‘Tiểu Ngưng, Ngạn Ngự, Ngạn Đình!’ Liên Kiều thấy những gương mặt quen thuộc, những nụ cười quen thuộc, đáy lòng không kìm được một trận chua xót. Cô bước đến, thử gọi tên họ.
Tiếng cười chợt ngừng lại.
Hoàng Phủ Ngạn Ngự, Ngan Đình và Hoàng Phủ Ngưng đều hướng ánh mắt về cô gái đứng trước mặt mình, qua một lúc lâu Hoàng Phủ Ngạn Đình mới cười ha hả, nhìn Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Này Tiểu Ngưng, anh trước giờ không biết là em có một người bạn xinh đẹp thế này. Còn không mau giới thiệu cho anh biết một chút!’
Liên Kiều chợt cảm thấy không thể thở nổi, dường như không khí đã bị rút hết.
Hoàng Phủ Ngưng sững sốt nhìn hắn sau đó xua tay: ‘Em đâu có biết cô gái này, trước giờ em chưa từng gặp qua người này.’
Hoàng Phủ Ngạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Anh ở cạnh đó nét mặt rầu rĩ liền nhẹ giọng nói: ‘Anh biết rồi, là bạn mà Anh Anh dẫn theo về có đúng không, bằng không sao lại biết tên của chúng ta chứ!’
Liên Kiều nghe vậy sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cô kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngưng, lớn tiếng nói: ‘Mọi người làm sao vậy? Đừng dọa chị nữa có được không? Ngạn Ngự, Ngạn Đình, Tiểu Ngưng, còn có … cha, mẹ, con là Liên Kiều, Liên Kiều đây mà!’
Giọng của cô vì kích động lẫn sợ hãi mà trở nên run rẩy.
Cả nhà Hoàng Phủ toàn bộ đều ngây ngốc đứng đấy, ai nấy đều trố mắt nhìn Liên Kiều, thần tình trong đáy mắt hoàn toàn giống hệt như Hoàng Phủ Ngạn Thương, lễ độ mà xa cách.
‘Các người …’
Không khó nhận ra sự xa lạ trong ánh mắt mọi người nhìn mình, cô run run chỉ tay vào từng người, nói chẳng nên lời.
Hoàng Phủ Ngạn Ngự là người lên tiếng trước, hắn cười sảng khoái: ‘Cô cũng tên là Liên Kiều sao? Thật trùng hợp, nhà chúng tôi cũng có một cô gái tên Liên Kiều!’
‘Cái gì?’ Liên Kiều cảm thấy máu trong người mình như đông lại.
‘Đúng đó, chị dâu trưởng nhà chúng tôi cũng tên là Liên Kiều. Anh Anh, nghe cô này nói vậy là đã biết nhất định là bạn của em rồi. Em dẫn cô ấy về có phải là định cho nhà một một nỗi ngạc nhiên mừng rỡ không? Thật không ngờ trên đời này người tên Liên Kiều lại nhiều như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Đình cười nói.
Hoàng Phủ Ngưng đánh giá một lượt Liên Kiều từ trên xuống dưới sau đó nhướng mày: ‘Chỉ có điều … sao cô ấy lại gọi cha mẹ như chúng ta chứ?’
‘Đó là vì chị chính là …’
Cô đang định nói ra thân phận mình nhưng …
‘Cô ấy là người ham vui, gặp được Anh Anh coi như có duyên, nên xem mọi người như người thân của mình!’ Mặc Di Nhiễm Dung đã ngắt lời cô, nhẹ giọng nói.
‘Chị …’ Liên Kiều vừa định lên tiếng thì Mặc Di Nhiễm Dung đã nháy mắt ra hiệu cho cô đừng nói nữa.
Lãnh Thiên Dục lúc này cũng lên tiếng: ‘Đúng đó, thật trùng hợp là nhờ cô gái này chúng tôi mới tìm được Anh Anh, hai người họ bây giờ đã trở thành bạn thân của nhau hơn nữa Liên Kiều trước nay vẫn thích nói đùa như vậy, mọi người đừng thấy lạ.’
‘Thì ra là như vậy, Liên tiểu thư cám ơn cô!’ Triển Sơ Dung lúc này tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện, mỉm cười nói với Liên Kiều.
‘Ồ … đừng khách sáo!’
Liên Kiều âm thầm áo não trong lòng, chỉ đành lên tiếng ứng phó.
Thượng Quan Tuyền thấy vậy, trong lòng rõ biết Liên Kiều khổ sở thế nào nên lặng lẽ bước đến, nói thầm bên tai cô: ‘Liên Kiều, chuyện duy nhất chị có thể làm bây giờ là nhẫn nhịn một chút, đừng làm cho họ hoang mang và nghi ngờ, ít ra chị cũng phải chờ đến lúc thấy được người giả mạo mình mới được chứ. Nếu như chị còn không giữ được bình tĩnh, nhà Hoàng Phủ nhất định sẽ cho rằng chị không thích hợp ở lại đây đâu.’
Bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều hung hăng nắm chặt lại, môi cắn chặt tưởng chừng bật máu, cô cũng biết Thượng Quan Tuyền nói đúng, chỉ đành gật đầu.
Ngay lúc cô cố nén nỗi đau khổ trong lòng thì chợt nghe Ngạn Đình kêu lên một tiếng; ‘Anh hai về rồi!’
Cửa phòng khách lớn được quản gia chậm rãi đẩy ra, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía cửa, nhất là đoàn người của Lãnh Thiên Dục.
‘Ngạn Tước về rồi!’
Thân thể Liên Kiều chợt run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tim không ngừng đập kịch liệt.
Không biết vì sao cô không có dũng khí xoay đầu nhìn người đàn ông đó.
Người đó là chồng cô vậy mà cô lại không dám nhìn thẳng hắn.
Nỗi khổ sở đó ngoài chính cô có ai hiểu thấu được không?
Bàn tay run rẩy chợt bị Mặc Di Nhiễm Dung nắm chặt, giọng điềm tĩnh nhắc nhở bên tai cô: ‘Liên Kiều, bất luận phát sinh ra chuyện gì em cũng phải khống chế bản thân, tuyệt đối không được vọng động, bây giờ thân phận của em là bạn tốt của Anh Anh mà thôi. Biết không?’
‘Chị …’ Liên Kiều khổ sở gật đầu.
Trong phòng khách chính chợt vang lên tiếng cười nhã nhặn của Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Thiên Dục, Tiểu Tuyền, hoan nghênh mọi người!’
Hai người đàn ông tiến đến thân mật cho nhau những cái vỗ vai thân mật, thể hiện một tình bằng hữu tốt đẹp.
Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi vào tai Liên Kiều khiến thân thể cô thật vất vả trấn định lại bắt đầu run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu …
Thân hình cao to tuấn dật, gương mặt anh tuấn tiêu sái như hoàng tử, giọng nói trầm thấp mê người còn có … nụ cười tao nhã khiến cả gương mặt hắn như tắm trong gió xuân, tất cả, tất cả đều giống như trước đây.
Cực kỳ kích động đang định bước đến thì lại nghe một giọng nữ yểu điệu vang lên, triệt để chặt đứt mọi hy vọng của cô.
‘Ngạn Tước!’
Giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước vang lên từ phía cửa phòng khách chính, tiếp theo là bóng dáng cao gầy, diện mạo xinh đẹp của một cô gái đi đến, trên mặt cô tràn đầy ý cười rạng rỡ, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ vòng qua cổ hắn, nét mặt đầy hạnh phúc.
Ngoại trừ người nhà Hoàng Phủ, tất cả những người còn lại đều bị chấn động!
Lãnh Thiên Dục không tự chủ được chau chặt mày, còn Liên Kiều thì trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt …
Cô gái này … cô ta … cô ta là …
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy cô gái, trên mặt tràn đầy nhu tình nhìn cô, âu yếm nói:‘Em thật là sơ ý quá, vòng tay đã tìm thấy chưa?’
‘Tìm thấy rồi!’ Cô gái yểu điệu nép sát vào người hắn, nhưng dường như thấy có nhiều người khác nữa nên ngượng ngùng tách ra, cười nói: ‘Ngạn Tước, những người này là bạn mà anh nhắc đến sao?’
Sau đó đôi mắt đẹp khẽ đảo quanh một vòng, khi ánh mắt rơi trên người Mặc Di Nhiễm Dung, đáy mắt chợt xẹt qua một tia cảnh giác, sau đó ánh mắt lại chuyển sang người khác, khi nhìn thấy Liên Kiều đứng ở một góc kia …
Một tia phức tạp chợt xẹt qua đáy mắt cô, kinh ngạc có, sợ hãi có, còn có … đắc ý. Sau đó trên mặt chợt hiện lên một nụ cười.
Lòng Liên Kiều trong chớp mắt lạnh như băng, cô ngây ngốc nhìn cô gái đang tươi cười rạng rỡ, yểu điệu dựa vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đôi mắt màu tím chỉ toàn là kinh ngạc …
Dodo! Cô ta chính là Dodo! Là cô gái thần bí đã gặp mình hai lần kia.