Mục lục
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Được nước làm tới

 

Hạ Nhược Vũ cảm thấy cô đang chọc vào bắp thịt rắn chắc của Mạc Du Hải, tay còn hơi đau, càng thêm bất đắc dĩ: “Ngay cả cơ bắp của anh cũng bắt nạt em, hu hu, em không muốn ở bên anh nữa, em muốn ly hôn, muốn ly hôn.

“Không được khóc” Đây không biết là lần thứ bao nhiêu người phụ nữ này nói rằng cô muốn ly hôn với anh, Mạc Du Hải cảm thấy tim mình quặn lại, hơi thở trở nên nặng nề.

Đột nhiên bị la một tiếng, Hạ Nhược Vũ sợ hãi đến mơ màng, cũng quên cả chuyện khóc, đôi mắt long lanh giọt nước mắt còn đọng lại, vô cùng ủy khất mà nhìn về phía anh, giống như một chú mèo sữa vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Trái tim Mạc Du Hải bỗng chốc muốn tan chảy, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng dịu đi không ít,nhưng sau khi nghe được lời Hạ Nhược Vũ nói sau đó, anh gần tức giận đến mức không thể nói nên lời.

“Mạc Du Hải, anh dám quát em, ngày mai em sẽ cùng Hàn Công Danh ở cùng một chỗ.” Cô vẫn lẩm bẩm nói: “Đừng tưởng rằng chỉ mình anh có bạn gái cũ, em cũng có vậy, còn nhiều hơn anh nữa.” Hạ Nhược Vũ thật sự đã uống quá nhiều, nếu không cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra lời giận dỗi như vậy.

Nếu không phải đã biết rõ rằng cô đã uống quá nhiều, Hàn Công Danh khẳng định sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

Làm ầmTmột hồi, Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy mệt mỏi, cô rất nhanh đã dựa vào cánh tay của Mạc Du Hải không thể ầm ï nổi nữa.

Sau một hồi chờ đợi, Mạc Du Hải cho rằng cô ấy đã tỉnh táo rồi, nhận ra bản thân cô đã nói lời sai trái nên mới ở trong vòng tay anh âm thầm hối lỗi.

Kết quả là không được bao lâu thì cô đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy ngủ.

Hai tay Tinh Giang gắt gao ép chặt bên mình, nhưng lại lo sợ chính mình không cẩn thận cười lên, sắc mặt gần như sắp biến thành màu gan heo, Hạ Nhược Vũ thật sự không phải lòng dạ rộng rãi bình thường, hoặc phải nói là là cô quá táo bạo.

Trời cuối thu hơi lạnh, tuy rằng Hạ Nhược Vũ đã uống rất nhiều rượu nhưng cũng không cảm thấy lạnh chút nào, nhưng nếu bị gió thổi quá lâu, nhất định sẽ bị cảm lạnh, Mạc Du Hải cẩn thận chỉnh lại tư thế của cô, từ từ cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cô ấy.

Nhìn vào vòng tay của chính mình, một khuôn mặt an tĩnh trong sáng đang say giấc ngủ, không thể tưởng tượng rằng sau khi tỉnh lại có thể náo loạn lộ ra móng vuốt.

Đã biết rõ tửu lượng của cô tệ như thế này; sau này anh sẽ không bao giờ cho cô uống rượu nữa.

Xe nhanh chóng chạy về nơi ở.

Mạc Du Hải đang định ôm cô xuống xe, người phụ nữ trong tay đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt cả hai đột nhiên chạm vào nhau, cô trâm mặc không nói lời nào, đôi mắt thanh tú trong suốt màu nâu kia cứ nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu.

Lâu tới mức khiến anh phải cân nhắc xem cô có phải đang tỉnh rượu rồi hay không, hay là lại muốn bắt đầu một vòng lộn xộn mới.

Kết quả, Hạ Nhược Vũ đột nhiên từ trong vòng tay anh ngồi dậy, ôn nhu hỏi: “Đã đến nhà rồi sao?” Không đợi Mạc Du Hải lên tiếng, cô tự mình nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi” Một mặt nói xong cũng không nhìn tới Mạc Du Hải, tự mình điều chỉnh lại quần áo, bước một bước dài đi thẳng về phía trước.

Tinh Giang đứng tại chỗ mơ hồ mấy giây, đưa tay nhéo nhéo đùi của mình, anh thật sự không muốn để cho việc bản thân nhịn cười cả một đoạn đường lại trở thành vô ích.

Thật sự là quá khó khăn.

Khuôn mặt khó coi kéo dài cả đêm nay của Mạc Du Hải nhìn thấy bộ dáng Hạ Nhược Vũ như vậy, khóe miệng nhịn không khỏi mà nhếch lên, tuy nhiên cô chưa đi được mấy bước, thân thể đã nghiêng ngả hết mấy lần, cô vẫn sải bước đi tiếp, lo lắng cho cô không cẩn thận vô tình vấp ngã.

Đương nhiên, Tinh Giang sẽ không ngốc nghếch mà đi theo như vậy, đợi cả hai rời đi một hồi lâu, hai tay không tự chủ được run rẩy ôm đầu xe, nếu có người bên cạnh nhất định sẽ tưởng anh lên cơn co giật.

Không còn cách nào khác, anh cũng không muốn, sự thật là hành vi của Hạ Nhược Vũ quá mức chọc cười.

Hạ Nhược Vũ vẫn rất bướng bỉnh, nhất quyết không chịu để Mạc Du Hải giúp đỡ, lững thà lững thững đi về phía trước, mấy lần Mạc Du Hải nhịn không được muốn tiến tới giúp cô, cô lại tự mình ổn định thân thể rồi đi về phía trước.

Khi đến ngã ba đường, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, nhìn từ bên này sang bên kia, miệng vẫn lẩm bẩm nói: “Đường tới nhà chúng ta sao lại thay đổi như thế này? Nhà chúng ta hình như không có thang máy.

“Trong nhà của em có.” Mạc Du Hải đang đi theo phía sau phía sau cô nhẹ giọng nói.

“ồ” Hạ Nhược Vũ gật gật đầu, bấm nút mở cửa thang máy rồi đi vào, cũng không có ấn nút chọn lầu, cứ như vật nhìn thẳng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc giống như muốn làm cho thang máy tự di chuyển theo ý nghĩ của cô.

Mạc Du Hải biết cô có lẽ lại ngây ngốc rồi, nhưng khi nhìn hành vi trẻ con của cô, bản thân anh cũng không phát hiện trong mắt bất giác có một tia cưng chiều, vươn tay ấn xuống nút chọn lầu thang máy.

Cảm thấy thang máy không ngừng đi lên cao, cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng hài lòng gật đầu: “Không tồi, thật biết nghe lời” Sau khi thang máy mở ra, cô trực tiếp đá giày trên chân đi, ném túi xách sang một bên, một mình đi vòng tới vòng lui trong phòng khách, cũng chính lúc Mạc Du Hải nghĩ cô sẽ tiếp tục quay vòng vòng, cô lại đi lên lầu. Đi lên cầu thang hướng lên tầng trên.

Mạc Du Hải vẫn rất có hứng thú, không nói một lời nào, nhìn xem cô khi say rượu còn làm ra trò vui gì nữa.

Hạ Nhược Vũ mở cửa một căn phòng, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

“Nóng quá đi…

Mạc Du Hải mở cửa lập tức nhìn thấy những đường cong duyên dáng nhưng không hề phô trương của người phụ nữ, từng mảnh quần áo rơi rớt ở phía sau, khuôn mặt nhỏ mê mang trong sương mù của cô trông giống như một yêu tinh đã lạc vào thế giới loài người.

Điều đó vô tình mang lại một sự quyến rũ mơ hồ nhưng cũng rất ngây thơ.

Yết hầu không tự chủ mà bất giác cuộn lại, độ ấm đến từ đôi mắt đen sâu thăm thẳm không ngừng tăng lên.

Hạ Nhược Vũ xoay người đi về phía bên cạnh Mạc Du Hải, không hề cảm giác được trong phòng còn có người khác, đi thẳng vào phòng tắm, đôi chân ngọc mềm mại trắng nõn dẫm lên chân Mạc Du Hải, càng giống như đang dẫm lên trái tim anh.

Tim cũng không khỏi rung lên.

Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Mạc Du Hải cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, kéo kéo cổ áo của mình để hô hấp dễ dàng hơn, nếu không phải anh tận lực khống chế bản thân, thì bây giờ cũng nhịn không được mà đi vào.

Chỉ có điều là hai người bây giờ còn đang chiến tranh lạnh, đợi sáng mai Hạ Nhược Vũ tỉnh dậy nhất định sẽ cho rằng anh lợi dụng cô lúc khó khăn.

Nhìn thấy cô còn đang tắm, Mạc Du Hải định xoay người đi ra ngoài, nếu còn ở lại đây, anh cũng không đảm bảo có thể khống chế được nữa.

Dù sao anh cũng đã rất nhiều ngày không nhìn thấy thân thể cô.

Nhưng không đợi anh quay người đi, một âm thanh tanh tách từ phòng tắm truyền đến, tiếp sau đó là một tiếng la lên của cô gái, sau đó không có âm thanh nào từ bên trong.

Mạc Du Hải làm sao còn có thể đứng im đó, sắc mặt ngưng tụ, nhanh chóng nhấc chân bước vào: “Hạ Nhược Vũ, em làm sao vậy?” Phòng tắm mịt mờ hơi nước, trong phòng chỉ có tiếng nước chảy róc rách, anh đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy người, trong lòng cũng ngẫm nghĩ, không lẽ cô gái này thật sự đã ngã ra ngoài rồi chứ, đây là đang ở nhà cao tầng.

Nghĩ đến đây, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một tâng mồ hôi lạnh, anh mau chóng chạy nhanh đi tới bên cửa sổ, phát hiện không có dấu vết từng có người mở cửa sổ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đi tới vị trí bên trong, mở rèm tắm ra, phát hiện cô gái khiến anh lo lắng không yên lúc này đang ngồi trên bồn cầu, cúi đầu im lặng không phát ra âm thanh.

Anh cho rằng cô đã bị dọa cho sợ hãi, vừa đến gần, anh đã nghe thấy một tiếng lầm bầm giống hệt như âm thanh khi còn ở trong xe.

Mạc Du Hải nhịn xuống ý nghĩ xúc động muốn bóp cổ cô, ôm lấy người cô, bế cô lên.

Bước về phía phòng ngủ đèn, khi còn ở trên xe, đèn quá mờ nên anh không chú ý, cằm của Hạ Nhược Vũ đã trở nên nhọn hơn trước.

Thân thể anh đang ôm cũng nhẹ hơn, giống như không trọng lượng, Mạc Du Hải hoài nghỉ chỉ cần cửa sổ đang mở, gió thổi vào có thể thổi bay cô.

Lông mày cô nhíu chặt, cái cô này rốt cuộc đã chăm sóc bản thân như thế nào vậy, sao lại tự hành hạ bản thân biến thành thế này.

 

Chương 342: Chờ xem

 

Mạc Du Hải nghĩ tới việc anh đã tìm thấy cô ở tiệc rượu, sắc mặt càng trở nên xấu hơn, chẳng lẽ mấy ngày nay cô đều đi giao du khắp nơi uống rượu.

Anh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ tim càng muốn bốc cháy.

Chỉ cần Mạc Du Hải tức giận, chắc chắn là sẽ có người gặp xui xẻo, chẳng hạn như nhóm người hôm nay, anh quyết định một người anh cũng không buông tha.

Cô gái trong lòng không thoải mái mà động đậy, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu, cào xé trái tim Mạc Du Hải: “Khát quá, mẹ ơi, giúp con rót một ly nước đi mà.” Đã uống nhiều rượu như vậy, còn có thể không khát hay sao, Hạ Nhược Vũ cảm thấy cổ họng như sắp bỏng, nhưng lại quá buồn ngủ không muốn mở mắt, thật sự nghĩ mình đang ở nhà, lầm bầm muốn có người giúp cô rót nước.

Lúc cô lười biếng ở nhà, không chơi bời lêu lổng, cũng không ít lần làm nũng với ba mẹ nên cô không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nhưng bước chân của người đàn ông đã dừng lại, anh vẫn đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích.

Hạ Nhược Vũ chần chừ đợi mãi, không đợi được mẹ bưng nước tới, đang suy nghĩ có nên đứng dậy đi rót nước hay không, đột nhiên cảm thấy trên đầu có một bóng đen lớn đang đe về phía mình.

Lúc cô vẫn chưa nhận ra có chuyện gì đang xảy ra; miệng đã bị che lấp bởi thứ gì đó mát lạnh và mềm mại.

Hạ Nhược Vũ phát ra vài tiếng ê a khó chịu, đang muốn bỏ cái thứ che miệng mình ra, nhưng thứ đó lại được một tấc lấn thêm một tấc, duỗi ra một thứ mềm mại ướt át đẩy vào mở miệng cô ra.

Cô nhất thời không để ý, bỗng chốc mất khống chế hé miệng, bên kia trực tiếp lợi dụng khoảng không tiến vào, đầu lưỡi không ngừng mà quấn lấy cô liên tiếp tục mút chùn chụt, thưởng thức, giống như đang nếm thử một món ngon nào đó.

Hạ Nhược Vũ vốn dĩ đã khát rồi, lại cho rằng đây là một loại đồ uống nào đó, còn cảm thấy ngửi rất thơm, nhịn không được quay lại ngậm lấy đầu lưỡi của Mạc Du Hải, dùng sức mút mạnh.

Nhưng cho dù cô có dùng sức mút mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì lượng nước ít ỏi đó cũng không đủ để làm dịu cơn khát của cô ấy, cô ấy nói với giọng mơ hồ: “Còn muốn nữa…” Cô vẫn còn khát, người này sao lại keo kiệt như vậy chứ, cho cô uống nước cũng chỉ một chút như vậy, đôi mày thanh tú vẫn nhăn lại không vui.

Nhưng có còn hơn không, cô vẫn cảm thấy khó chịu mà chép miệng, có chút chưa cảm thấy đủ.

Mạc Du Hải làm sao có thể chịu nổi Hạ Nhược Vũ như thế này, ánh mắt u ám như thiêu đốt, trực tiếp ôm người bến về phía giưong, không ngần ngại coi bo quần áo của bản thân, dùng sức giằng co, một chiếc áo sơ mi trị giá hơn nghìn đô la đã bị anh xé rách.

Nút quần cũng được tháo ra, kéo xuống, sau đó trực tiếp đá chiếc quần sang một bên.

Ngay tức thì anh đổi từ khách thành chủ, nụ hôn càng sâu hơn kịch liệt hơn, hận không thể đem cô ăn sạch tới tận xương tủy.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy bản thân hít thở không thông, ô ô kháng nghị, cô chỉ muốn uống nước thôi, tại sao lại bịt cả miệng và mũi cô lại vậy.

Không dễ dàng gì mở thở được một hơi, cô còn chưa kịp kêu ca, trên ngực đã trở nên mát lạnh, cả người rùng mình.

Cái thứ mềm mại và ẩm ướt đó bao trọn lấy bánh bao trắng của cô.

Hạ Nhược Vũ lập tứ tỉnh táo lại, trước mắt cũng không nhận ra mình đang ở đâu, cúi đầu thì nhìn thấy một cái đầu đen lộn xộn trước ngực, khiến cả người có chút bối rối mơ hồ.

Lưỡi của người đàn ông không chỉ chạm vào chỗ nhay cam của cô, còn nhẹ nhàng dùng răng nhấm nháp.

Hạ Nhược Vũ gần như muốn hét lên, sau đó nhận ra rằng lập tức muốn đẩy người đàn ông trên mình ra: “Mạc Du Hải, anh tránh ra cho eml” Hiện tại cô thật sự đã tỉnh táo rồi, người đàn ông chết tiệt kia lại dám tranh thủ lúc say cô mà làm xằng làm bậy! “Tỉnh lại rồi thì tốt” Mạc Du Hải hơi ngẩng đầu lên, hơi thở nặng nề phun lên hai cái bánh bao trắng nõn của cô, đóa hoa mai nhỏ ở trên đó vì gió lạnh mà nở rộ.

Nhìn thấy nụ cười điên cuong của người đàn ông, đôi mắt vừa bốc lửa lại mờ ám, ngay trước mặt cô đưa đầu lưỡi ra liếm liếm đóa hoa mai nhỏ.

Đóa mai nhỏ cùng lúc nhịn không được mà rung động.

Khuôn mặt của cô gái đã đỏ bừng, giống như sắp chảy ra máu, người đàn ông không biết xấu hổ này thật sự dám ở trước mặt cô làm ra một cử chỉ khieu goi và âu yếm như vậy.

Anh có biết xấu hổ không vậy.

Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp mở miệng nói gì, người đàn ông dùng một tay nắm trọn lấy bánh bao trắng của cô, dùng đôi môi mỏng lạnh mát của mình cắn lấy đóa hoa nhỏ trên đó, dùng lực mut mạnh.

Anh làm đến nỗi cô thật sự không thể chịu được, hai tay không tự chủ được ôm lấy vai anh, không biết là cô đang muốn đẩy anh ra hay đang muốn kéo anh sát lại gần mình hơn.

Lý trí vừa thanh tỉnh không được mấy giây thì đã bị thủ đoạn âm hiểm cao siêu của Mạc Du Hải kéo đi mất, tiếp sau đó cô không còn suy nghĩ được gì nữa.

Hương vị tê dại đó giống như một đàn kiến không ngừng gặm nhấm lấy cô, không đau đớn nhưng lại khiến người ta không thể chịu được.

Cô có thể cảm thấy được dưới thân mình một cỗ ẩm ướt, nhưng người đàn ông trên người cô vẫn còn đang hừng hực châm chọc khắp nơi.

Đợi một hồi lâu cũng không thấy anh có thêm động tác gì khác, thân thể càng khó chịu hơn, lập tức không vừa ý, giọng nói trầm thấp hơi thở hon hen: “Mạc Du Hải, anh, xuống ngay cho em.” Người đàn ông chết tiệt, đã gợi lên phản ứng sinh lý của cô, lại còn ở đây rề rà chậm chạp trêu chọc cô.

“Gấp gáp sao” Mạc Du Hải tất nhiên cũng ngột ngạt không chịu nổi, địa phương kia sớm đã tinh thần phơi phới cao hứng mà sưng lên đứng thẳng, ngao ngán muốn lao về phía trước.

Chỉ là nếu cô gái nhỏ này không tự mình nói ra, ngày mai khẳng định lại náo loạn lê, cho nên anh mới chịu đựng đến bây giờ.

Đã có sự cho phép của cô.

Mạc Du Hải nâng đỡ eo của cô, eo hẹp ghìm thấp xuống, trực tiếp chen vào, hai người thoải mái thở hắt ra.

Hạ Nhược Vũ ngượng ngùng suýt chút nữa ngất đi, cô rất muốn ngất đi, nhưng người đàn ông này lại không phép, cứ bắt cô phải tự nhìn bản, hơi thở nặng nề phả vào tai cô: “Em còn muốn trên tình bạn dưới tình yêu hay sao?” Vừa nói anh vừa dùng sức đẩy phía trên, than the Hạ Nhược Vũ cũng co rút theo, Mạc Du Hải bị cô dẫn dắt, hơi thở hổn hển, càng tiếp tục liều mạng xông vào.

Cái gì mà trên tình bạn dưới tình yêu, cô còn không biết.

Hạ Nhược Vũ bị động đón nhận cơn mây mưa điên cuồng của Mạc Du Hải, cái miệng nhỏ nhắn không khống chế được mà rên lên.

Nhìn cô gái thanh tú yếu đuối trong ngực, khóe mắt như tơ, miệng nhỏ rên rỉ, động tác của Mạc Du Hải càng trở nên mãnh liệt.

“Nhẹ một chút… ư…” Cả người của cô như muốn rơi khỏi giường.

Người đàn ông này mấy đời rồi chưa từng gặp phụ nữ hay sao, đây là muốn cái mạng già của cô hay sao.

Nhưng phản ứng của cô thể lại không lừa được người.

Mạc Du Hải nhanh chóng không thể thoa man bởi một động tác, rút vật đó của mình ra, một tay nhẹ nhàng đem người cô lật lại, kéo cái mong căng đầy của cô đứng thẳng lên, nghiêng người tiếp tục xông vào.

Cái tư the này càng vào sâu hơn, không còn khe hở.

Hạ Nhược Vũ rất nhanh chóng cầu xin thương xót, cô thật sự mê muội đầu óc mới hồ đồ mà cùng Mạc Du Hải lăn lên giưong.

“Ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi” Mạc Du Hải bên miệng thì đồng ý, thân dưới vân tiếp tục mạnh mẽ.

Sau khi nhanh chóng đổi qua mấy tư the, vẫn còn tiếp tục.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy đã gần chết mấy lần: “Không muốn đâu… Mạc Du Hải…” Cô gần như hoài nghi không biết liệu hôm nay Mạc Du Hải có phải đã ăn một chai thuốc kich thich không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK