Chương 451: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (5)
Có vẻ như số lượng người tham gia buổi đấu
giá này lên đến hàng trăm người.
Tôi nhìn xung quanh và thấy có rất nhiều thứ
được bao phủ bởi những chiếc vải đen nên tò mò
hỏi: “Mấy thứ này là cái gì vậy?”
Cô ấy nói nhỏ: “Đều là bảo vật của những
người sưu tập ở thành phố Giang Ninh mang đến
đấy, khi đấu giá bắt đầu thì những tấm vải đen
được vén lên, để cho những người tham gia đấu
giá mở rộng tâm mắt”
Tôi gật đầu, đây là lần đầu tiên tôi tham gia
một cuộc đấu giá như này.
Điện thoại rung lên, là Trần Văn Nghĩa gọi tới,
tôi bấm nghe thì anh ta lập tức nói: “Thưa cô, đến
hàng ghế đầu đi”
Tôi sửng sốt, theo bản năng nhìn qua, thấy
Trân Văn Nghĩa đang đứng ở hàng ghế đầu, nói:
“Tôi ngồi ở đây cũng được rồi”
Anh ta nói: “Tổng giám đốc Phó đã thu xếp
cho cô rồi, ngồi ở đây có tầm nhìn tốt hơn”
Hoàng Nhược Vi cũng nhìn sang bên cạnh,
nhìn thấy Trần Văn Nghĩa, cô ấy lập tức hưng
phấn, nói: “Ngồi ở hàng ghế đầu có thể nhìn rõ
những đồ được đấu giá, mà quan trọng là có thể
quen biết một số người giàu có ở Giang Ninh đấy”
Nói xong, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đáng
thương: “Thẩm Xuân Hinh, tôi biết tổng giám đốc
Phó đã chuẩn bị cho cô rồi, cô mang tôi đi theo
đi”
Đang nghe điện thoại, trong chốc lát tôi không
biết phải nói gì, nghĩ một lúc rồi nói: “Trần Văn
Nghĩa, tôi đi cùng với Hoàng Nhược Vi, được
không?”
Trần Văn Nghĩa sửng sốt, sau đó gật đầu:
“Được!”
Tôi lập tức nói cám ơn, cúp điện thoại rồi nhìn
Hoàng Nhược Vi đang mong chờ: “Chúng ta cùng
đi!”
Nếu không phải vì ở đây phải giữ im lặng,
chắc hẳn lúc này cô ấy đã phấn khích hét lên.
May mà cô ấy không hét to, chỉ che miệng nói
thầm: “Tốt quá, Thẩm Xuân Hinh, cô thật tốt”
Tôi mỉm cười và cùng cô ấy đi đến hàng ghế
đầu.
Kể từ khi đất nước được thành lập, dù là luật
pháp hay những giáo viên, những gì họ nói với
chúng ta là chúng ta phải làm mọi việc một cách
công bằng và ngay thẳng, đối xử với mọi người
một cách bình đẳng, không thiên vị, và mọi người
phải duy trì sự hòa hợp với nhau.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thực ra từ khi sinh ra chúng
ta đã không được hưởng quyền bình đẳng rồi, khi
lúc bé đi học, thầy cô sẽ có khuynh hướng là phải
bắt học thật giỏi, nhưng bước vào xã hội thì chúng
ta bị phân biệt đủ mọi thứ.
Chẳng hạn, tại cuộc đấu giá này cũng như
vậy, những hàng ghế trước thì thoải mái thư thái,
có đồ uống trái cây, còn hàng sau lại không có
những ưu đãi này.
Người được phân chia ra nhiều tầng lớp khác
nhau, nhận được sự đối đãi khác nhau.
Ngồi ở hàng ghế đầu, Trần Văn Nghĩa đổi biển
số cho tôi, rồi nhét cho tôi một tấm thẻ đen.
Tôi có chút bối rối nhìn anh ta, hỏi: “Làm sao
vậy?”
Anh ta mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phó
nói, khi nào cô thích món đồ gì cô cứ tùy ý đấu
giá, chiếc thẻ này đủ cho cô dùng”
“Chết tiệt!” Đang ở bên cạnh, Hoàng Nhược Vi
không nhịn được mà nói tục một câu: “Tổng giám
đốc Phó đúng là làm cho người ta ghen tị tới chết rồi.
Cô ấy nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, nói: “Anh
có thể chịu được sao?”
Trần Văn Nghĩa đưa tay sờ mũi, ho khan một
chút, nói: “Tôi đã quen rồi!”
Hoàng Nhược Vi giơ ngón tay cái lên và khen
ngợi: “Anh hùng!”
Nhìn hai người này, tôi không khỏi nói: “Đừng
có đùa nữa, tôi không cần tấm thẻ này, tôi chỉ đến
xem thử thôi, cũng không định mua gì cả”
Những thứ trong cuộc đấu giá này đều có giá
đến hàng tỷ đồng, cũng không thể nói là tôi không
thích những đồ cổ này, nhưng cả khi có thích thì
tôi cũng sẽ không chi nhiều tiền cho một loạt đồ
cổ, mà chỉ để chiêm ngưỡng.
Tôi không có thú vui tao nhã này, nên là trả lại
tấm thẻ đen này cho Trần Văn Nghĩa, nhưng anh
ta không nhận, chỉ nói: “Cô cầm lấy đi, tổng giám
đốc Phó đã ra lệnh cho tôi đưa cho cô thẻ này,
nếu hôm nay cô không sử dụng thì vê sau dùng
lúc nào cũng được.”
Đọc full tại truyen3.one nhé Biết là anh ta sẽ không lấy lại nên tôi
cũng không tiếp tục nữa, khách mời cũng đã đến gần hết.
Người dẫn chương trình đứng ở trên sàn đấu
giá, sau khi nói những lời mở đầu, cuộc đấu giá
bắt đầu.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một chiếc trâm
cài tóc bằng vàng, được cho là vật yêu thích của
Vạn Quý Phi thời nhà Minh.
Hoàng Nhược Vi bĩu môi nói: “Chỉ có nhà họ
Mục mới dám đấu giá những đồ vật lịch sử thế
này.
Tôi không hiểu điều này lắm, nhìn qua cô ấy
rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô ấy giơ ngón tay chỉ vào trâm cài tóc bằng
vàng và nói: “Hầu hết những thứ từ thời nhà Minh
có thể truyền lại đều đã bị viện bảo tàng lấy đi,
những chiếc trâm cài tóc xinh đẹp như vậy vẫn
nằm trong tay nhà họ Mục, và lại còn được bán
đấu giá, đây không phải là đang chế nhạo viện
bảo tàng sao? Nếu nhà họ Mục là một gia đình
nhỏ thì các tổ chức có liên quan đã tìm đến họ từ
lâu rồi, trao cho bọn họ một giấy chứng nhận
danh dự không có giá trị, sau đó thưởng một tỷ
rưỡi, như vậy là đã trắng trợn thu hồi rồi, cô nhìn
xem nhà họ Mục kiêu ngạo thế nào, không biết
thứ này đã ở nhà bọn họ bao nhiêu năm rồi, giờ lại
đem ra đấu giá một cách công khai như vậy”
Sau đó là những tiếng ra giá của mọi người,
cô ấy nói nhỏ: “Cô nghe cho kỹ, giá cả đã lên mấy
chục tỷ rồi, nếu ở trong tay người thường thì
không thể hơn được con số đó đâu”
Tôi mím môi và khẽ thở dài, có một số quy tắc
mà chúng ta không thể thay đổi được.
Càng lên cao, nhìn thấy càng nhiều thứ, sẽ
nhìn thấy nhiều chuyện không theo lý lẽ.
Cuối cùng, chiếc trâm bằng vàng kia đã được
một người đàn ông có tuổi đấu giá thành công với
số tiền là ba mươi năm tỷ đồng.
Những chuyện như thế này đã trở nên bình
thường.
Không có gì đáng ngạc nhiên.
Lần đấu giá thứ hai là một bộ huyết ngọc, nhà
họ Mục sang Myanmar làm ăn vào những năm
1990, ông Mục đã mang nó từ Myanmar về cho
người vợ yêu quý của mình.
Tuy rằng, dù ngọc này là ngọc tốt nhưng vì
thiếu vòng tay nên giá chỉ còn hai mươi tỷ năm
trăm triệu.
Trân Văn Nghĩa nhìn thấy, không khỏi nhíu
mày, có chút trầm ngâm.
Nhìn cuộc đấu giá này, tôi cảm thấy có chút
nhàm chán, không nhịn được mà quay sang nói
chuyện với Hoàng Nhược Vi.
Hoàng Nhược Vi cũng đã nhìn qua toàn bộ
vật đấu giá xung quanh đây rồi.
Cô ấy kéo tôi và giới thiệu những bộ đồ vật ở
hai bên phòng đấu giá, thở dài rồi nhỏ giọng nói:
“Ôi, mẹ nó, đều là những vật phẩm thượng hạng
giá mấy chục tỷ. Những nhà sưu tập này đúng là
những người giàu ngầm, mấy thứ này đều mấy
chục tỷ, có cái thậm chí còn vô giá”
Tôi xem một lúc, cũng khá đồng tình với suy
nghĩ của cô ấy và nói: “Nếu hôm nay có ai trộm
một trong những thứ này, sợ là ăn cả đời cũng
không hết tiền ”
Hoàng Nhược Vi nhếch miệng lên, ngẩn người
nhìn tôi: “Ặc, cô có thấy gì không? Đồ bảo vệ của
các bảo vật này đều được làm bằng kim cương
cực kỳ cứng đấy, lại có hai cao thủ đứng ở bên
cạnh những đồ cổ này, người bình thường không
có cách nào để đến gần, và hơn nữa, cứ năm phút
đồng hồ sẽ lại có chuyên gia đến kiểm tra”
Cũng khó trách tại sao lại bảo vệ nghiêm ngặt
như vậy, dù sao thì giá trị của những thứ này cũng
quá lớn!
“Hộp gỗ đàn hương kìa, mau nhìn xem!”
Hoàng Nhược Vi nhìn lên sàn đấu giá, vỗ vai tôi.
Tôi nhìn lại, đúng như vậy, có một chiếc hộp
trên bục đấu giá giống hệt chiếc hộp mà bà ngoại
tặng cho tôi.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu
giới thiệu nguồn gốc của chiếc hộp gỗ đàn hương
một cách sống động: “Chắc hẳn các vị rất ngạc
nhiên, tại sao chúng tôi lại bán đấu giá một chiếc
hộp mà thiết kế, tay nghề và chất liệu đều cực kỳ
bình thường như thế này, đúng không?”