Bàn tay Phạn Việt vừa nắm lấy, thế giới âm u thoáng chốc bừng sáng, hai người đã đặt mình trong một cái sơn động.
Bất chấp tất cả, còn chưa nhìn rõ rốt cuộc bên trong có gì, đầu tiên Bạch Thước lật đật móc ra bảy tám lá bùa hộ mệnh dán lên người, thập phần thuần thục trốn sau lưng Phạn Việt.
Không đợi nàng làm xong một loạt động tác, hai tiếng người đồng thời vang lên.
“Á!”
“Ai?”
Không phải tà vật?! Bạch Thước ngửi được một mùi thơm, hình như là khí tức tiên nhân, vội từ sau lưng Phạn Việt lú đầu ra nhìn vào sâu trong động, chỉ thấy một cái giường đá thật lớn.
Lúc này, có hai người đang lăn giường, một nam một nữ, xiêm y tán loạn, nữ tử thấy có người xông vào, đang kinh hoảng mà lôi kéo quần áo che khuất thân thể đã lộ một nửa, ngược lại nam tử không chút hoang mang mặc đồ đứng dậy.
Má ơi, tiên đảo phúc địa, lại có diễm sự cỡ này?!
Bạch Thước còn muốn nhìn rõ hơn chút nữa, một đôi tay đã che khuất đôi mắt nóng lòng muốn thử của nàng. Bạch Thước dùng ngón chân nghĩ cũng biết là tiểu đồ đệ che.
“Ai nha nha, Mộc Mộc, để ta nhìn xem……”
Không đợi Bạch Thước kéo tay tiểu đầu gỗ ra, một thanh âm trầm trầm vang lên.
“Bạch Thước?”
Nam nhân trong đôi cẩu nam nữ này quen mình? Bạch Thước sửng sốt, đẩy tay Phạn Việt ra dài cổ ngóng, lần này rốt cuộc đã nhìn rõ mặt của hai người trong động.
Cho dù là nam hay nữ nàng đều quen, là hai gương mặt quen thuộc.
Nữ quân kia đúng là nội đảo đệ tử Nhĩ Lê, mà nam quân, Bạch Thước nuốt một ngụm nước miếng, lòng đắng như ăn tim sen… Sao hắn lại ở chỗ này?
Chá Tang, thủ đồ của chưởng môn Tùng Phong, vị hôn phu của Nhĩ Quân, cũng là oan gia cũ của nàng, không đúng, Chá Tang không oán không thù với nàng, là oan gia cũ của A Chiêu.
Chá Tang vốn là đại sư huynh Phiêu Diểu, đứng đầu mười hai lưu vân đệ tử, dù chưa tấn vị Tiên quân nhưng tu luyện trăm năm cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử, ở trong lòng mọi người, hắn là người kế nhiệm đời sau của Phiêu Diểu không thể nghi ngờ, Tùng Hạc Tùng Phong đã sớm định ra hôn sự cho Nhĩ Quân và Chá Tang. Ba năm trước đây, Trọng Chiêu cứu chưởng môn tiền nhiệm Tùng Hạc, có được linh lực cả đời của Tùng Hạc, lấy thân xác phàm nhân bước vào Phiêu Diểu, phá tan sự yên tĩnh của Phiêu Diểu đảo.
Thiên phú tu luyện của Trọng Chiêu cực cao, nhập tiên chẳng bao lâu, chỉ một năm ngắn ngủi đã thành lưu vân đệ tử, được một đám sư huynh đệ chạy theo nịnh bợ, Nhĩ Quân cũng càng thêm ưu ái Trọng Chiêu, Chá Tang vốn dĩ đã bất mãn với việc Tùng Hạc thu nhận Trọng Chiêu trước khi lâm chung, cho rằng hắn chỉ là một phàm nhân kém cỏi, nhờ may mắn nên mới nhập tiên mà thôi, sau khi Trọng Chiêu nhập môn, hắn chèn ép Trọng Chiêu khắp nơi cũng thôi đi, thậm chí có một lần Trọng Chiêu rèn luyện bị thương trở về, hắn không màng đến thân phận thủ đồ khiêu chiến với Trọng Chiêu, còn nói nếu người nào thua thì phải rời khỏi Phiêu Diểu.
Tuy linh lực của Trọng Chiêu tiến triển thần tốc, nhưng chỉ vừa mới tu tiên được một năm, làm sao là đối thủ của Chá Tang, tiên môn nội đấu, tất nhiên Tùng Phong không đồng ý, nhưng Chá Tang lấy tiên nguyên thề, buộc Trọng Chiêu tỷ thí, Trọng Chiêu bất đắc dĩ, chỉ phải nghênh chiến.
Chúng đệ tử vốn đã đoán trước được kết cục của trận tỷ thí này, ai ngờ Chá Tang thua, hắn rời đảo trong phẫn nộ, không còn tung tích gì nữa.
Bạch Thước không thể ngờ được, hai năm sau, nàng sẽ gặp lại Chá Tang trong tình huống như vậy.
Hắn không phải chung tình với Nhĩ Quân sao, thậm chí không tiếc vì nàng ta mà đấu một trận với A Chiêu, sao nhanh như vậy đã tình chàng ý thiếp với Nhĩ Lê rồi? Tình nghĩa của người trẻ a, đúng là còn mỏng hơn giấy…
Nếu Nhĩ Quân sư tỷ biết con chó theo đuôi của nàng ân ái với vị hôn phu của nàng, cho dù nàng không muốn gả cho Chá Tang, cũng sẽ tức trào máu……
Bạch Thước đang suy nghĩ miên man, hồn bay phách lạc, đột nhiên đụng đến tiểu đầu gỗ bên cạnh, cả người giật mình, sao nàng lại quên mất tiểu đồ đệ này chứ, Chá Tang cũng không phải là đệ tử tầm thường, nếu như hắn nhìn ra Yêu khí trên người Phạn Việt…
Bạch Thước vừa nghĩ tới đây liền đổi sang gương mặt tràn ngập ý cười, thập phần khiêm tốn lễ độ mà hành lễ với Chá Tang.
“Bạch Thước bái kiến Chá Tang sư huynh, đã lâu không gặp, sư huynh còn khỏe chứ?”
“Khỏe, nhờ phúc của ngươi, rất là khỏe.” Chá Tang hừ nhẹ một cái, nhìn chằm chằm Bạch Thước, có chút âm trầm.
Bạch Thước sửng sốt, lúc Chá Tang đi, nàng vẫn còn là ngoại môn tiểu dược đồng, e là ngay cả nội đảo đệ tử cũng không mấy ai biết nàng, càng đừng nói lưu vân thủ đồ Chá Tang, mới vừa rồi nàng còn tưởng rằng Chá Tang chỉ là có chút ấn tượng với nàng, mới liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, sao nghe lời này giống như có thâm thù đại hận với nàng vậy.
Đúng rồi, tuy nàng chỉ là một tiểu dược đồng, nhưng ai cũng biết nàng là người quen cũ của A Chiêu ở Nhân gian, Chá Tang hận A Chiêu, đây là tiện thể ghi hận nàng luôn.
Bạch Thước bất động thanh sắc kéo tiểu đồ đệ ra phía sau, cười đến càng chân thành: “Không thể ngờ được sư huynh còn nhớ rõ ta, thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Đã lâu sư huynh chưa về đảo, ta nghe các sư huynh đệ nội môn nói chưởng môn cứ mãi nhắc tới sư huynh, sư huynh rèn luyện xong quay về, chắc là mệt mỏi lắm, đừng vì ta mà trễ giờ hồi đảo.”
“Ồ? Ngươi thật biết suy nghĩ cho bổn quân.” Chá Tang thong thả đến gần Bạch Thước.
“Nào có nào có.” Bạch Thước cảnh giác, vờ ngáp một cái: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, trời giá rét, sương lại dày, chi bằng mỗi người chúng ta tự mình nghỉ ngơi đi. Sư huynh yên tâm!” Bạch Thước giơ tay lên: “Tối nay ta chỉ đi ra ngoài hái thảo dược, không nhìn thấy gì hết. Sư huynh người tiếp tục, Bạch Thước không quấy rầy nhã hứng của sư huynh nữa, cáo lui.”
Bạch Thước vừa nói vừa lôi kéo tiểu đầu gỗ lui ra ngoài động, nhưng lại nghe được một tiếng cười nhạo.
“Nghe nói bây giờ ngươi đã thay thế dược quy, làm chủ dược lư. Nghĩ lại bổn quân cũng không thua oan, không thể ngờ được trong hai tên phàm nhân chưởng môn sư bá tiện tay mang về, có một đứa không tu được linh lực, nhưng lại là thiên tài luyện đan. Trận tỷ thí năm đó, hẳn là ngươi giúp Trọng Chiêu rồi.”
Bước chân Bạch Thước cứng đờ, nhìn về phía Nhĩ Lê, ánh mắt Nhĩ Lê run lên, nhưng lại không chịu yếu thế trước mặt Bạch Thước, hơi ngẩng đầu lên.
Cuối cùng Bạch Thước cũng đã hiểu địch ý của Chá Tang từ đâu ra, hắn đã biết rồi.
Trận tỷ thí hai năm trước, Trọng Chiêu chỉ mới tới mức Trúc Cơ, vốn dĩ không phải đối thủ của Chá Tang, Bạch Thước sốt ruột trong lòng, âm thầm trộm linh thảo lão quy cất giấu, dùng linh huyết luyện một viên nhị phẩm tiên đan cho Trọng Chiêu. Chỉ trong vòng một đêm, Trọng Chiêu khôi phục thương thế, đánh thắng Chá Tang khinh địch.
Chuyện này không ai biết, nhưng nhờ Nhĩ Lê nói Chá Tang mới biết chuyện mình giỏi luyện dược, đoán được mọi chuyện lúc trước.
Xem ra tối nay không yên bình nổi rồi.
Bạch Thước nhẹ thở dài một tiếng, quay đầu, không còn sự kính cẩn vừa rồi, nhẹ nhàng nói: “Đáng lẽ Nhĩ Lê sư tỷ đang tu luyện sau núi, chuẩn bị cho trận tỷ thí cuối tháng, ắt hẳn bây giờ không nên xuất hiện ở chỗ này mới phải.”
“Bạch Thước ngươi……!” Nhĩ Lê biến sắc.
Từ nhỏ nàng đã ái mộ Chá Tang, nhưng Chá Tang đã có hôn ước với Nhĩ Quân, lại là người được chọn làm chưởng môn đời sau, nàng chỉ có thể lặng lẽ ngưỡng mộ, đứng xa xa nhìn. Ba năm trước, Chá Tang đi xa, bặt vô âm tín, nàng thường xuyên tìm cơ hội ra đảo tìm kiếm Chá Tang, mấy năm gần đây cũng không có thu hoạch gì, mấy tháng trước ra đảo, nàng gặp Chá Tang đang suy sút thất vọng, kinh hỉ vạn phần, không chỉ tặng tất cả linh đan cất giấu hằng ngày cho hắn tu luyện, còn tỏ ý xu nịnh, thậm chí đem chuyện Bạch Thước giỏi luyện dược nói cho Chá Tang biết.
Bấy giờ Chá Tang mới hiểu vì sao lúc trước chỉ trong một đêm mà linh lực Trọng Chiêu tăng nhiều như vậy, nhất định là Bạch Thước giở trò quỷ, hắn còn thật sự cho rằng Trọng Chiêu là kỳ tài, thì ra là dùng thủ đoạn thấp hèn nên mới thắng hắn. Lúc này Chá Tang mới không chút do dự trở về Phiêu Diểu, một tên phế vật chỉ dựa vào linh đan tu luyện sao so được với hắn, lần này hắn định đuổi phàm nhân kia ra khỏi Phiêu Diểu, đoạt lại Nhĩ Quân. Còn Nhĩ Lê, bất quá chỉ là trò mua vui lúc hắn nhàm chán mà thôi.
“Ngươi uy hiếp ta?” Ánh mắt Chá Tang lạnh lùng, Nhĩ Lê có chút không biết làm sao, khẽ lôi kéo ống tay áo Chá Tang nhưng lại bị hắn phất tay ra, ánh mắt Nhĩ Lê tràn đầy ai oán nhưng lại không dám lên tiếng.
“Có đâu, Bạch Thước chỉ là một tiểu dược đồng, sao dám uy hiếp sư huynh. Sư huynh đã về Phiêu Diểu, nhất định trong lòng còn vướng bận Nhĩ Quân sư tỷ.” Bạch Thước nhìn thoáng qua hai người: “Chắc là sư huynh cũng không muốn nghe được mấy tin đồn thất thiệt đâu.”
“Xem ra ta không ở Phiêu Diểu mấy năm nay, Trọng Chiêu đúng là được thời. Chỉ một tên dược đồng ngoại môn, cũng dám nói xằng bậy trước mặt bổn quân…”
Còn chưa dứt lời, Chá Tang đột nhiên ra tay, một đạo Tiên lực vụt tới chỗ Bạch Thước, Bạch Thước không ngờ người đã từng là lưu vân thủ đồ thế mà nói động thủ liền động thủ, đột ngột không kịp phòng ngừa nên ăn mười phần Tiên lực, nếu không nhờ lúc nãy dán bùa hộ mệnh đầy người thì giờ chỉ sợ nàng đã bị đánh thành đống thịt nát.
“Chá Tang ngươi……?!”
Chá Tang căn bản không cho Bạch Thước cơ hội nói chuyện, lại phất tay áo ra đòn, Bạch Thước vội đào đồ bảo mệnh trong túi Càn Khôn, nhưng lại đào ra không khí, chỉ thấy một đạo Tiên quang hiện lên, Bạch Thước sợ hãi mà nhắm mắt lại.
Xong rồi, mạng nhỏ xong rồi!
Tiên lực mạnh mẽ nện trên mặt đất, nứt ra vài khe hở, Bạch Thước chỉ cảm thấy được người ta ôm chặt lăn trên mặt đất, nàng mở mắt ra, chỉ thấy tiểu đồ đệ đang ôm nàng, mà chính hắn lại bị tiên lực bổ trúng, nặng nề hôn mê.
“Mộc Mộc!” Bạch Thước vội thăm dò hơi thở Phạn Việt, thấy hắn chỉ là bị Tiên lực làm chấn động, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hảo đồ nhi, quả nhiên sư phụ không uổng công thương ngươi!
“Yêu khí?!”
Không đợi Bạch Thước lấy lại tinh thần, bên tai lại rơi xuống một đạo sấm sét.
Bạch Thước ngẩng đầu, Chá Tang híp mắt, đang nhìn chằm chằm thiếu niên bên người nàng.
Lúc nãy Phạn Việt ôm Bạch Thước trốn, phù hóa thân trong cơ thể nát một góc, một luồng Yêu khí mỏng manh lộ ra.
Hỏng rồi! Bị phát hiện!
“Giỏi lắm, Bạch Thước, ngươi thật to gan, thân là đệ tử tiên môn, thế mà lại cấu kết với Yêu tộc!” Tuy gặp Yêu tộc, ngược lại Chá Tang không hoảng hốt chút nào, tất nhiên là hắn nhìn ra được Yêu khí trên người thiếu niên trước mặt này cực yếu, bất quá chỉ là tiểu yêu mới hóa hình.
“Đúng lúc thật, đã lâu ta không về sơn môn, vừa hay gϊếŧ tiểu yêu này, bắt ngươi vào đảo làm quà mừng cho sư phụ.”
Chá Tang giơ tay lên định đánh vào Phạn Việt.
Bạch Thước đột nhiên đứng dậy, kéo Phạn Việt bảo hộ sau lưng, móc từ túi Càn Khôn ra một cái pháo trúc: “Dừng tay! Bằng không ta sẽ bóp nát nó!”
Trong tay Bạch Thước là “Hưởng thiên lôi” thường gặp nhất khi đệ tử tiên môn gặp nạn, cái này không có lực sát thương gì nhưng một khi kéo vang, Tiên lực xông thẳng tận trời, trong phạm vi trăm dặm tất thấy linh quang. Chá Tang làm sao ngờ được một bán tiên như Bạch Thước lại có linh khí của nội môn đệ tử.
“Chá Tang sư huynh, nó chỉ là tiểu thụ yêu, là ta tiện tay nhặt lúc đi hái linh thảo. Cho dù chưởng môn biết ta thu nhận hắn, cùng lắm đuổi ta khỏi Phiêu Diểu. Ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng, nếu Nhĩ Quân sư tỷ nhìn thấy khung cảnh hoạt sắc sinh hương này……” Bạch Thước bĩu môi nhìn Nhĩ Lê mặt cắt không còn giọt máu: “Cho dù ngươi có một trăm cái mồm giải thích, Nhĩ Quân sư tỷ chưa chắc sẽ tin……”
“Ngươi!” Chá Tang giận dữ, thần sắc trầm xuống, không động thủ nữa, không khí giằng co trong động nhất thời lắng xuống.
“Chá Tang sư huynh, ta chỉ muốn ở dược lư luyện dược cho thật tốt, không muốn gây chuyện, cũng không muốn gây sự, ngươi là chưởng môn thủ đồ, hà cớ gì lấy danh dự của ngươi đổi lấy sự an ổn của bán tiên nho nhỏ như ta?”
Chá Tang nhìn chằm chằm “Hưởng thiên lôi” trong tay Bạch Thước, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Thước vừa thấy có kịch hay để xem, vội nói: “Chỉ cần sư huynh giơ cao đánh khẽ, thay ta giấu chuyện của Mộc Mộc, Bạch Thước nguyện lập Tiên thề, tuyệt đối không nói cho kẻ nào biết việc xảy ra đêm nay.”
Chá Tang nheo mắt, đột nhiên nói: “Bổn quân giúp ngươi giấu thân phận của tiểu yêu này cũng không phải không thể, có điều……ngươi phải thay bổn quân làm một chuyện.”
Bạch Thước sửng sốt.
Nhĩ Quân đẩy cửa phòng ra, dưới tàng cây trong viện có một hình bóng quen thuộc, nàng dừng chân, biểu cảm phức tạp, khẽ thở dài, tiến lên trước.
“Sư huynh.” Tiên quân dưới tàng cây quay người lại, đúng là Chá Tang.
Việc hắn về đảo đã truyền khắp Phiêu Diểu, trốn đi ba năm, linh lực Chá Tang tăng lên không ít, tính tình cũng không còn ngạo mạn tùy tiện như năm đó, ngược lại khiêm tốn có lễ, cực kỳ hòa nhã với chư vị đệ tử, ngay cả Tùng Phong cũng vui mừng vì sự thay đổi của đồ đệ này, hiện giờ Phiêu Diểu không còn ai, Chá Tang trở về thật đúng lúc.
Trên dưới toàn đảo chỉ có Nhĩ Quân khi nghe nói Chá Tang về đảo là hao tổn tinh thần không thôi. Hôn sự của nàng và Chá Tang được định từ nhỏ, tuy trước khi Tùng Hạc quy tiên đã thu nhận Trọng Chiêu làm đồ đệ, nhưng lại không hủy bỏ việc hôn sự này, tâm nàng đã có Trọng Chiêu, tuyệt đối không thể chứa thêm Chá Tang, mấy ngày nay nàng vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói rõ ràng với Chá Tang, nhưng Chá Tang lớn lên cùng nàng, Nhĩ Quân áy náy trong lòng, không biết mở miệng thế nào, vẫn luôn trốn tránh không gặp, không ngờ hôm nay Chá Tang lại chủ động tới gặp nàng.
“Sư muội, ba năm không gặp, muội vẫn như vậy.” Mấy năm không gặp, Chá Tang nhìn thấy Nhĩ Quân tất nhiên là vui sướng, giơ tay muốn vỗ vai Nhĩ Quân, lại bị Nhĩ Quân cuống quýt tránh thoát.
Chá Tang sửng sốt, xấu hổ rút tay về.
Nhĩ Quân vội nói: “Sư huynh, ta……”
Chá Tang thở dài: “Sư huynh muội chúng ta đã lâu không gặp, cũng trở nên xa lạ. Sư phụ nói cách đây không lâu muội rời đảo rèn luyện, vẫn đang tịnh dưỡng chữa thương, đây là linh chi cam lộ trăm năm, rất có ích với thương thế của muội.”
Chá Tang nói xong, lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, đưa tới trước mặt Nhĩ Quân.
Nhĩ Quân thấy Chá Tang vẫn luôn quan tâm mình, lời đến bên miệng càng nói không nên lời, nhưng thật sự có mấy lời nàng không thể không nói, Nhĩ Quân tiếp nhận bình sứ……
“Sư huynh, ta có chuyện này muốn nói với huynh……”
“Sư muội.” Chá Tang đột nhiên ngắt lời Nhĩ Quân: “Vừa rồi ta đã đi gặp sư phụ, xin ông hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta.”
Nhĩ Quân sửng sốt, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu thấy Chá Tang đang ôn hòa nhìn mình.
“Ba năm trước ta đã biết tâm ý của muội. Chúng ta lớn lên cùng nhau, sao sư huynh có thể nhẫn tâm làm khó muội, việc hôn nhân năm đó chỉ là tâm nguyện của sư thúc và sư bá, hiện giờ lòng muội đã có nhớ mong, sư huynh nguyện ý chúc phúc cho muội và Trọng Chiêu sư đệ.”
Thấy ánh mắt không nỡ của Chá Tang, Nhĩ Quân đau xót trong lòng, hốc mắt đỏ lên, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chá Tang vỗ vỗ đầu nàng, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
“Cảm ơn huynh! Chá Tang sư huynh!” Nhĩ Quân gọi với theo bóng dáng Chá Tang.
Chá Tang dừng chân, cũng không quay đầu lại, lập tức rời đi.
Nhĩ Quân thấy Chá Tang đi xa, đáy lòng cảm động, nỗi lo nhiều ngày rốt cuộc cũng đã tiêu tan, mặt mày vui vẻ. Ở nơi nàng nhìn không tới, Chá Tang cong khóe miệng, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng và lạnh lẽo.
Dược lư, lão quy vội đến quay vòng vòng, Bạch Thước lại phát ngốc dưới tàng cây.
“Aiz, nha đầu!” Trán Bạch Thước bị búng một cái, hoàn hồn thấy lão quy đang xoa eo vẻ mặt khó chịu: “Không thấy ta đã gấp thành cái dạng gì rồi sao, ngẩn người làm gì, còn không mau vào hỗ trợ.”
“Ò.” Bạch Thước thất thần trả lời, ngoan ngoãn vào dược lư thêm củi lửa.
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, lão quy tấm tắc bảo lạ một tiếng, rồi cũng lao đầu vào núi việc của dược lư.
Ngọn lửa nhảy múa trong dược đỉnh, Bạch Thước hồn bay phách lạc thêm linh thảo, tuy mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng sớm loạn thành một nồi cháo.
Chá Tang về đảo đã nửa tháng, mấy ngày nữa chính là ngày nội môn đệ tử tỷ thí, nàng không còn bao nhiêu thời gian, làm sao bây giờ?
Nếu Trọng Chiêu không bế quan, Bạch Thước còn có thể tìm được người để thương lượng, nhưng Trọng Chiêu đã bế quan sau núi, không biết khi nào sẽ ra.
Không bằng nói tất cả mọi chuyện cho chưởng môn, chung quy Phạn Việt đã cứu Nhĩ Quân sư tỷ một mạng, diệt trừ tà vật, cũng coi như là trợ giúp Phiêu Diểu vượt qua một kiếp……
Bạch Thước đã đưa ra quyết định, đang muốn đứng dậy, vừa nhấc đầu đã bị đâm cho đầu váng mắt hoa, hóa ra là Phạn Việt đang canh giữ bên cạnh nàng, đang chăm chỉ thêm linh thảo.
Trên cổ tay thiếu niên có khắc chú Như Ảnh Tùy Hình, đó là do Chá Tang bày ra, Bạch Thước vốn định âm thầm tống Phạn Việt đi, chết không nhận tội, nào biết Chá Tang tâm tư cẩn mật, hạ cấm chế trên người Phạn Việt, căn bản hắn không thể nào bước ra khỏi đảo.
Đón nhận ánh mắt trong sáng tràn đầy tín nhiệm của thiếu niên, Bạch Thước đem ý định trong lòng áp xuống.
Không được, nếu để chưởng môn phát hiện thân phận của Phạn Việt……Hạo Nguyệt điện chủ mất đi Yêu lực, Tiên Yêu đối lập, ai biết chưởng môn có giao hắn cho Thiên cung lãnh thưởng hay không, huống hồ chuyện Tùng Hạc đọa ma ngoại trừ A Chiêu, cũng chỉ có Hạo Nguyệt điện chủ biết được, lỡ như hắn muốn đem bí mật này che giấu vĩnh viễn rồi sao……?
Trải qua chuyện của Tùng Hạc, trong lòng Bạch Thước sớm đã không còn kính sợ Tiên nhân như vậy nữa.
Nếu không nhờ Phạn Việt, năm đó nàng và A Chiêu đã chết ở Mộc Khiếu sơn rồi, nào có hôm nay?
Chá Tang chỉ là muốn mượn món đồ kia gia tăng linh lực đánh bại A Chiêu, thời hạn đệ tử tỷ thí sắp tới rồi, cho dù hắn có được nó, cũng không có khả năng linh lực tăng mạnh trong mấy ngày ngắn ngủi, chỉ cần có thể kéo dài tới khi A Chiêu xuất quan……
Tất cả suy nghĩ lướt qua đầu Bạch Thước, cuối cùng nàng dậm chân, đưa ra quyết định.
Yêu giới, chính điện Lãnh Tuyền cung.
Mặt trời treo cao, Phục Linh sát khí đầy mình đi vào, trên người còn dính vệt máu chưa khô, Trấn Vũ ngồi trên cao, thấy nàng trở về thì nhấc mi.
“Về rồi?”
“Vâng, cung chủ.”
“Chuyện bổn tọa sai ngươi làm đã làm được chưa?”
“May mắn không làm nhục mệnh.” Thần sắc Phục Linh thanh lãnh, phất tay, thị vệ bên cạnh dâng một cái hộp lên, hộp kia tỏa ra hồng quang óng ánh, cũng không biết bên trong chứa cái gì, cả cái hộp đang run nhè nhẹ.
Phục Linh vô cùng cẩn thận mở Yêu hộp ra, trong hộp là món yêu khí có đầu lớn đầu nhỏ, hình như yêu khí kia cũng không hoàn chỉnh, chỉ là một khối đồng nát, nhưng chỉ cần một khối chứa cực lớn Yêu lực như vậy cũng đủ làm chúng yêu trong điện không thở nổi.
Mắt Trấn Vũ sáng ngời, vung tay lên, yêu hộp đã rơi vào trong tay hắn, hắn cầm lấy yêu khí kia, không nhịn được sờ mó yêu khí.
“Yêu hổ nhất tộc sớm đã là mặt trời lặn, có tư cách gì chưởng quản Tụ Yêu cờ. Đáng tiếc, Thần Khí của Yêu thần, thế mà lại thất lạc tứ phương, không ai có đủ thần lực dùng nó hiệu lệnh chúng yêu.”
Trăm năm trước, Thập vĩ thiên hồ tấn thần, chức vị Yêu hoàng không người kế nhiệm, hắn đem Tụ Yêu cờ chia làm bốn khối giấu trong các nơi ở Yêu giới, trăm năm sau, bốn khối Tụ Yêu cờ rơi vào tay Lãnh Tuyền cung, Hạo Nguyệt điện, Tĩnh U sơn và Yêu hổ nhất tộc.
“Hiện giờ cung chủ đã có hai khối, ắt hẳn không bao lâu nữa, cung chủ có thể diệt Hạo Nguyệt điện và Tĩnh U sơn, tề tựu Thần Khí của Yêu thần, trở thành Yêu hoàng, thống nhất Yêu giới.” Phục Linh cao giọng mở miệng.
“Nói rất đúng!” Trấn Vũ cười to thành tiếng, nhìn xuống Phục Linh: “Ngươi diệt Yêu hổ nhất tộc, lấy Tụ Yêu cờ về cho bổn cung, lập công lớn, muốn cái gì cứ nói.”
“Phục Linh muốn xin một ân điển từ cung chủ, thu nhận một người vào Lãnh Tuyền cung.”
“Ồ?” Trấn Vũ kinh ngạc: “Người ngươi nhìn trúng, hẳn là không tồi, hắn là đệ tử Yêu môn nào?”
“Một tên Tiên nhân.” Phục Linh chậm rãi mở miệng.
Đại điện tức khắc tĩnh lặng, ánh mắt Trấn Vũ dịch khỏi Tụ Yêu cờ, dừng trên người Phục Linh: “Tiên nhân? Từ Tiên nhập Yêu, trời đất không dung, là Tiên nhân nào có lá gan lớn như vậy?”
“Hắn vẫn chưa biết.” Phục Linh cong cong khóe miệng, nhìn về phía ngoài điện, cách biển mây, hướng nàng nhìn chính là hướng Phiêu Diểu Đông Hải.
“Có điều ta tin, sớm hay muộn hắn cũng là người của Lãnh Tuyền cung ta.”
Góc xàm xí của Kyn
Dịch chương này đúng nản, dài gấp rưỡi bình thường, không biết khi nào xong, khóc không ra nước mắt, cũng may là vừa kịp giờ đẹp đăng lên cho mọi người.
___________________________________________________________________________________________________
Chương 36
"Nếu ba ngày sau, ngươi có thể sống sót, ta sẽ thả ngươi rời khỏi Phiêu Diểu".
Thứ bảy gặp lại.
Danh Sách Chương: