đến đích.
Trác Thiệu Hoa quan sát cánh cổng loang lổ sơn, qua bức rèm chắn gió dày, có thể nghe được tiếng ồn ào la hét ở bên trong, anh quay sang nhìn cô.
- Không thể trông mặt tiệm mà bắt hình dong được, đồ ăn bên trong thật sự rất ngon, lại còn rẻ nữa, hai trăm tệ là ăn no căng. – Cô cười, giành vén tấm rèm. – Chúng ta rất may mắn, có bàn trống.
Do dự chỉ thoáng qua trong chốc lát, anh rảo bước theo cô.
Căn sảnh lớn ồn ào như cái chợ bỗng chốc lặng như tờ, ông chủ đang lom khom giúp nhân viên ngẩng đầu lên, lắp ba lắp bắp:
- Tiệm chúng tôi… kinh doanh nhỏ thôi, hai vị…
Vào nhầm rồi.
- Chúng tôi thích không khí nơi này. – Gia Hàng cười hì hì, đá phăng một tờ giấy ăn dính trên chân đi. – Ông chủ, lau giúp tôi cái bàn kia, chuẩn bị bát đũa cho bốn người, cho chúng tôi một lẩu vịt, loại lẩu đôi ấy. À… anh có uống bia không?
Trác Thiệu Hoa đưa mắt rà xung quanh một lượt, khách hàng đa phần là công nhân nông dân hay người lái xe ba gác, có vài người uống nhiều rồi, không ngồi bình thường mà ngồi xổm luôn trên ghế.
- Ừ, gọi bia đi. – Anh bình thản thu ánh mắt về.
Bàn ghế ở đây có lẽ vốn là màu đỏ, giờ đã hoàn toàn không giữ được hình dáng ban đầu. Anh đứng cạnh ghế, chậm rãi cởi cúc áo khoác.
- Xin hiểu cho, đừng so sánh nơi này với những nhà hàng Tây hay Dollar Shop[3] gì đó, em không có công ăn việc làm, năng lực có hạn. – Cô nháy mắt nói đùa rồi đặt mông ngồi xuống, vẫy ông chủ lại gọi đồ ăn.
[3] Tên một chuỗi nhà hàng cao cấp của Thượng Hải.
Trác Thiệu Hoa bình tĩnh vắt chiếc áo khoác lên cái lưng ghế đen đúa.
Gia Hàng nhảy dựng lên:
- Chờ chút.
Vẫn mềm lòng, áo khoác của thủ trưởng đắt lắm, cô không đành lòng. Cô cởi cái áo khoác ngắn của mình ra, lót xuống dưới:
- Vắt đi!
Cái áo này cô mua ở chợ Sở thú, gần một trăm tệ, bẩn thì vứt vào máy giặt, phơi khô thì vẫn thế. Tiền giặt khô cái áo khoác của thủ trưởng e là còn đắt hơn cái áo bông này.
Đôi mắt Trác Thiệu Hoa sâu thẫm lại, sau đó nở một nụ cười cực kỳ khoan khoái.
Họ vừa gọi xong đồ ăn thì rèm cửa lại loạt soạt kêu.
Ninh Mông hai tay ôm ngực, vẻ mặt kinh hoành, trông như thể con gái nhà lành bị cường hào ác bá bắt cóc.
Dưới ánh đèn sáng rực, trên đầu Thành Công mọc lên một cái u to như quả ổi.
- Anh… anh đã làm gì cậu ấy?
Theo phản xạ, trong đầu Gia Hàng lóe lên một cảnh tượng cấm.
Tâm trạng Thành Công sa sút đến tận đáy:
- Cái xe bé bằng bàn tay thì làm được gì? Đồ đầu óc heo.
Mày kiếm cau lại, chán ghét nhìn xung quanh:
- Chết tiệt, sao lại chọn cái chỗ rách nát này?
- Không muốn ăn thì có thể về! – Gia Hàng hết sức thẳng thắn.
Ninh Mông run rẩy nép sau lưng Gia Hàng, lí nhí:
- Mình không ngồi cùng anh ta đâu.
- Anh ta làm gì mà dọa cậu đến mức này? – Gia Hàng kéo ghế cho Ninh Mông, để cô ngồi sát vào mình.
Ba người ngồi một góc, một mình Thành Công vẫn đứng một góc.
- Anh ta nói anh ta là bác sĩ khoa Phụ sản, mình cảm thấy mình như bị anh ta lột trần. – Ninh Mông nức nở.
Gia Hàng trợn mắt:
- Ai bảo hồi đại học cậu nhìn trộm nhiều giai đẹp như vậy, bây giờ bị quả báo đấy!
- Con Heo này… – Ninh Mông tức tối đá Gia Hàng dưới gầm bàn.
Cô cười cười né về phía Trác Thiệu Hoa. Trác Thiệu Hoa mặc cho cô nghiêng về phía mình, thong thả nói với Thành Công:
- Gia Hàng nói đồ ăn ở đây ngon.
- Lời cô ta nói cậu cũng tin? – Thành Công ôm cục u trên đầu, chỉ thiếu nước đập bàn căm phẫn.
- Tôi không nên tin sao? – Trác Thiệu Hoa hỏi.
Thành Công á khẩu. Sắc không mê hoặc người, người tự mê.
Bốn vị khách quý giá lâm khiến ông chủ hoang mang vì đượu ưu ái, một hàng phục vụ lũ lượt mang bếp lẩu và bát đũa lên, nồi lẩu cũng mang ra vèo vèo, chẳng mấy chốc đã sôi sùng sục.
Ninh Mông muốn tìm thứ gì thật nóng để ủ ấm trái tim bị tổn thương, vội vàng cầm đũa.
Thành Công bực bội không biết trút vào đâu, bèn đổ hết lên đầu nồi canh sôi lục bục, gắp toàn thịt vịt.
Trác Thiệu Hoa vẫy tay ra hiệu cho ông chủ mang lên một cốc nước nóng. Anh cầm đũa của mình và của Gia Hàng lên, dội qua nước nóng, rồi lại lau bằng khăn ướt, sau đó mới đưa lại cho Gia Hàng.
Ninh Mông và Thành Công đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn đũa trong tay mình, miếng thịt trong mồm không biết là nên nuốt xuống hay nên nhổ ra.
- Ăn tỏi không? – Hộp gia vị ở cạnh tay anh.
- Không, miệng sẽ có mùi. – Gia Hàng lắc đầu.
Thành Công anh dũng nuốt miếng thịt xuống:
- Có mùi thì đã sao, cả hai cùng ăn là được, ai còn chê ai nữa.
Lông mày Gia Hàng xoăn tít lại, lưu manh đúng là lưu manh, nói câu nào cũng thô bỉ ác liệt.
- Cô Ninh và Gia Hàng là bạn đại học? – Trác Thiệu Hoa lên tiếng đúng lúc, đẩy một đĩa tương ớt đến trước mặt Thành Công, cười cười với anh ta.
- Vâng! – Ninh Mông gật đầu.
Thành Công thầm mắng cho nhỏ ngốc.
- Đại học nào? – Trác Thiệu Hoa lịch sự vớt một muỗng đồ ăn cho vào bát Ninh Mông.
- Bọn tôi đều học khoa Máy tính của Bắc Hàng[4].
[4] Tên viết tắt của Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh.
- Khoa Máy tính Bắc Hàng đứng nhất nhì cả nước, cô Ninh đây rất xuất sắc.
Xí, Thành Công bĩu môi, thế chẳng phải là khen con Heo kia xuất sắc trá hình sao? Anh ta chẳng nhìn ra con Heo kia có chỗ nào xuất sắc cả.
- Gia Hàng, cô đừng nói lẩu ở đây rất ngon. – Lòng Thành Công nảy lên một cái.
Gia Hàng đắc ý:
- Tuy phải đi hơi xa, nhưng xứng đáng mà, đúng không?
- Ừ, cực kỳ xứng đáng. Cô có biết ăn lẩu này gợi cho tôi nhớ tới điều gì không? – Thành Công nhếch môi, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Điều gì? – Gia Hàng và Ninh Mông đều tò mò nhìn anh ta.
Thành Công gõ đôi đũa lên cạnh nói, chỉ vào thức ăn trong nồi lẩu sôi lục bục:
- Lúc mổ, phanh ruột gan ra, nào lòng nào dạ, cũng chẳng khác gì thế này.
Ninh Mông vội đưa tay bịt mồm.
Gia Hàng nheo mắt lại.
Trác Thiệu Hoa mặt không biến sắc.
- Sao thế, ăn đi thôi! – Thành Công nhiệt tình mời mọc. – Lâu lắm rồi tôi không được ăn thứ gì hợp khẩu vị như thế này. Có lúc làm phẫu thuật đúng vào giờ ăn trưa, cơm hộp chuyển vào phòng mổ, tôi mở hộp cơm rồi nhìn khoang bụng đang phanh ra của bệnh nhân, thầm nghĩ nếu đó là nồi lẩu thì tốt biết mấy.
Ninh Mông hoảng hốt chạy vọt ra ngoài như một chú thỏ.
Gia Hàng hầm hè lườm Thành Công rồi đuổi theo.
- Chuyện này chẳng có gì hay ho.
Trác Thiệu Hoa ngắm nghía cái bát sứ thô kệch trước mặt, miệng bát đã mẻ vài chỗ, anh cẩn thận tránh đi để khỏi bị cứa vào miệng.
- Nhưng hiệu quả rất rõ rệt. – Thành Công hào hứng ăn.
Trác Thiệu Hoa cười:
- Lâu nay tôi không biết thì ra cậu lại thù dai như thế.
- Vậy phải xem đối tượng là ai.
- Chỉ với Gia Hàng thôi? – Trác Thiệu Hoa hỏi.
Thành Công ngẩn ra, lập tức mỉm cười:
- Hôm nay người tôi trả thù là bạn của Gia Hàng, cậu xem cô ta làm ra vẻ như bị tôi cưỡng bức vậy. Làm bác sĩ phụ sản vô sỉ đến thế sao?
- Ồ! – Giọng Trác Thiệu Hoa dài thườn thượt.
Bữa cơm này, có lẽ chỉ có mình Thành Công ăn no.
Ninh Mông coi như quá sợ bọn họ, chẳng chút thương xót vứt lại Gia Hàng, co cẳng chạy biến.
- Cậu ăn nhiều quá, đi bộ cho tiêu. – Trác Thiệu Hoa vừa đẩy Gia Hàng lên xe vừa chặn Thành Công đang định trèo vào.
Thành Công ngẩn người, anh ta là người Bắc Kinh, nhưng con đường này anh ta cũng ú ớ, không biết là ở xó nào của thành phố nữa.
Gia Hàng lè lưỡi với anh ta, cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Chiếc xe việt dã màu đen phóng vút đi.
Thành Công trầm mặc, hôm nay anh ta đã đắc tội gì với Thiệu Hoa?
Rất trùng hợp, thang máy dừng ở tầng một. Gia Hàng nhìn con số nào đó trên màn hình, thở hắt ra một hơi.
Gia Hàng không cho Trác Thiệu Hoa tiễn, anh nói vị lẩu quá nồng, lại ăn mặn, anh lên uống một ly nước rồi sẽ đi.
Gia Hàng rầu rĩ, cô chỉ nhìn thấy có một cái nồi cơm điện, không biết trong phòng còn có ấm đun nước điện hay không.
- Đi thôi! – Trác Thiệu Hoa bước vào trong.
Thang máy từ từ đi lên, tiếng dây cáp cọp kẹt giữa đêm khuya nghe thật đáng sợ.
- Khu chung cư này cũng được mấy năm rồi. – Trác Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn.
Cô gật đầu, sờ túi áo theo thói quen. Sững sờ, con nhóc Ninh Mông kia chuồn nhanh quá, không đưa chìa khóa nhà cho cô. Nghĩ tới cô bạn cùng nhà mặt như quân bài tú lơ khơ kia, cô thật muốn thở dài ai oán.
Áy náy cười với thủ trưởng, rụt rè gõ cửa.
Tiếng bước chân bên trong rất nặng nề:
- Ai thế?
Câu này là gầm lên. Sau đó, cửa mở ra.
Giường quả thật đã được chuyển đến, cũng đã lắp xong xuôi, đệm kề sát vào tường phòng khách, còn giường để giữa phòng. Thảo nào cô ấy tức giận như vậy.
- Xin lỗi, tôi… không có chìa khóa. – Gia Hàng nở nụ cười.
- Cô dẫn anh ta tới à? – Cô bạn cùng nhà đi qua người Gia Hàng, nhìn thấy phía sau còn có một người nữa, bèn nổi cơn tam bành.
Gia Hàng nhắm mắt lại, tiêu rồi, ngay ngày đầu tiên cô đã vi phạm nội quy, ngang nhiên dẫn đàn ông vào nhà, từ nay về sau hòa bình bay xa rồi.
- Anh ấy đến… giúp tôi. – Gia Hàng chỉ vào cái giường trong phòng khách.
Cô bạn kia hồi lâu chẳng nói gì, hình như đang xác nhận độ chân thực của câu nói này.
- Cho cô một tiếng, anh ta phải biến mất khỏi nơi này. – Cô ta bực dọc sập cửa phòng thật mạnh.
Gia Hàng nhún vai quay lại:
- Vậy… vậy anh về trước đi!
Thủ trưởng xuất thân cao quý, có lẽ chưa từng bị người ta coi thường như vậy.
- Tại sao cô ta lại tức giận như vậy? – Thủ trưởng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.
- Nhà này cấm đàn ông.
Trác Thiệu Hoa gật đầu, nét cười càng rạng rỡ hơn:
- Vậy chúng ta bắt đầu cho sớm, tránh cho em lại bị làm khó.
- Bắt đầu gì cơ? – Cô nhìn thủ trưởng nhanh nhẹn cởi áo khoác, xắn tay áo len lên.
- Giúp em đó! Phòng em là phòng nào? – Trác Thiệu Hoa nhìn căn phòng tối om.
Toát mồ hôi, đôi tay ban ngày bóp cò súng, buổi tối lại đến bê đồ cho cô, chịu không nổi.
- Ha ha, không cần đâu, để em tự làm.
- Mau bật đèn. – Trác Thiệu Hoa nhìn qua căn phòng, chiếc giường đơn một mét hai này có lẽ bê nghiêng là lọt.
Gia Hàng sờ mũi, vào phòng bật đèn. Phòng Ninh Mông đã dọn dẹp sạch sẽ, không cần phải sắp xếp gì thêm.
Trác Thiệu Hoa không cho cô động tay vào, một mình bê giường vào trước. Sàn nhà không bằng phẳng lắm, anh tìm một miếng bìa lót dưới một chân giường cho khỏi bị kênh, sau đó bê tấm đệm vào.
Gia Hàng không giúp được gì, bèn lấy nồi cơm điện đun nước, tìm một cái ly thủy tinh rửa sạch sẽ. Không biết cái nồi lúc trước nấu gì, mặt nước nổi một lớp váng mỡ.
- Nếu khát quá thì uống tạm vậy! – Cô xoắn tay vào nhau, hết sức ngại ngùng.
Trác Thiệu Hoa kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng lại, ngồi xuống, nhìn ly nước, thổi lớp váng mỡ phía trên đi rồi uống từng ngụm.
- Anh cũng đã từng làm bộ đội cơ sở, từng tham gia diễn tập quân sự, ở lều bạt, ăn lương khô. – Anh chậm rãi nói.
- Thế anh đã đánh trận bao giờ chưa? – Đang trải giường, Gia Hàng sửng sốt quay lại nhìn anh.
- Em nói xem?
Mười mấy năm nay, Trung Quốc và các nước láng giềng có đánh nhau không? Thở dài, cô lại tưởng tượng lung tung.
Gia Hàng cười, phủi qua ga giường vài cái, vứt chăn gối lên, cái ổ của cô đã hoàn tất.
Uống nước xong, Trác Thiệu Hoa đứng dậy cáo từ. Lúc về, anh gõ cửa phòng cô bạn kia, xin lỗi vì tối nay đã quấy rầy, lại nhờ cô ấy sau này chiếu cố thêm cho Gia Hàng.
Cô bạn cùng nhà vốn đang trợn mắt định nổi giận, sau cùng đôi mắt kia càng lúc càng nhỏ lại, rồi cong lên, gượng gạo nở nụ cười.
- Đâu có, đâu có, đó là việc tôi nên làm. Hoan nghênh anh thường xuyên tới chơi.
Con ngươi Gia Hàng rớt xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng.
Gia Hàng đóng cửa phòng lại, cắm bình nóng lạnh để lát nữa tắm. Trong lúc đợi, cô chạy ra ban công nhìn xuống dưới. Ban công nhìn thẳng ra con đường xe đi vào, thủ trưởng đang quay đầu xe, đánh vô lăng đầy điệu nghệ, chiếc xe đánh một vòng hình cung rồi quay ngoắt đầu lại.
Trước khi xuất phát, anh hạ kính xe, cũng nhìn lên phía trên.
Tầng mười, có thể nhìn rõ trong đêm sao? Gia Hành đích thực nhìn thấy anh vẫy tay, khóe miệng cong lên một nụ cười, chiếc xe chạy xa dần.
Điện thoại đang reo, là Ninh Mông đã biệt tăm biệt tích.
- Heo, mình ghét cái gã Thành Công kia. – Ninh Mông vẫn chưa nguôi giận.
- Ghét đi, mình không có ý kiến!
Hắn ta vốn là gã lưu manh.
- Ê, tay đại ca kia với cậu là thế nào vậy?
Gia Hàng nhíu mày:
- Có thể có gì được, bọn mình hoàn toàn trong sáng. Còn nữa, đừng dùng cái từ đại ca để vấy bẩn anh ấy, anh ấy là một người đàn ông ưu tú.
- Ha, thế thì đi mà lấy anh ta ấy! Trông anh ta không chỉ để ý đến cậu một chút thôi đâu, các cậu đang chơi trò mờ ám. – Ninh Mông ra giọng trải đời như một bà cụ non.
- Mình mà lấy chồng thì sẽ lấy kẻ thù.
- Ngất xỉu!
- Ăn không ngon ngủ không ngon tâm trạng không tốt, đều có thể hiên ngang hùng dũng mà hận hắn đánh hắn. Kiếm được nhiều tiền thì chê hắn không có thời gian dành cho mình, kiếm được ít tiền thì chê hắn không có năng lực. Sinh đứa con cho hắn vất vả cả đời. Thế nào? Người đàn ông ưu tú như thế cậu có nỡ lòng xuống ta không?
- Người và heo đúng là cách biệt trời vực, cúp máy đây! – Ninh Mông tắt thở mà chết.
Gia Hàng cười gian xảo, chạy tới kiểm tra bình nóng lạnh, vẫn còn mười lăm phút nữa.
Cô lại mò ra ban công, một chiếc taxi chạy tới, đỗ lại trước cầu thang bộ của tòa nhà đối diện.
Một người đàn ông xuống xe trước, sang đó đi sang phía bên kia mở cửa xe, một tay đỡ lấy một đôi tay ngọc. Tuy buông ra rất nhanh, nhưng điệu bộ thân mật ấy lại lúc ẩn lúc hiện.
Tài xế xách từ cốp xe ra hai chiếc va li to tướng, người đàn ông trả tiền, kéo tay xách va li, chỉ cho tay ngọc một khung cửa sổ nào đó ở phía trên.
Tay ngọc phấn khích khoác tay anh ta, hai người kéo hành lý đi lên cầu thang.
Hình ảnh kề vai của họ giống hệt như những hình ảnh kinh điển trong bưu thiếp, Gia Hàng bĩu môi:
- Thế nào là mờ ám, đây chứ đâu.
Hôm sau, Gia Hàng thả lỏng ngủ đến khi tỉnh mới thôi, mò mẫm xung quanh tìm điện thoại để xem giờ. Cuối cùng phát hiện ra điện thoại ở dưới gối, vừa mở ra, bên trong đã vang lên tiếng của thủ trưởng.
Cô giật mình.
- Lần này nghe điện thoại nhanh thật đấy! – Trác Thiệu Hoa cười khẽ. – Anh và Phàm Phàm đã đến bệnh viện rồi, em gọi taxi mang sổ tiêm phòng đến đây!
- Sổ tiêm phòng nào cơ? – Gia Hàng dụi mắt, mờ mịt.
- Tối qua anh để trong tủ đầu giường em, sổ đó để ghi chú lại tình hình mỗi lần tiêm phòng của Tiểu Phàm Phàm, phải giữ cẩn thận. Lúc mới đẻ tiêm một lần rồi, lần này là lần thứ hai. Anh để ở đó để em nhìn thấy, quên rồi sao?
Có chuyện này sao? Cô bị lú lẫn sớm à? Liếc mắt sang, trên tủ đầu giường quả thật có một cuốn sổ màu xanh, trên viết ba chữ: Trác Dật Phàm, bìa in hình một con búp bê ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
- Nhìn thấy chưa?
- Thấy rồi. – Cô hoang mang trả lời.
- Bố con anh đợi em.
Cô đánh răng rửa mặt trong vòng năm phút rồi phi ra cửa. Ra đến bên ngoài, một cơn gió nhẹ lạnh căm căm thổi tới khiến mặt cô căng lên, cô còn chưa kịp thoa kem dưỡng da nữa.
Xuống xe, vừa bước vào cửa bệnh viện Nhi đã phát hiện ra hôm nay đặc biệt nhiều trẻ em. Mấy ông bố bà mẹ trẻ túm năm tụm ba chia sẻ kinh nghiệm nuôi con.
Trong phòng tiêm, tiếng khóc váng trời.
Cô thò đầu vào, không kìm chế được sự hư vinh, Phàm Phàm nhà cô là đàn ông nhất. Thủ trưởng cởi một nửa áo khoác cho cậu nhóc, xắn tay áo lên, để lộ ra bắp tay trắng mũm mĩm. Y tá đang cầm bông gòn lau lau, mắt cu cậu chớp chớp.
Thủ trưởng lẳng lặng nháy mắt với cô y tá một cái.
Cô y tá đâm kim xuống, thần không biết quỷ không hay.
Hai chân Phàm Phàm giãy giãy, cái miệng nhỏ méo xệch, không phát ra tiếng nào.
- Bé cưng ngoan quá! – Cô y tá nhân cơ hội ăn đậu phụ, thơm Phàm Phàm một cái, lúc ngẩng lên nhìn thủ trưởng, gương mặt đỏ bừng.
- Để tôi điền phiếu tiêm giúp!
Lúc hai bố con bước vào phòng tiêm phòng, cô ta đã chú ý tới rồi. Cô ta ưu tiên cho họ. Người khác đều phải điều phiếu trước rồi mới tiêm.
- Gia Hàng! – Trác Thiệu Hoa nhìn thấy cái người đầu bù tóc rối kia đã đứng ngoài được một lúc.
Nghe thấy hai tiếng “Gia Hàng”, Phàm Phàm đang mếu máo bỗng ngẩng phắt đầu dậy, dáo dác nhìn quanh.
- Hi, Tiểu Phàm Phàm! – Gia Hàng thân thiết vẫy tay với Phàm Phàm.
- Oa!
Một tiếng khóc xé tai vang lên chói lói, át hết tiếng của những đứa trẻ khác.
Gia Hàng đỏ bừng mặt, cuống quýt chạy tới bế Tiểu Phàm Phàm, một số người đúng là không thể khen được. Tiểu Phàm Phàm vùi mặt vào lòng cô, khóc hết nước mắt!
Khó khăn lắm mới ngăn được tiếng nức nở, đôi vai nhỏ rung lên từng chặp, nũng nịu nhìn Gia Hàng.
- Nói cho Heo nghe, ai bắt nạt con? – Gia Hàng làm mặt lạnh. – Phải bố không? – Cô chỉ thủ trưởng.
Tiểu Phàm Phàm càng nức nở tợn.
Gia Hàng hầm hừ co tay thành nắm đấm:
- Để Heo báo thù giúp con, đánh đồ khốn kiếp này, đánh tên ác bá này!
Từng nắm đấm vung nhẹ lên ngực thủ trưởng.
Tiểu Phàm Phàm cười trong nước mắt.
Trác Thiệu Hoa câm nín. Cả đời này anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có người dùng những từ như khốn kiếp, ác bá để nói về anh.
Hôm nay, nếm thử mùi vị làm kẻ ác, lặng lẽ đón nhận những nắm đấm nhẹ tựa gió thu, lòng ngực bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào kỳ diệu không cách nào tả xiết.
Ngọt như mật.
- Em bé ơi, bố con là đồ khốn, vậy con là gì?
Người bên cạnh nhìn bọn họ, thấy buồn cười nên trêu Tiểu Phàm Phàm.
- Chúng tôi là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. – Gia Hàng hùng hồn tuyên bố, len lén lau đi hai giọt nước mắt trên mặt Tiểu Phàm Phàm, làm hỏng cả hình tượng!
Điền phiếu xong, cô y tá đưa lại cho Trác Thiệu Hoa, không kìm được nhìn Gia Hàng thêm mấy cái. Có lẽ cô ta cho rằng Gia Hàng là bảo mẫu được thuê về nên mím môi xa cách, nhìn xong bèn di chuyển mục tiêu.
Bỗng cô ta trợn tròn mắt, sửng sốt đưa tay bịt miệng.
Trác Thiệu Hoa đưa tay làm lược, dịu dàng sửa sang lại mái tóc rối bù của Gia Hàng, vuốt cho thẳng:
- Mới ngủ dậy à?
Gia Hàng mất tự nhiên tránh sang một bên:
- Giường mới rất dễ chịu.
- Chưa ăn sáng phải không?
Cô âm thầm thừa nhận.
Cài áo cho Tiểu Phàm Phàm xong, Trác Thiệu Hoa khoác áo gió vào:
- Vậy chúng ta đi ăn sáng trước rồi về nhà. Dì Lữ sáng sớm ra đã đi chợ rồi.
Đúng rồi, thứ bảy, chủ nhật phải tới căn nhà ở quân khu, cô nhớ thủ trưởng đã nói vậy.
Cô bế Phàm Phàm, Trác Thiệu Hoa đỡ cả hai người, ra khỏi phòng tiêm phòng.
Ra đến bên ngoài, Trác Thiệu Hoa kéo mũ xuống cho Phàm Phàm. Cu cậu ngọ nguậy đầu, hấm hứ mãi không thôi. Kéo mũ ra cậu mới cười tít mắt. Hóa ra cu cậu muốn nhìn Gia Hàng.
Trác Thiệu Hoa lẳng lặng nhìn Gia Hàng và Phàm Phàm nô đùa, bỗng cảm thấy trái tim mình đang đung đưa trong gió.
Nhìn thấy Gia Hàng, cậu lính cần vụ nhảy xuống mở cửa xe cho cô. Đã quen rồi, cậu ta mím môi cười.
Gia Hàng cố tình kéo mũ của Phàm Phàm xuống. Tiểu Phàm Phàm ưỡn bụng kêu mãi. Đợi cu cậu kêu khan cả tiếng, cô mới kéo ra. Hai người cùng cười khanh khách.
Trác Thiệu Hoa gặp người quen, là hai vợ chồng trạc năm mươi tuổi trông rất có khí chất.
Anh lính cần vụ nhìn Gia Hàng qua kính chiếu hậu, mày nhíu lại, mím chặt môi thông cảm.
- Đi thôi! – Trác Thiệu Hoa ngồi vào ghế phụ lái, nở nụ cười với hai người ngồi sau.
- Người nhà anh à? – Gia Hàng không để ý hỏi.
- Ừ. – Trác Thiệu Hoa đưa tay sờ mũi, không nói gì thêm.
Anh đã từng gọi hai người họ là bố mẹ, hôm nay gặp nhau ngoài bệnh viện, anh tiến lên chào hỏi, hai ông bà già chữ nghĩa đầy đầu này lớn tiếng quở trách anh, cuối cùng đuổi anh cút đi.
Anh cung kính tiễn họ đi một đoạn rồi mới thu tầm mắt lại.
Anh không có gì phải biện bạch, tất cả mọi bất ngờ, tự nhiên hay vô lý, hết thảy anh đều chấp nhận.
Tiểu Phàm Phàm sung sướng cười khanh khách.
Anh ngoái đầu lại, anh giờ đây đã được bù đắp.