Trong gian phòng khách được trang trí tao nhã, Liên Kiều gấp gáp lên tiếng hỏi.
Tranh thủ lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương tạm thời có việc phải ra ngoài xử lý, những người còn lại tụ tập trong phòng khách lớn chờ nghe Mặc Di Nhiễm Dung giải thích những chuyện đang xảy ra.
‘Em gái, em ngồi xuống trước đi!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng khuyên.
Liên Kiều nghe lời cô chậm rãi ngồi xuống nhưng nét lo âu trên mặt vẫn không giảm.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn xung quanh một vòng rồi chầm chậm lên tiếng: ‘Thực ra … theo tôi thấy thì không chỉ Ngạn Thương không nhận ra Liên Kiều mà có khả năng là tất cả mọi người trong “Hoàng Phủ” đều không biết Liên Kiều!’
Gì cơ?
Ai nấy đều kinh hãi.
Liên Kiều đứng bật dậy nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Chị à … chị … câu này của chị là có ý gì? Ngạn Tước anh ấy … thật sự không biết em sao? Không thể nào. Em bây giờ phải đi gặp anh ấy. Đúng rồi, anh ấy nhất định là đang ở công ty!’
Nói rồi liền chạy về phía cửa chính.
‘Em gái!’
Mặc Di Nhiễm Dung vội đứng dậy ngăn Liên Kiều lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: ‘Chuyện quan trọng bây giờ là em phải giữ bình tĩnh, bằng không nhất định sẽ làm hỏng chuyện.’
‘Nhưng mà …’
‘Không có nhưng mà. Em à, em yên tâm đi. Bất kể là xảy ra chuyện gì chị vẫn luôn đứng về phía em.’ Trong ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô chỉ thấy toàn là đau xót.
‘Chị …’ Liên Kiều run rẩy cánh môi nhưng cố nén tiếng khóc.
‘Liên Kiều, nghe Mặc Di tiểu thư nói thế chắc là chị yên tâm rồi chứ. Em với Dục cũng sẽ giúp chị!’ Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng an ủi.
‘Đúng đó Liên Kiều, em cũng sẽ đứng về phía chị!’ Hoàng Phủ Anh cũng an ủi cô.
‘Cám ơn mọi người.’ Giọng Liên Kiều đã trở nên nghẹn ngào.
Mặc Di Nhiễm Dung kéo Liên Kiều ngồi trở lại trên sofa, sau đó nhìn Hoàng Phủ Anh …
‘Em là … Hoàng Phủ Anh?’
‘Dạ!’ Hoàng Phủ Anh gật đầu.
Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung hiện ra chút nghi hoặc nhưng cô không nói gì.
‘Mặc Di tiểu thư sao vậy?’ Lãnh Thiên Dục vốn tính cẩn mật phát hiện ra điểm đáng nghi liền trầm giọng hỏi.
‘Là thế này …’
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng: ‘Thông qua chiêm bốc em phát hiện cả “Hoàng Phủ” đều bị trúng Giáng Đầu Thuật, loại này thuộc về Linh Giáng, cũng chính là loại dùng để khống chế ý thức và thái độ của đối tượng.’
Tất cả mọi người đều lẳng lặng nghe cô nói, qua lời nói của cô họ không khó nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
‘Lúc ban đầu tôi từ phản ứng của Ngạn Thương mới phát hiện ra điều này. Tối hôm qua trong lúc vô tình tôi nhắc tới Liên Kiều, phản ứng của Ngạn Thương cho tôi biết Liên Kiều mà anh ấy biết vốn không phải là Liên Kiều đang ngồi trước mặt chúng ta đây. Vừa nãy mọi người cũng thấy rồi đó, Ngạn Thương là người nhà Hoàng Phủ, tôi nghĩ nhất định là đối phương đã hạ Giáng Đầu mà đối tượng chính là tất cả người thuộc gia tộc Hoàng Phủ. Bọn họ bây giờ chắc chắn đã không biết Liên Kiều rồi!’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung hết sức nghiêm túc như kẻ địch đang đứng ở trước mặt.
‘Sao lại thế được?’ Hô hấp của Thượng Quan Tuyền cũng trở nên gấp gáp.
‘Còn nhớ mấy cỗ tử thi ngày đó không?’ Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên hỏi một câu.
Lãnh Thiên Dục gật đầu.
‘Mọi người cũng biết những cỗ tử thi đó là vật hy sinh mà Giáng Đầu Sư phía đối phương dùng để luyện tập hạ Giáng Đầu. Cô ta thử khống chế Linh Giáng, chẳng may là lần thử nghiệm trước bị tôi phá giải. Nhưng mà … tôi cũng bị thương. Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy sẽ dùng cách thức này để đối phó với Liên Kiều nhưng vì Liên Kiều đã đến Ý nên cô ta không có cách nào tiếp cận vì thế mới chuyển mũi dùi sang Hoàng Phủ Ngạn Tước! Loại Linh Giáng này có thể hoàn toàn khống chế khống chế tâm thần của người bị hạ Giáng.’ Mặc Di Nhiễm Dung chậm rãi giải thích.
‘Nếu nói như vậy, lần trước Ngạn Tước cho rằng Liên Kiều vẫn luôn ở trong “Hoàng Phủ” có phải … có thể hiểu là ở trong “Hoàng Phủ” hiện nay đúng là có một … Liên Kiều ở đó không?’ Lãnh Thiên Dục ngập ngừng nêu giả thuyết.
Liên Kiều nghe vậy kinh hãi nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, cả người run rẩy chờ cô trả lời.
Vẻ mặt Mặc Di Nhiễm Dung cũng trở nên ngưng trọng, cô nhẹ gật đầu, ‘Chính là kết quả trong chiêm bốc đã chỉ … “biến khách thành chủ”! Từ bốn chữ này tôi mạnh dạn suy đoán đối phương cũng đồng thời hạ “Đại Giáng”, nói một cách đơn giản chính là … trong “Hoàng Phủ” quả thực có một người đang thay thế vị trí của Liên Kiều!’
‘Không! Không phải vậy đâu!’ Liên Kiều cảm thấy mình sắp ngất đi rồi. Sao lại thế chứ? Sao lại có thể như thế chứ?
‘Liên Kiều, bình tĩnh lại một chút!’
Thượng Quan Tuyền tiến đến nhẹ ôm bờ vai cô, an ủi.
Lãnh Thiên Dục cũng lo lắng nhìn Liên Kiều sau đó nhìn Mặc Di Nhiễm Dung hỏi: ‘Mặc Di tiểu thư, đây là kết quả cuối cùng sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu: ‘Có hai kết quả, thứ nhất, mọi người trong nhà Hoàng Phủ chỉ đơn giản là quên đi có một người tên là Liên Kiều tồn tại, nếu là như thế thì chuyện đơn giản hơn nhiều, hơn nữa cũng rất dễ giải quyết. Thứ hai, cũng giống như Lãnh tiên sinh suy đoán, những người trong nhà Hoàng Phủ không phải là quên mất Liên Kiều con người này mà có người đã thay thế Liên Kiều khiến cho họ không biết Liên Kiều thực sự là ai. Nếu là như vậy …’
Cô cắn môi, ngập ngừng không dám lên tiếng …
‘Thế nào?’ Lãnh Thiên Dục truy hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nói rành mạch từng chữ một: ‘Là kết quả xấu nhất, tình huống tệ nhất!’
Mọi người lại một lần nữa bị chấn động!
‘Có cách nào để phá giải không?’ Lãnh Thiên Dục vẫn luôn là người bảo trụ bình tĩnh tốt nhất.
‘Có!’ Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn ngưng trọng ‘… nhưng khả năng gần như bằng … không!’
‘Cái gì?’
Lãnh Thiên Dục cũng giật mình.
‘Đến giờ phút này tôi chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Loại Linh Giáng này quá độc ác, là dùng máu tươi của người mà luyện thành vì vậy bản lĩnh của đối phương có thể nói là cao hơn tôi. Tôi nghĩ cô ta nếu đã chuẩn bị lâu như vậy nhất định sẽ không dùng loại Giáng Đầu Thuật mà chúng ta có thể dễ dàng phá giải được. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là … Hoàng Phủ Anh vì sao lại nhận biết Liên Kiều?’ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Anh lần nữa, trên mặt vẫn còn nét nghi hoặc.
Nghi vấn của cô khiến những người khác cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Lúc này Thượng Quan Tuyền đột nhiên nghĩ đến một vấn đề …
‘Mặc Di tiểu thư, tôi muốn hỏi một chút, lúc đối phương hạ Giáng Đầu nhất định là phải có một món đồ vật nào đó của đối tượng bị hạ Giáng Đầu mới được đúng không?’
‘Đúng vậy. Trực tiếp nhất là dùng huyết dịch của đối tượng, tiếp đó là tóc, móng tay, chỉ cần là thứ đó được lấy từ người của đối tượng là được!’ Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, đáp lời.
‘Vậy cũng là nói … Giáng Đầu Sư đối phương từ trên thân thể một người nào đó trong nhà Hoàng Phủ lấy được thứ gì đó để hạ Giáng Đầu nhưng nếu như muốn hạ Giáng Đầu Thuật cho cả nhà Hoàng Phủ vậy không phải là phải lấy từ mỗi một người một món đồ sao? Anh Anh lúc đó bởi vì đang ở nước Ý cho nên mới thoát khỏi tai họa, có phải không?’ Thượng Quan Tuyền nêu giả thuyết.