• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Đường suy đoán cũng không sai, đám quan sai kia đến thôn Phúc Duyên đích xác tựu là vì Dung Tú Thần. Ngày ấy có người cải trang đi theo phía sau Dung Tú Thần, thấy hắn tiến vào thôn Phúc Duyên về sau, liền không còn dám đi đi theo nữa, sợ bại lộ hành tung. Bọn họ đã có được tin tức, có nhân vật quan trọng của Hoa Triêu quốc đến Tây Uyển, tiến vào trấn Khê Thủy, theo các loại dấu vết, người này vô cùng có khả năng chính là Dung Tú Thần.

Trước khi hắn đến thôn Phúc Duyên, cũng không biết rốt cuộc làm cái gì, những quan sai kia đi từng nhà một tra hỏi, chính là vì có thể tìm được một tia manh mối.

Rốt cục, đã hỏi tới nhà Kim Sinh.

Thời điểm thôn trưởng mang theo mấy quan sai tới, nương Kim Sinh đang ở trong sân cho gà ăn, Hải Đường nghỉ trong phòng thuê thùa đơn giản. Thôn trưởng thấy nương Kim Sinh thuận tiện nói: "Kim gia tẩu tử, mấy đại ca này có chuyện muốn hỏi, ngươi tới đây một chút."

Nương Kim Sinh lau tay đi tới: "Ơ, thì ra là mấy vị à, hôm qua không phải đều đã hỏi rồi sao, như thế nào hôm nay còn muốn tới hỏi?"

Mấy quan sai liếc nhau một cái, nói: "Trong nhà ngươi còn người nào, đều kêu đi để chúng ta tra hỏi."

Tiểu Phúc Nhi hôm nay cũng không có đi ra ngoài chơi, đang từ trong phòng bên cạnh đi ra, nhìn mấy người quan sai tướng mạo dữ tợn không khỏi có chút sợ hãi, hướng sau lưng mẫu thân né tránh, hỏi: "Nương, bọn họ là ai?"

"Nó là người nào?" Mấy quan sai chỉ vào Tiểu Phúc Nhi hướng thôn trưởng hỏi.

"A, nó là con gái nhỏ của Kim gia, tên là Kim Phúc, là người trong thôn Phúc Duyên chúng ta." Thôn trưởng cung kính mà đáp.

Đám quan sai đánh giá Phúc Nhi một phen, lại lấy bức họa Dung Tú Thần trong tay ra hướng nàng hỏi: "Tiểu nha đầu, người này ngươi có từng gặp qua chưa?"

Phúc Nhi cẩn thận nhìn coi, nơm nớp lo sợ mà lắc đầu, bất quá nàng đích thật là chưa từng gặp qua Dung Tú Thần, lúc ở trấn Khê Thủy, tuy Dung Tú Thần nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại không biết có một người như thế tồn tại.

"Mấy vị sai gia, trong thôn Phúc Duyên chúng ta đều là thôn dân tuân theo pháp luật, bình thường một chút việc nhỏ cũng không dám phạm, bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy dám chứa chấp tội phạm quan trọng." Thôn trưởng ở một bên phụ họa nói, tuy mấy quan sai này cũng không có nói rõ muốn tìm Dung Tú Thần là vì chuyện gì, bất quá xem tình hình như vậy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, người kia đích thị là khâm phạm triều đình muốn tìm.

"Trong nhà các ngươi còn có người nào?" Quan sai lại hỏi một câu.

"Còn có... Còn có con dâu ta, bất quá nó đang mang thai, chỉ sợ không tiện đi ra gặp khách." Nương Kim Sinh kéo Phúc Nhi ra sau lưng, lại nhỏ giọng trả lời.

"Cái gì tiện hay không tiện, bất kể là ai, tất cả đều phải đi ra để cho chúng ta trả hỏi, mau đi kêu con dâu ngươi ra!"

Nương Kim Sinh rốt cuộc chỉ là thôn phụ bình thường, ngày thường đấu võ mồm với người trong thôn không thành vấn đề, nhưng thực sự gặp quan sai, vẫn có chút khiếp đảm. Hải Đường ở trong phòng đã sớm nghe thấy bên ngoài la hét ầm ĩ, vốn còn đứng ở bên trong, nhưng lúc này cũng tránh không khỏi gặp mặt, liền dứt khoát thoải mái mà đi ra, hướng mấy quan sai cung kính hành lễ.

"Ồ, tiểu nương tử này lớn lên rất tốt, nàng thật sự là con dâu ngươi?" Mấy quan sai lộ ra là không quá tin tưởng thôn Phúc Duyên một nơi nhỏ bé như vậy, có thể có Hải Đường tuyết da hoa mạo (da như tuyết tướng mạo như hoa) sao.

"Đương nhiên là thật!" Nương Kim Sinh lôi kéo Hải Đường vội nói, "Nhìn cái bụng nó cũng đã lớn như vậy rồi, còn giả được sao?"

"Vậy nàng cũng là người thôn Phúc Duyên?"

Nương Kim Sinh nghẹn họng, lúc trước bà dẫn Hải Đường về nói đại một thân phận, những quan sai này thoạt nhìn không phải dễ gạt gẫm, nhưng tuyệt đối không thể nói Hải Đường là được bà từ trên Vọng Pha nhặt về làm con dâu. Bà còn chưa trả lời, thôn trưởng cũng đã nói thay bà: "Nương tử Kim Sinh không phải người trong thôn Phúc Duyên chúng ta, là người trong thôn Hồng Sơn của nương Kim Sinh Thất cữu lão gia... Thất cữu lão gia..."

"Là cháu ngoại gái của Thất cữu lão gia." Nương Kim Sinh nói tiếp.

"Thôn Hồng Sơn?" Người nọ vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng lại nhìn cái bụng nhô cao của Hải Đường, hình như cũng không phải giả, liền đem bức họa Dung Tú Thần giơ lên hỏi, "Ngươi có từng gặp người này không?"

Hải Đường trong đầu lộp bộp một cái, bọn họ quả nhiên là tới tìm Dung Tú Thần, chẳng lẽ hành tung của hắn đã bị phát hiện? Bọn họ tra hỏi từng nhà như vậy, chỉ sợ biết đến cũng cũng không nhiều, bất quá nếu thật sự tra được gì đó, sợ sẽ chọc không ít phiền toái.

Nàng nhìn thoáng qua cái Dung Tú Thần trong bức họa, rủ mắt xuống lắc đầu: "Chưa từng gặp."

"Thật sự?"

Hải Đường nâng cao bụng, vẻ mặt không sợ hãi, nhìn bọn họ vô cùng khẳng định nói: "Hoàn toàn chưa từng gặp qua."

Thôn trưởng ở một bên cười nói: "Mấy vị sai gia, nương tử Kim gia là người đang mang thai, xưa nay chỉ sợ ra khỏi cửa rất ít, như thế nào lại nhìn thấy một người ngoài như thế? Chúng ta nên đi tới nhà khác hỏi đi."

Bọn họ cũng hỏi không ra cái gì, liền theo thôn trưởng rời di, chỉ là trước khi đi dùng một loại ánh mắt nửa tin nửa ngời nhìn xem Hải Đường, trong đó người cầm đầu đi vài bước, lại quay đầu hỏi một câu, "Ngươi nói... Ngươi là người trong thôn Hồng Sơn phải không? Đã có gia đình?"

Bọn quan sai rời đi xong, chân nương Kim Sinh mềm nhũn thiếu chút nữa đã chóng mặt té xuống, bà đương nhiên không ngờ rằng bọn quan sai này lại có thể hỏi cẩn thận như vậy. Bà ở thôn Hồng Sơn đích thật là có người nhà nương đẻ, nhưng mà cái gì cháu ngoại gái Thất cữu lão gia kia hoàn toàn thêu dệt vô cớ, người trong thôn đương nhiên sẽ không đi miệt mài theo đuổi cái này, thế nhưng vừa rồi trong giọng nói và vẻ mặt của mấy quan sai gặng hỏi, không chỉ có nổi lên nghi ngờ, phảng phất còn muốn đi điều tra kỹ lưỡng một phen.

Hải Đường là bà nhặt từ Vọng Pha về làm con dâu, bà vốn luôn cảm thấy đây là trời ban nhân duyên, cũng là may mắn của Kim Sinh, thế nhưng hôm nay gặp chuyện như vậy, rất nhiều sợ hãi ẩn dấu ở trong lòng đều chạy vội ra, trong lúc nhất thời trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, nương Kim Sinh đặt mông ngồi trên mặt đất, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Ai nha, cũng sẽ không thật sự dẫn tai họa đến..."

Trong lòng Hải Đường cũng không ổn, nàng đỡ nương Kim Sinh lên, an ủi nói: "Nương, những quan sai này bất quá chỉ đến tìm người, chúng ta lại không có phạm chuyện gì, bọn họ sẽ không làm khó chúng ta, nương hãy an tâm."

Chính nàng khuyên bà bà như vậy, nhưng trong lòng cũng biết, những quan sai này nếu thật sự tra ra nàng không phải người thôn Hồng Sơn, chỉ sợ sẽ phải lên môn, trong lòng khó xử, càng nghĩ càng muốn đem tình hình thực tế nói cho Kim Sinh nghe.

Đêm nay Kim Sinh trở về nhà, cảm thấy mẫu thân và nương tử đều có chút kỳ lạ, lúc trên bàn cơm, nương Kim Sinh không tập trung, luôn sững sờ xuất thần. Hải Đường thì nói khẩu vị không tốt, mới ăn một ít đã về phòng.

Kim Sinh thu dọn xong, cũng đi về phòng chiếu cố Hải Đường, nàng một mình ngồi sững sờ, trên bàn còn có ít tiểu y cho đứa nhỏ.

"Hải Đường, sao nhìn tinh thần nàng có vẻ không được tốt lắm?" Kim Sinh ở bên cạnh nàng ngồi xuống, "Hôm nay có quan sai tới?"

Hải Đường nhẹ gật đầu: "Ừm, tới hỏi chút chuyện, bất quá không bao lâu đã rời đi."

"Bọn họ hỏi cái gì?"

Hải Đường dừng một chút, vẻ mặt trịnh trọng mà lôi kéo tay Kim Sinh nói: "Cũng không có vấn đề cái gì. Bất quá Kim Sinh , những quan sai này bọn họ dường như đang tìm một người, ta nghe nói... Nghe nói là từ Hoa Triêu quốc đến..."

"Người Hoa Triêu quốc?"

"Cũng không biết có phải hay không, bất quá không phải chàng đã nói với ta sao, Hoa Triêu và Tây Uyển là hai nước đối địch, nếu thật sự bắt được người đến từ Hoa Triêu quốc, chỉ sợ sẽ cho rằng là thám tử mật thám. Hôm nay những quan sai kia đến nhà, bọn họ hỏi thân phận của chúng ta, chỉ là chàng cũng biết đấy, ta là được nương nhặt về từ Vọng Pha, sau lại bịa ra thân phận muốn dấu diếm lừa gạt, nhưng giấy dù sao cũng không gói được lửa, hôm nay những người kia tới, ta đã ẩn ẩn cảm thấy sẽ phát sinh sự cố. Ban đầu ở Vọng Pha, Tây Uyển và Hoa Triêu vừa đánh qua một trận chiến, nơi đó là chiến trường, ta được nương dẫn về, nhưng cái gì cũng không nhớ rõ. Kim Sinh , thật ra chàng có từng nghĩ qua... Có lẽ, có lẽ ta là người Hoa Triêu quốc?"

Kim Sinh xiết chặt tay Hải Đường, nàng là người Hoa Triêu quốc... Hắn đương nhiên đã từng nghĩ qua, chỉ là Hải Đường không nhớ ra được chính mình là ai, mà bọn họ ở thôn Phúc Duyên vẫn sinh hoạt rất yên vui, hắn cho tới bây giờ không muốn nghĩ nhiều. Thân phân Hải Đường đến tột cùng là gì, đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, nếu như không phải hôm nay có quan binh đến, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nguyện ý đề cập vấn đề này.

"Hải Đường, không cần biết nàng là ai, chỉ cần nàng đồng ý cùng ta một chỗ, nàng chính là thê tử của ta, bất luận phát sinh chuyện gì, ta liều cái mạng này cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt." Trong lòng của hắn không hiểu dâng lên một nổi sợ hãi, vấn đề kia luôn đặt trong lòng hắn hôm nay rốt cục phải phơi bày ra, hắn muốn bảo vệ nàng, giữ nàng lại, còn có con của bọn họ.

"Kim Sinh , ta và chàng sống chung trong thời gian qua, chàng đối đãi với ta như thế nào trong lòng ta tất nhiêu hiểu rõ. Ta cũng thực sự không phải người không biết suy nghĩ, huống chi trong lòng của ta có chàng, có cái nhà này, như thế nào lại đồng ý cùng chàng chia lìa? Chỉ là ta lo lắng bọn họ hỏi như vậy, sớm muộn gì cũng tra ra thân phận ta không bình thường, nói không chừng còn có thể nói người từ Hoa Triêu quốc kia đến chính là muốn tìm ta, đến lúc đó nhất định sẽ gán cho ta tội danh gian tế, chỉ sợ nhà chúng ta cũng không được an bình."

Trong lòng bàn tay Kim Sinh tràn đầy mồ hôi: "Nương tử, trong lòng nàng... Có chủ ý gì?"

Hải Đường thở dài một hơi: "Nếu ta là người có thân phận không rõ ràng, lúc này ở lại trong nhà sẽ liên lụy mọi người, ta nghĩ không bằng đi ra ngoài tránh một thời gian, đợi chuyện này đi qua rồi trở về cũng không muộn."

"Không được!" Kim Sinh chém đinh chặt sắt nói, "Bụng của nàng lớn như vậy, sao ta có thể cho ở thời điểm này cho nàng rời khỏi nhà? Huống chi, nàng không ai thân thích, có thể đi chỗ nào?"

Hắn nắm chặt tay Hải Đường, chỉ sợ buông lỏng một chút, nàng sẽ rời đi.

Sao nàng có thể cam lòng rời đi? Thế nhưng vì toàn bộ Kim gia, nàng không thể ích kỷ như vậy.

"Ta tất nhiên là có nơi để đi, chàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho mình nhất định sẽ không để cho người ta dễ dàng tìm được. Bọn họ tìm không được người trong bức họa, cũng tìm không được ta, qua một thời gian chuyện này sẽ trôi qua, đến lúc đó ta nhất định mang theo đứa nhỏ bình an về nhà."

Kim Sinh cắn môi, vẫn một mực nắm lấy tay Hải Đường: "Không được!"

Hắn vẫn nói câu này, bất luận thời điểm nào, hắn cũng không thể cho phép Hải Đường một mình đối diện với những khó khăn mưa gió này, mặc kệ tình huống như thế nào, hắn cũng không thể cho phép chính mình bỏ mặc Hải Đường, dù cho thực sự phải lên núi đao biển lửa hắn cũng không trùng bước, muốn cùng nàng cùng đi.

Hắn kiên định như vậy, nắm chặt tay thê tử, tuyệt không buông ra. Thế nhưng nương Kim Sinh đứng bên ngoài cửa phòng đã nghe được những lời này, tim lại đập càng thêm lợi hại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK