• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Ân không ngờ Bích Trâm đồng ý nhanh như vậy khiến anh cũng bất ngờ, lòng tràn ngập vui sướng, hóa ra lâu nay chị đã tin tưởng anh rất nhiều. Và đôi tay anh một lần nữa đường đường chính chính lả lơi trên tấm thân ngà ngọc của chị.

Anh đưa tay kéo tấm chăn ra khỏi người thì chị giật mình hoảng hốt, chị vội vàng kéo giữ lại. Anh cũng bất ngờ và nứng trước hình ảnh vừa mới thấy. Chị chỉ mặc quần lót chứ không mặc quần ngoài. Lúc nãy kéo chăn ra Ân kịp thấy mép trên cái quần lót màu tím đầy ma lực.

Bích Trâm: "Chị… em đấm lưng thôi, đừng kéo xuống."

Thiên Ân: "Dạ… vâng…"

Anh nhìn mà thèm muốn đè chị ra hiếp quá, trong người cứ nóng bừng bừng trong khi phòng đang bật điều hòa. Có lẽ trời nóng nên Bích Trâm cũng không mặc quần ngoài, mà đúng là nóng thật, côn thịt trong quần cũng bí muốn nghẹt thở. Thiên Ân áp đôi bàn tay lên tấm lưng phẳng phiu múp máp của chị Trâm miết lên miết xuống xoa bóp, cơ thể chị cũng nóng như anh vậy, hai bờ vai và nơi vùng cổ được đôi tay linh hoạt của Ân tác động nên chị có vẻ thoải mái thư giãn, sắc mặt của chị cũng khá hơn.

Xoa bóp phía thân trên cũng chán, tay anh chuyển xuống vùng eo, vùng eo của chị nuột nà thon gọn khiến anh buột miệng khen: "Chị sinh con rồi mà bụng không có mỡ, chắc chị cũng hay tập thể dục hả?"

Chị đáp: "Mới sinh xong chị cũng tập chạy bộ nên tiêu mỡ, chị sợ mỡ bụng lắm."

Ân: "Hèn gì eo đẹp như gái mới lớn."

Chị: "Thôi chọc chị nữa, chị biết mình già rồi."

Ân vừa xoa bóp cho Bích Trâm vừa nói chuyện cho cả hai khỏi ngượng ngập, lúc này anh chợt nhớ nhà chị có cái máy chạy bộ, eo chị đẹp như vậy có thể khẳng định chị rất siêng năng tập chạy hằng ngày. Cơ thể chị Trâm tràn đầy sức sống làm Ân thật sự khó chịu trong lòng, tâm trí bị giày vò bởi cơn dục vọng khi thân thể đầy ma lực của chị bày ra trước mắt. Đúng là trăm thứ hoa không bằng thứ hoa con gái.

Bàn tay anh nắn bóp vùng eo, mấy đầu ngón tay tham lam thọc vô trong tấm chăn chạm vào mép chiếc quần lót, chỉ chạm vào thôi mà côn thịt nứng không tả được. Ân cứ loay hoay cái vùng thịt giữa eo và bờ mông mải mê hồi lâu khiến chị Trâm khẽ giật mình, cái giật mình của chị kéo anh ra khỏi những cảm xúc đang tung hoành trong người. Chuyển vội hay tay lên trên vai rồi tiếp tục công việc.

Hai mươi phút trôi qua, người nóng, tay cũng mỏi, Ân ngồi im nhìn Bích Trâm, bàn tay vẫn đặt trên lưng. Tay anh cứ vô thức nhúc nhích trên lưng chị, nó hoạt động không theo suy nghĩ của chính chủ nữa mà cứ động đậy theo cảm xúc, đặt hẳn lên phần trên chiếc quần lót của chị, thi thoảng khẽ bóp nhẹ một cái. Chị nằm im giống như đang ngủ, anh nhìn chị mà lòng rối bời, không biết mình có nên lấn tới nữa không, sao chị không phản ứng gì hết vậy, chị cũng hứng tình như anh hay chị chỉ coi anh như là một thằng em trai nên không suy nghĩ gì hết.

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Ân mà không có câu trả lời chính xác tuyệt đối, chỉ là những giả thuyết chưa rõ ràng. Tất cả chỉ là 50/50. Mà với anh, chưa nắm bắt được thế trận thì tuyệt không mạo hiểm. Nhẫn nại chờ cơ hội mới là kẻ sáng suốt thức thời và khi ra tay thì tuyệt đối tin tưởng nắm phần thắng. Ở chị thì anh cần phải có thêm vài phép thử nữa đã mới tự tin quyết được.

Tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều là thử nghiệm, càng thử nghiệm càng nhiều càng tốt. Chính vậy trong lúc đó Ân có một suy nghĩ và hành động mang đậm tính chất ngụy quân tử là bỏ về phòng. Trong lúc đứng dậy, tay anh đè lên phần mông trên của chị làm điểm tựa để đứng dậy, tranh thủ bóp nhẹ mông chị một phát cho sướng tay rồi bước đi chậm rãi ra ngoài mà chẳng nói tiếng nào. Mà cũng chả biết nói gì khi mà cảm xúc cứ lẫn lộn mà mông lung như thế này. Phụ nữ rốt cuộc muốn gì? Chẳng phải câu trả lời quá đơn giản sao, đó là muốn được thương yêu, chiều chuộng và tôn trọng. Và rõ ràng anh đang rất tôn trọng chị trong từng hành động, chắc rằng chị biết điều đó.

Những làn nước mát lạnh xả vào người làm tâm tư trầm lắng, côn thịt cứng ngắc nóng bỏng cứ thôi thúc Ân làm gì đó nhưng anh mặc kệ. Lau người rồi nằm bịch ra giường ngủ. Đi xe ngủ cũng chả được bao nhiêu nên giờ thấm mệt, giấc ngủ tìm đến nhanh chóng.

Đang ngủ ngon lành thì tay trái anh cảm giác có cái gì đó mềm mại tiếp xúc, sự mềm mại đó làm giấc ngủ bị phân tán dần dần, hé mở mắt ra nhìn thì thấy Bích Trâm đang ngồi cạnh anh, cái sự mềm mại nơi tay trái là do tay chị đang nắm tay anh, chị nói: "Dậy đi Ân, chị em mình đi ăn, chị đói bụng rồi."

Thiên Ân thì vẫn đang buồn ngủ quá, cứ nhắm mắt lại nằm im không nói, tay anh siết lấy tay chị, chị cứ lay lay người anh mãi. Phiền thiệt, đang buồn ngủ, anh vòng tay ôm ngang bụng chị luôn, chị càng lay thì anh càng ôm chặt không cho chị thoát, trong khi ôm chị thì anh vẫn cứ nhắm mắt nằm im. Chắc thấy anh cũng mệt nên chị để cho anh nằm thêm xíu nữa, bàn tay chị nhẹ nhàng vuốt tóc anh sang một bên và áp nhẹ lên má, cái hơi ấm nơi bàn tay chị truyền qua đánh tan cơn buồn ngủ trong anh, chỉ còn lại sự dễ chịu khoan khoái.

Chị nói khẽ: "Thôi dậy nào, không là chị lôi dậy đó, nhẹ không muốn muốn nặng hả?"

Ân im lặng không đáp: "…"

Thấy anh vẫn cứ lì lợm nằm im nên chị hành động, tay chị nắm chặt tay anh kéo lên, anh thì ghì lại, với sức của chị thì sao thắng anh được. Chị lôi cái chăn trên người anh ra, hoảng hồn anh vẫn kịp thụt tay về giữ lại, không hoảng sao được khi anh đâu có mặc gì trên người, trời nóng mà. Vậy mà chị đâu có biết cứ lôi lôi kéo kéo nó ra, mịa.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK