Chương 349: Người muốn bảo vệ nhất trên đời (5)
Dừng lại một chút, tôi cầm tay anh,
sắc mặt trờ nên nghiêm túc nói: “Phó
Thắng Nam, chúng ta cũng không phải trẻ
con nữa, đã trải qua nửa đời người rồi, thế
nên chúng ta biết rõ trong lòng mình muốn
cái gì. Em chỉ không muốn sau này Thầm
Minh Thành sẽ phải hối hận, chỉ có thế chứ
không hơn.”
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn
đang đọc tại truyen3.one
Thấy anh không mờ miệng, một đôi
con ngươi đen thâm thúy đen tối cứ nhìn
chằm chằm vào tôi. Tôi đã nói nhiều như
vậy, thế nhưng một chữ anh cũng không
đề cập tới, cứ nhìn tôi như thế. Tôi không
rõ, cũng dò không ra tâm trạng của anh lúc
này.
Tôi cho rằng anh đang giận mình, vì
thế không nhịn được nói: “Phó Thắng
Nam, anh không thể hẹp hòi như thế
được.”
Khóe môi anh giương lên, ánh mắt
nhìn thằng vào tôi, trên mặt là ý cười rạng
rỡ: “Anh nên nói như thế nào, mới được coi
là không hẹp hòi?”
Thấy anh như thế, tôi đã biết, anh có ý
định trêu mình. Tôi không nhịn được trợn
trừng lên nhìn anh. Không thèm nói
chuyện với anh nữa. Đứng dậy chuẩn rời
đi, lại bị anh kéo xuống ngồi trên đùi anh.
Phó Thắng Nam ôm tôi vào trong lòng,
giọng nói mang theo ý cười vang lên:
“Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự xử lý.
Chúng ta cố gắng sống tốt phần đời của
mình là được, đúng không nào?”
Tôi thở dài, sao tôi lại không nghĩ vậy
chứ? Chẳng qua là, có nói thế nào thì
Nhớ truyen3.one nhé, chúc luôn vui
Thầm Minh Thành cũng được coi là người
thân của tôi mà.
“Hồ Diệp đúng là một cô gái rất rất
tốt.” Tôi vẫn mờ miệng không chịu từ bỏ: “
Thầm Minh Thành bỏ qua cô ấy lần
này, thì xác định cả đời ế luôn đi.”
Phó Thắng Nam vùi đầu vào cồ tôi,
râu tĩ hỏi: “Vậy em nghĩ bản thân có thề
làm gì?”
“Nếu như đề chú ba biết chuyện, chắc
chắn Hồ Diệp sẽ vào được nhà họ Thầm!”
Đối với chú ba, Thầm Minh Thành vẫn có
lòng kính nề.
Phó Thắng Nam nâng mí mắt nhìn tôi,
ánh mắt sâu xa: “Em biết Hồ Diệp đã từng
trải qua những gì, đã điều tra thân phận
của cô ấy rồi sao?”
Tôi nhíu mày, có chút không rõ hỏi lại:
“Mặc dù hoàn cảnh gia đình Hồ Diệp
không tốt lắm, thế nhưng chú ba cũng
không phải người coi trọng xuất thân của
người khác quá. Nếu không phải vậy lúc
trước chú ấy cũng sẽ không công khai
nhận em, còn ghi tên em vào gia phả nhà
họ Thầm.”
Anh nhíu mày: “Thẩm Quang không
đề ý đến xuất thân của một cô gái, nhưng
không có nghĩa là ông ấy không quan tâm
đến những gì cô gái ấy đã trải qua. Bối
cảnh ba mươi năm này của em vô cùng
sạch sẽ, là vợ của lãnh đạo Tập đoàn Phó
Thiên, là con gái nhà họ Mạc, đã tốt nghiệp
đại học, những điều này đã đủ đề Thầm
Quang tiếp nhận em. Thế nhưng Hồ Diệp
có lẽ sẽ không được như thế.”
Tôi nhíu mày: “Mặc dù trình độ học
vấn của Hồ Diệp không cao, lại không có
bối cảnh giàu có, thế nhưng cô ấy dịu dàng
khoan dung. Chỉ riêng điểm này đã đủ đề
lọt vào mắt chú ba.”
Phó Thắng Nam khẽ mìm cười, ôm lấy
tôi, có chút không biết phải làm sao nói:
“Thầm Xuân Hinh, em nên biết tất cả mọi
chuyện, đều không đơn giản như những gì
chúng ta tường tượng.”
Tuệ Minh chạy tới, cầm tay Phó Thắng
Nam, muốn anh đi chơi cùng con bé.
Không chịu được Tuệ Minh nhõng nhễo
đòi hỏi, Phó Thắng Nam lập tức đi theo.
Tôi ngồi trên ghế, đột nhiên không
biết rốt cục tại sao một người dịu dàng
khoan dung như Hồ Diệp lại có thề làm cho
một người như Thẩm Quang không thề
nào tiếp thu được.
Gần tối, trước cửa biệt thự, Thầm Minh
Thành nhìn tôi bằng ánh mắt sâu sa: “Nếu
đã trở về thủ đô, em cứ mang theo Tuệ
Minh về nhà ở. Tổng giám đốc Phó và em
đã ly hôn, ở lâu nhà người ta cũng không
tiện.
Tôi hơi choáng váng trước câu nói của
anh. Trong lòng tôi biết anh ấy không
muốn nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam ở
cùng nhau một cách không minh bạch như
thê.
Phó Thắng Nam không mờ miệng, chỉ
lễ phép tiễn bọn họ ra ngoài.
Tuệ Minh đã chơi cà một ngày, có lẽ
cũng đã thấm mệt mệt, cứ thế lăn ra ngủ
trong phòng khách.
Tôi bị Phó Thắng Nam ép giữa khung
cửa và lồng ngực anh: “Thỏa thuận ly hôn
bốn năm anh không kí. Thế nên trên mặt
pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng. Mà đã
là vợ chồng sau khi kết hôn lẽ nào không
được ởð cùng nhau dưới một mái nhà?”
Nhìn dáng vẻ có chút bướng bỉnh của
anh, tôi không nhịn được cảm thấy hơi
ền cười, sao người này còn coi mấy lời
kia là thật chứ.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười
bảo: “Được, thế nên em ở đây thôi.”
Trong đôi mắt đen láy của người đàn
ông này nhanh chóng tràn ra ý cười, mềm
mại ôn tồn. Nếu không phải là còn đang ở
trong phòng khách, Tuệ Minh mơ mơ
màng màng tỉnh lại, chỉ sợ lúc này anh đã
sớm không kìm lòng được.
Thủ đô vào tiết trời thu, thời tiết cũng
có chút ầm ương.
Thứ ba, ở biệt thự ôn tập chừng mấy
ngày tôi đã thấy có chút chán, tóm lại là
một người ngồi mãi một chỗ sẽ thấy khô
khan.
Thế nên tôi quyết định thay một bộ đồ
đơn giản, mang theo một ít hoa quả đã gọt
sẵn trong bếp, đưa đến trường học cho
Tuệ Minh. Thế nhưng ai biết trường học lại
ông cho vào, nghĩ đến cũng chỉ có thề
mang đến Tập đoàn Phó Thiên cho Phó
Thắng Nam thôi.
Bầu trời có chút sương mù mông lung,
cũng may Phó Thắng Nam đã chuẩn bị
cho tôi một chiếc xe, trên đường cũng
không tính kẹt xe.
Đi tới dưới lầu của Tập đoàn Phó
Thiên tôi mới thấy, bốn năm trước Tập
đoàn Phó Thiên vốn là một công ty nhỏ
nằm trong đội ngũ đông đảo của các xí
nghiệp không đáng chú ý, Thế mà bây giờ
đã trờ thành một tập đoàn lớn mạnh, trụ sở
chính nằm trong cao ốc, vừa nhìn đã thấy
mấy chữ Tập đoàn Phó Thiên lấp lánh như
vàng
Tôi mới vừa tìm được chỗ đỗ xe đề
dừng lại, bầu trời vốn đang có chút sương
mù mông lung cứ thế chuyền thành mưa
to.
Sấm vang chớp giật, đến vô cùng đột
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Y Võ Song Toàn
**********
ngột bất ngờ. Tôi vốn cho là trận mưa này
sẽ không lớn lắm, nên cứ thế nhấc theo
hộp cơm xuống xe đi về phía tòa nhà lớn
của Tập đoàn Phó Thiên.
Ai biết mới đi được nửa đường, đột
nhiên mưa ào một cái. Mưa to như thế, cho
dù tôi có chạy nhanh đến mấy thì lúc đến
được tòa nhà lớn của Tập đoàn Phó Thiên,
quần áo cũng đã ướt hơn phân nửa.
Sấm sét vang lên giữa trời, chớp giật
nồi lên bốn phía, cà bầu trời như sầm lại.
Trước cửa tòa nhà của Tập đoàn Phó
Thiên có không ít người đi đường ghé vào
tránh mưa. Tôi chen qua đám người, tiến
vào đại sảnh của Tập đoàn Phó Thiên.
Trải qua mấy lần dạy dỗ, tôi không đi
trước quầy lễ tân hỏi nữa, trực tiếp lấy điện
thoại di động ra gọi điện thoại cho Phó
Thắng Nam.
Vừa mới mờ điện thoại lên đã thấ
trên màn hình báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ,
toàn bộ đều là Phó Thắng Nam. Ban nãy
vội vã tránh mưa quá nên tôi không nghe
thấy tiếng chuông điện thoại.
Còn chưa kịp gạt màn hình, điện thoại
lại vang lên lần nữa. Tôi nhanh chóng ấn
nút nhận cuộc gọi, đứng gọn ở một bên,
không ngăn trở người ra người vào.
“Vừa nãy làm sao thế?” Giọng nói
trầm thấp, gấp gáp của người đàn ông ở
bên kia điện thoại nhanh chóng truyền
đến, có vẻ như do anh quá mức sốt ruột
tạo thành.
Tôi ngần người, nhìn bên ngoài trời
vẫn mưa to, mờ miệng nói: “Không sao!”
“Âm ầm ầm!” Đột nhiên có tiếng sét
vang lên, làm bốn phía xung quanh chấn
động.
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng
yền đến giọng nói trầm thấp động viên
của người đàn ông nào đó: “Đừng sợ, anh
về ngay đây.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một
giọng nói khác: “Tổng giám đốc Phó, cuộc
họp này…” Tôi nghe ra được là giọng của
Trần Văn Nghĩa.
Phó Thắng Nam mờ miệng, âm thanh
trầm thấp: “Lùi lại sau đi!”
Tôi sửng sốt một chút, đứng ở trong
đại sảnh, quên nhúc nhích: “Anh đang họp
sao?”
Phó Thắng Nam mờ miệng: “Ừ!” Tiếng
sấm lại vang lên, trong điện thoại truyền
đến giọng nói ấm áp dịu dàng của anh:
“Mười lăm phút nữa anh sẽ về đến nhà!”
Chuyện tôi sợ sét đánh, tựa như anh
vẫn luôn nhớ kỹ. Chẳng qua là đã bốn năm
trôi qua, thời tiết phía nam Hoàng An rất dễ
mưa, trận mưa nào cũng có sấm sét. Trong
những đêm sấm sét ấy, tôi cũng đã quen
với việc ôm Tuệ Minh trải qua từng đếm
một. Tuy rằng sợ sệt, nhưng vẫn có thề
vượt qua được.
Nghe được giọng nói gấp gáp, cảm
nhận được sự nôn nóng bất an của anh, tôi
không nhịn được mở miệng, giọng nói đã
có chút yếu ớt: “Em không sao, anh…”
Lời còn chưa nói hết, tôi đã thấy anh
bước ra từ thang máy chuyên dụng cho
Tổng giám đốc, vóc dáng nam tính thon
dài như ngọc, nhanh chóng bước qua đám
người. Một người vốn tao nhã tự phụ như
anh, lúc này bởi vì sốt ruột mà trên trán
tấm lấm vết mồ hôi.
Một người đàn ông anh tuấn, ð trong
đám người rất rõ ràng.
Tôi đề điện thoại di động xuống, chạy
về phía anh, nhào vào lồng ngực của anh,
vươn tay ôm lấy eo anh, tựa đầu trên ngực
anh, rầu rĩ nói cho anh biết: “Em không
sao, em không sợ sét đánh.”
Rất nhiều năm trước đã không sợ nữa
rồi. Thấy anh lo lắng thành như vậy, trong
lòng không nhịn được dâng lên chút cảm
xúc chua, ngọt đan xen.
Tôi đột nhiên xuất hiện, khiến anh có
chút bất ngờ, sau đó nhanh chóng ôm chặt
lấy tôi.
Hơi thờ vững vàng của anh bao
quanh, tôi lập tức thấy xấu hồ. Ban nãy
trong lúc nhất thời xúc động quá, tôi đã
quên mất đây là đại sảnh Tập đoàn Phó
Thiên, cứ thế lao đến, phi vào ngực anh ôm
thắm thiết.
Cảnh tượng như vậy có thề hy vọng
người ta không chú ý sao?
Bốn phía có không ít ánh mắt nhìn
qua, tôi hé mắt, có chút xấu hồ, ngửa đầu
nhìn anh, mặt nóng như thiêu nói: “Em ở
nhà một mình buồn quá, nên quyết định
mang ít nước ép hoa quả đến cho anh.”
Anh ôm lấy tôi, mặt mày nhiễm ý cười,
giơ tay gạt mấy sợi tóc rối trước trán tôi
qua bên tai, cười khé: “Ừ, vào phòng anh
rồi ăn.”
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi
người tôi theo anh vào thang máy, trong
lòng không nhịn được thầm than, có lẽ
ngày hôm nay toàn bộ công nhân viên của
Tập đoàn Phó Thiên lại có dưa đề ăn rồi.