Đêm đó Thái Thần ở trong vương phủ lại càng sâu sắc cảm thấy nhớ nhung quảng thời gian trước đây lúc mình vẫn còn là một hoàng tử, ở trong nhóm con vua cũng là tài năng xuất chúng.
Ai mà ngờ một trận binh biến bất chợt khiến hắn mất nước nhà tan, huynh đệ mặc dù không thân cận nhưng đều nằm lại hoàng cung, bên trong vũng máu, cũng chỉ còn lại mình hắn chật vật chạy thoát, lại vẫn còn nhớ mối thù đoạt gia, nghĩ cách đoạt về.
“Ngươi là ai?”
Bỗng nhiên bên tai hắn nghe thấy một âm thanh thật mềm mại trong trẻo.
Thái Thần giật mình nhận ra mình vậy mà thất thần, còn là ở nơi không rõ có an toàn hay không, đó là điều tối kỵ cỡ nào đối với một người hành tẩu giang hồ như hắn. Nhưng chưa đợi hắn tự khiển trách mình thì tầm mắt đã đối diện với một đôi mặc mâu trông như biển sao trên trời, hắn cứng người tại chỗ.
Chủ nhân của đôi mặc mâu kia lại mang theo biểu tình ngốc nghếch cùng một chút thưởng thức mở to mắt nhìn hắn tìm tòi. Một thân hoa phục quý khí tuy có chút bẩn vì không biết đã cọ vào chỗ nào cũng không che đậy được sự đơn thuần đến có phần khờ dại của y.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Ta chưa gặp ngươi trong vương phủ bao giờ?”
Sau một lúc giật mình, Thái Thần hỏi ngược lại.
Lúc này hắn mới nhận ra ngốc tử bên ngoài cửa sổ của hắn đang ôm trong lòng một con thỏ. Có lẽ là y lo đuổi theo con thỏ mà tìm được đến đây.
Con thỏ ngốc, mà y cũng ngốc y chang.
Nghe hắn hỏi, ngốc tử bĩu môi nghẹo đầu oán trách: “Này là ta hỏi ngươi trước mà.”
Thái Thần im lặng, trong lòng lại khó nói mềm mại. Đến cả tâm trạng không mấy tốt lúc nãy cũng nhạt đi không ít, còn có xu hướng biến mất không thấy. Ít nhất là trong lòng hắn lúc này chỉ còn lại mỗi tiểu ngốc tử trước mặt cùng nổi tò mò về y.
Hắn bước đến gần cửa sổ hơn, tay vịn vào bậu cửa từ trên cao nhìn ngốc tử bên ngoài, cũng thuận theo trả lời y: “Ta là bằng hữu của Duẫn vương gia, hôm nay mới dọn vào phủ, nhất thời sẽ trụ lại một thời gian.”
“Thì ra là bằng hữu của hoàng huynh.”
Tiểu ngốc kia vừa nghe hắn nói xong liền reo lên, sau đó không để ý Thái Thần đang giật mình mà bước chân tới, trực tiếp đứng dưới bậu cửa sổ của hắn ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Ta có thể vào không?”
“…”
Đối diện với đôi mắt trong sáng như ánh sao kia, Thái Thần khó nói được lời từ chối.
Gọi Lữ Tuần là hoàng huynh, chẳng lẽ y cũng là một hoàng tử? Nhưng sao y lại ở đây?
Trong lúc hắn suy nghĩ, tiểu ngốc tử kia đã ba chân bốn cẳng trèo vào cửa sổ phòng hắn rồi.
“…”
Nhìn lại, cả con thỏ kia cũng bị y ném vào trước, đang chạy trốn khắp nơi, sau đó làm ổ dưới gầm bàn run run rẩy rẩy.
Tiểu ngốc tử mặc dù ý nghĩ hoạt bát nhưng thân thể không đủ cao so với tường, lúc trèo cửa sổ bị vấp, thân thể không kiềm được nghiêng ngã, mắt thấy sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Trong một khoảnh khắc tay nhanh hơn não, hắn đã lanh lẹ đỡ lấy thân hình của y.
Bộp!
Thân hình của tiểu ngốc liền ngã vào lòng hắn, hai tay trong lúc điện quang hỏa thạch cũng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, dáng vẻ có chút choáng váng.
Nhưng hình như không có sợ gì mấy…
Thái Thần im lặng đối diện với cặp mắt trong suốt kia mấy tức, thấy đôi mắt kia chớp chớp vài cái, sau đó ngây thơ nói: “Đa tạ.”
“…”
Thái Thần tự nhiên không biết phải nói gì, phối hợp với hành động lộn xộn của y hòng muốn xuống khỏi cửa sổ mà đặt y đứng vững trên đất.
“Ta gọi Lữ Đông Miên. Còn ngươi?”
Ngốc tử đứng vững được xong liền ngẩng đầu nhìn hắn, giới thiệu bản thân xong còn không quên hỏi hắn.
Thái Thần thất thần một chút.
Lữ Đông Miên… Đó là tên tự của Niên vương thì phải.
Lại nói, Thương quốc hoàng đế đời này có rất đông con cái, tính hết cả nhi tử và nữ nhi thì có tới tận mười ba người. Hoàng tử có bảy, nữ nhi có sáu. Lữ Đông Miên hoàng tử xếp thứ chín, tính cách thiếu hụt đã không phải chuyện gì bí mật. Trong số những hoàng tử được phong vương ngoài nhị hoàng tử phong làm Duẫn vương, ngũ hoàng tử và lục hoàng tử thì còn có cửu hoàng tử Niên vương. Những hoàng tử khác là do đã đủ tuổi, hoàng đế muốn cho họ có nhiều không gian phát triển hơn nên mới phong đi ra.
Nhưng cửu hoàng tử thì khác.
Nghe đâu vì hoàng đế thấy y ngốc, sợ y ở trong cung bị bắt nạt nên đưa y ra ngoài. Y cũng có phủ đệ hẳn hoi nhưng lại rất thích chạy sang phủ Duẫn vương. Lại nói, hai phủ này lưng dựa vào nhau, có lẽ từ ban đầu mục đích đã là để Duẫn vương chiếu cố y.
Thái Thần nhìn lại người trước mặt vẫn luôn mở to đôi mắt nhìn mình, cũng chỉ cao đến cằm hắn, giọng điệu dịu dàng đến hắn cũng không ngờ nói: “Ta gọi Thái Thần.”