• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mộc Mộc!”

Dưới tường thành, một đôi tay tử khí nặng nề chợt cắm vào cổ Bạch Thước, Bạch Thước thét chói tai, sợ hãi nhắm mắt lại.

Cánh tay chạm Bạch Thước bị chặt đứt, Bạch Thước bị người ta đẩy ra sau, lảo đảo vài bước dừng bên cạnh Hoa Đại Thiết.

Hoa Đại Thiết ở phía sau nàng, vậy người cứu nàng……? Bạch Thước vừa quay đầu liền thấy thiếu niên cầm xích bạc, ngăn cản thứ vừa rồi tập kích nàng.

“Ta phi tổ tông ngươi điên rồi, làm tổn thương linh mạch cũng muốn bỏ lệnh cấm chế cứu nàng?!” Hoa Đại Thiết đen mặt, không nhịn được kêu lên.

Bạch Thước vội vàng quay đầu lại thấy khóe môi thiếu niên rịn ra một chút máu, trông rất đáng sợ.

“Mộc Mộc.” Bạch Thước run lên trong lòng, còn chưa kịp mở miệng thì thanh âm kinh ngạc của Hoa Đại Thiết vang lên.


“Đây là thứ gì?”

Cùng lúc đó, trong thạch điện dưới Dị vương cung.

Dị nhân vương cầm thạch kiếm lơ lửng phía trên huyết trì, thân kiếm tỏa ra khí tức màu đen lập loè cường đại. Bỗng nhiên khí tức ấy hóa thành vô số móng vuốt sắc nhọn lao vào đám con cháu tiên yêu trong điện.

Vuốt nhọn hóa thành tà khí chui vào mi gian mọi người, tiếng kêu rên thống khổ vang vọng trong thạch điện, chỉ thấy vô số luồng linh khí bị rút ra từ linh đài giữa trán mọi người, kéo dài bất tận bay vào trong huyết trì.

Dưới chân tường thành, Bạch Thước như ngừng thở, cuối cùng cũng nhìn rõ quái vật tập kích nàng vừa rồi.

Đó dường như là một người, chẳng qua người nọ thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ đậm, từng đường gân xanh nổi cộm trên da, đầu ngón tay bị chặt trên mặt đất cũng tản ra tà khí đen ngòm, thế mà đây lại là một dị nhân.


Dị nhân kia giơ hai cánh tay cụt, thân thể ốm yếu lom khom sợ hãi gầm với Phạn Việt.

“Dị nhân?”

Bạch Thước ngẩn ra, chỉ thấy hắn rít gào lên một tiếng, lần thứ hai giơ tay đánh Phạn Việt.

“Mộc Mộc cẩn thận!” Bạch Thước sốt ruột hô to, Phạn Việt chém xích bạc xuống.

“Khoan đã!” Hoa Hồng biến sắc, muốn ngăn cản, nhưng hai chân dị nhân đã bị Phạn Việt chặt đứt ngang đầu gối, ngã rầm trên mặt đất.

Hoa Hồng vội vàng đỡ dị nhân kia dậy, thăm dò cổ tay hắn. Đột nhiên, dị nhân đang ngất xỉu vọt lên không quay đầu há mồm cắn Hoa Hồng.

Tà khí tanh hôi xông vào mũi, đồng tử Hoa Hồng co rụt lại, lùi lại mấy bước, xích bạc chém xuống lần thứ hai, đầu rơi trên đất, dị nhân kia trừng to mắt, rõ ràng đã chết mà miệng vẫn không ngừng giật giật, như nổi điên cắn ngược lại.


Ngay cả Hoa Hồng cũng bị màn này làm kinh sợ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Mộc Mộc!” Bạch Thước không thể động đậy, nhỏ giọng gọi tiểu đồ đệ, cũng không biết sao ngày thường nàng hay quát mắng Phạn Việt nhưng hôm nay lại hụt hơi.

Thiếu niên không quay lưng lại, một luồng linh lực búng ra từ lòng bàn tay bay vào giữa trán Bạch Thước, cấm chế được giải, thân thể nàng nhẹ tênh chạy ra sau tiểu đồ đệ.

“Mộc Mộc.” Bạch Thước lại gọi nhưng Phạn Việt không để ý nàng.

Bạch Thước cúi gằm mặt, không dám lên tiếng. Nàng đã đồng ý với tiểu đồ đệ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng dù nàng đi chịu chết cũng không thể kéo theo tiểu đồ đệ a. Đồ đệ của nàng thật sự rất quý giá!

Một bên, Hoa Hồng cúi người lật xem thi thể dị nhân, Phạn Việt lạnh lùng ngăn cản: “Đừng chạm vào, tà khí trên người hắn có thể cắn nuốt linh phách.”
Hoa Hồng ngẩn ra, vội vàng rụt tay lại. Tuy Phạn Việt mất đi ký ức nhưng nếu hắn đã mở miệng, tất sẽ không sai.

“Trên đời này lại có tà khí có thể cắn nuốt linh phách?” Bạch Thước tò mò, tiến lên hai bước, cánh tay lại bị tiểu đồ đệ giữ chặt, Bạch Thước vui vẻ, vừa định mở miệng, Phạn Việt lạnh mặt quay đầu.

Bạch Thước buồn bã, nhịn không được nhìn Hoa Hồng: “Hoa Đại Thiết, sao lại có dị nhân nhiễm tà khí?”

Hoa Hồng lắc đầu, vừa định mở miệng, một tràng âm thanh giống như dã thú rít gào đột nhiên vang lên, thanh âm kia đến từ bốn phương tám hướng, phảng phất ở khắp mọi nơi.

“Tiếng gì vậy?”

Bạch Thước nhìn quanh tứ phía, trong bóng đêm, nàng không nhìn thấy gì hết, nhưng mùi tanh hôi nồng nặc lại từ đâu truyền đến.

Hoa Hồng nhíu mày, lòng bàn tay Phạn Việt tụ một đoàn linh lực hất lên không trung, linh lực nổ tung, chung quanh ba người thoáng chốc sáng như ban ngày, đồng thời chiếu sáng toàn bộ đường phố, Bạch Thước ngẩng đầu nhìn mà lạnh sống lưng, lông tơ dựng hết cả lên.
Không biết từ khi nào trên đường phố Dị thành đứng đầy dị nhân tà khí quấn quanh, ngàn ngàn lớp lớp, đông nghịt.

Những dị nhân đó biểu tình đờ đẫn, khoảnh khắc linh quang sáng lên họ lại xoay người rít gào đánh về hướng ba người.

“Má ơi!” Bạch Thước thét một tiếng chói tai, còn chưa lấy lại tinh thần, Phạn Việt và Hoa Hồng đồng loạt chém ra linh lực, dị nhân bị đánh bại nhưng lại giống như vừa rồi, thân thể đã bị nát thành từng mảnh bò dậy đánh tới chỗ ba người lần hai.

“Đi!” Hoa Hồng quát một tiếng, phất côn, bầy dị nhân khựng lại, nương theo khe hở, Phạn Việt ôm eo Bạch Thước bay lên trời.

Giữa không trung, đột nhiên chân Bạch Thước bị ai đó túm lấy, nàng cúi đầu, lại có dị nhân bay lên, muốn kéo nàng xuống.

“A a a! Mộc Mộc!”

Linh lực màu bạc hiện lên, cánh tay đang túm Bạch Thước bị xích bạc chặt đứt, Bạch Thước giống như bạch tuộc ôm chặt lấy tiểu đồ đệ. Thêm một trận gió tanh đánh úp lại, càng ngày càng nhiều dị nhân rít gào bay lên trời nhắm vào Phạn Việt, Hoa Hồng cũng bị vây trên đường phố.
Phạn Việt bay giữa không trung, xích bạc trong tay nhuộm đầy máu tươi, tựa như sát thần, nhưng dị nhân phát cuồng chẳng bớt đi chút nào, không ngừng trào ra từ đường phố phòng ốc nhằm vào ba người.

Nhìn qua đám dị nhân tựa như đàn cương thi, ngay cả Phạn Việt cũng thay đổi sắc mặt.

“Mộc Mộc, đi tới đó!” Đột nhiên, Bạch Thước chỉ về một hướng, lớn tiếng kêu.

Hướng Bạch Thước chỉ chính là tường thành, cũng không biết vì sao tuy đám dị nhân phát cuồng tung hoành trong thành nhưng lại không một ai dám tới gần tường thành.

Phạn Việt chém ra một đạo linh lực, ôm Bạch Thước nhảy lên không, dừng trên tường thành.

Bầy dị nhân cuồng loạn nhào vào hai người nhưng khi sắp tới gần tường thành đều đồng thời dừng bước.

Bạch Thước nhìn dị nhân dưới tường thành không ngừng tru lên nhưng lại không dám tới gần thì không nén nổi kinh ngạc.
“Vì sao bọn họ không dám lên tường thành?”

“Tường thành là do một mảnh long lân của Mộ Quang biến thành, trên tường có hơi thở của long lân.” Hoa Hồng cả người đầy máu đáp trên tường thành, đi về phía hai người.

Kim long có thể trừ tà vật trong tam giới, khó trách dị nhân nhiễm tà khí không dám tới gần.

“Rốt cuộc đám dị nhân này làm sao vậy?” Bạch Thước nhìn về phía Hoa Hồng.

Sắc mặt Hoa Hồng tái nhợt, lắc đầu: “Ta không biết.”

“Bọn họ bị tà khí ăn mòn, đào rỗng linh phách.” Phạn Việt thu hồi xích bạc, nhìn vào thành: “Chỉ sợ tất cả dị nhân trong thành đều trúng tà khí.”

“Chẳng lẽ là Dị nhân vương?” Bạch Thước buột miệng thốt ra: “Chỉ vì Tạo Thần trận gì đó chưa chắc thành công mà ông ta còn muốn lấy linh phách dị nhân?”

“Không thể nào!” Hoa Hồng buột miệng thốt ra: “Hoa Lâm là Dị nhân vương, ông ta sẽ không đem toàn bộ dị tộc đi hiến tế!”
Không khí trên tường thành trầm mặc một trận, nếu không phải Dị nhân vương, còn ai có thể trong một đêm làm toàn bộ con dân dị thành biến thành cái dạng này?

Lúc ba người nhìn nhau không nói gì, đột nhiên dị nhân mơ màng hồ đồ dưới tường thành xôn xao lên, điên cuồng chạy về một chỗ, Bạch Thước chỉ tay: “Các ngươi xem!”

Trên đường phố có một người phụ nữ ôm con chạy như điên, phía sau có vô số dị nhân đuổi theo bà.

“Là Tiểu Thu Qua đại thẩm chúng ta cứu ngày hôm qua! Mau! Mộc Mộc, cứu người!”

Chẳng đợi Bạch Thước mở miệng, Hoa Hồng đã nhảy xuống thành. Nàng chém gϊếŧ một mạch tiến vào giữa bầy dị nhân, vác bà và đứa con trong lòng ngực bay lên tường thành.

Đại thẩm còn chưa kịp định thần, vừa thấy ba người sắc mặt liền vui vẻ, Bạch Thước vội vàng tiến lên dò hỏi, đột nhiên Phạn Việt kéo nàng ra phía sau.
“Khoan đã!”

Phạn Việt còn chưa dứt lời thì đột nhiên đứa trẻ trong lòng ngực người mẹ thoát khỏi vòng tay bà, rít gào vọt về phía Bạch Thước.

Phạn Việt lạnh lùng, xích bạc trong tay liền định chém xuống Hộ Nhi.

“Đừng!” Bà kéo con về, nhanh chóng trói chặt hai tay nó, hộ ở phía sau.

“Tiên trưởng thủ hạ lưu tình! Hộ Nhi còn có thần trí!”

Ba người nhìn lại, thấy khuôn mặt nhỏ của Hộ Nhi đỏ bừng, cả người xanh xao, nó vừa điên cuồng hung hăng đập đầu vào tường thành vừa đau khổ gọi mẹ.

Bạch Thước lập tức móc từ trong túi Càn Khôn ra một lá bùa Định Thân dán lên người Hộ Nhi, Hộ Nhi nhắm mắt lại, ngất xỉu.

Người mẹ vội vàng ôm con vào lòng.

“Rốt cuộc sao lại thế này? Người trong thành đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Hồng nhỏ giọng vội hỏi.

“Ta cũng không biết.” Người mẹ sợ hãi: “Hôm nay là tiết Mạnh Vu, vốn dĩ chúng tôi đều phải đến vương cung ăn mừng, nhưng đột nhiên vương thượng hạ lệnh kêu chúng tôi ở yên trong nhà không được đi ra. Ta không đi đâu hết, vẫn luôn ở nhà với Hộ Nhi, lúc nãy……lúc nãy Hộ Nhi nổi cơn điên, ta cho rằng nó lại phát bệnh, muốn mang nó đến Dị vương cung tìm các ngươi xem bệnh, nào biết vừa ra khỏi cửa thì phát hiện...phát hiện người trong thành đều điên rồi, gặp người liền cắn, Hộ Nhi cũng biến thành cái dạng này……”
Người mẹ ôm con mờ mịt hoang mang, vừa ngẩng đầu thấy mặt Hoa Hồng, đột nhiên ánh mắt tụ lại, kích động gọi nàng: “Điện...điện hạ…… Ngươi là Hồng điện hạ……”

Tuy Hoa Hồng rời khỏi Dị thành đã trăm năm, nhưng khi nàng tẩy đi son phấn, cũng chỉ có thêm vài phần lạnh lùng và thờ ơ so với mấy năm trước mà thôi.

“Điện hạ, cứu Hộ Nhi đi, xin người cứu Hộ Nhi!” Người phụ nữ bắt lấy tay Hoa Hồng như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Đột nhiên Hoa Hồng nhìn Bạch Thước, ánh mắt đặt trên túi Càn Khôn bên hông nàng.

“Ta...ta chỉ biết chữa bệnh giải độc, không...không biết trừ tà khí đâu.” Bạch Thước vội la lên.

Sắc mặt Hoa Hồng trắng nhợt, đột nhiên mở miệng: “Vì sao bà ấy không bị tà khí nhập vào?”

Rõ ràng thiếu niên còn chưa khôi phục ký ức, nhưng Hoa Hồng lại không chút do dự nhìn về phía Phạn Việt.
Lúc này Bạch Thước mới nhớ ra cả Dị thành này chỉ có tiểu Thu Qua đại thẩm là người duy nhất không bị tà khí nhập.

“Trên người nàng có ấn ký của Dung Tiên. Tiên linh phù hộ, có thể bảo vệ linh đài.”

Hoa Hồng sửng sốt, nhớ tới lão già ngày ngày xin rượu kia, đáy mắt nóng lên.

Đúng lúc này, đứa bé trong lòng đại thẩm phát ra tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, cả người nó run rẩy, tà khí từ trong ngực bay ra hướng tới mi gian, linh phách trong suốt như muốn xé rách trán nó chui ra.

“Không tốt, tà khí muốn đoạt linh phách nó!” Bạch Thước vội la lên.

Mắt thấy tà khí sắp chui vào mi gian, Hoa Hồng bất chấp quay đầu gọi Phạn Việt.

“Điện chủ!”

Khoảnh khắc Hoa Hồng cầu xin, mi gian Phạn Việt đau nhói, phảng phất có thứ gì muốn thoát khỏi ý chí hắn, thân hình thiếu niên run lên, dùng hết toàn lực nắm chặt xích bạc dựa lên tường thành, lạnh băng nhìn Hoa Hồng.
Cho dù hắn là ai, hắn chỉ muốn làm đồ đệ của Bạch Thước!

“Dung Tiên…… Dung Tiên……” Bạch Thước đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Hộ Nhi không chú ý tới vẻ khác lạ của Hoa Hồng và Phạn Việt, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Ta có biện pháp, ta có biện pháp cứu nó!”

Ba người đồng thời nhìn Bạch Thước, thấy nàng cởi túi Càn Khôn xuống, luống cuống tay chân lấy ra một món đồ, món đồ đó lấp lánh kim quang, linh lực thuần tịnh, vậy mà lại là viên Kim Đan của Dung Tiên đã bị bọn họ thu phục.

“Nếu ấn ký của Dung Tiên tiền bối có thể phù hộ tiểu Thu Qua đại thẩm, vậy thì viên Kim Đan Thượng quân đỉnh phong này hẳn cũng có thể loại trừ tà khí trong cơ thể Hộ Nhi!”

Bạch Thước vừa nói vừa không chút do dự bỏ Kim Đan vào miệng Hộ Nhi.

Kim Đan nhập thể, linh khí thuần triệt nháy mắt chảy xuôi trong người Hộ Nhi, vô số luồng tà khí màu đen bốc ra từ đầu ngón tay nó, rít gào tiêu tán trong không trung, đứa bé không còn đau đớn gào rống nữa, vẻ mặt xanh tím cũng dần dần trở nên hồng hào.
“Quả nhiên hữu dụng!” Bạch Thước đại hỉ, Hoa Hồng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đại thẩm thấy con chuyển biến tốt đẹp, kích động vô cùng, vừa định mở miệng, đột nhiên mặt đất chấn động dữ dội, tường thành mà bọn họ đứng bắt đầu run rẩy kịch liệt, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp đất trời, một đạo kim quang bắt mắt thoáng chốc nổ bùm.

Hoa Hồng vội vàng bảo hộ hai mẹ con, Bạch Thước bị hất văng ra, Phạn Việt phi thân tiến lên ôm Bạch Thước.

Quang mang tan đi, thành trì khôi phục tĩnh lặng, mọi người ngẩng đầu thấy đại trận vàng kim rộng lớn hiện ra thực thể, bao vây toàn bộ Dị thành.

Bạch Thước nhìn đến trợn mắt há mồm: “Đây lại là thứ gì nữa?”

“Đây là…… Cấm Linh trận?” Hoa Hồng nhìn trận pháp khổng lồ lẩm bẩm.

Không đúng, nàng đã từng vào từng trận mắt của Cấm Linh trận, năng lượng của thần trận nhu hòa, nhưng kim sắc đại trận hôm nay lại tràn đầy sát ý.
“Thiên Hỏa.” Trên tường thành, một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên, Bạch Thước và Hoa Hồng đồng thời cứng đờ, quay đầu.

Bên ngoài Dị thành, chúng tiên yêu chưởng môn nhìn kim sắc đại trận kia, đồng loạt kinh ngạc.

“Tru Thần trận? Chỉ một Dị thành nho nhỏ sao lại có Tru Thần trận?” Chưởng môn Vân Tiêu lẩm bẩm mở miệng.

Nghìn năm qua, từ khi Thượng Cổ Thần giới đóng cửa, dưới tam giới đã sớm không còn thần. Ngay cả Kim Diệu chưởng quản Cửu Trọng Thiên cung cũng chỉ là bán thần. Tuy tam giới đồn rằng điện chủ Hạo Nguyệt điện Phạn Việt đã là bán thần nhưng cũng chỉ là tin đồn, đến nay chưa từng có ai thấy hắn thi triển thần tích bao giờ.

“Có người xoay chuyển trận thức Khóa Linh trận, đem trận thủ thành biến thành sát trận Tru Thần.” Kim Diệu trầm giọng mở miệng.
“Ai làm? Chẳng lẽ là Dị nhân vương?” Thường Hỏa tức giận nói.

“Không phải hắn.” Thần sắc Kim Diệu khó coi: “Một khi Tru Thần trận đại thành, tất cả sinh linh trong trận, bao gồm ngàn dặm ngoài trận cũng sẽ hóa thành tro bụi, vạn con dân dị tộc đang còn trong thành, hắn không có lý do làm như vậy, huống hồ việc xoay chuyển từng trận thức thần cần ít nhất là bán thần, chỉ dựa vào hắn không làm được.”

Bán thần? Đầu tiên là tà vật trà trộn vào Dị thành, hiện tại không đâu xuất hiện bán thần trốn trong tối? Tam giới bình tĩnh mấy trăm năm, sao trận ầm ĩ này lại gây ra mầm tai hoạ lớn như vậy!

“Chư vị yên tâm, dù sao Khóa Linh trận cũng là thần trận do Mộ Quang bệ hạ lưu lại, thần trận có linh, cho dù người nọ xoay chuyển trận thức cũng không cách nào phá hủy long hồn do Mộ Quang bệ hạ để lại ở mắt trận, hắn không thể mở ra Tru Thần trận.”
Mọi người nghe xong, biểu tình thả lỏng.

“Chưa chắc.” Phượng Huyền trưởng lão vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Tiên tọa, con cháu hai tộc đều ở trong thành. Nếu đem con cháu hai tộc đi hiến tế……”

“Vậy cũng không đủ……”

“Nếu thêm toàn bộ dị tộc thì sao?”

Phượng Huyền trầm giọng mở miệng, sắc mặt Kim Diệu khẽ biến.

Nhưng vào lúc này, kim sắc long trận phát sáng rực rỡ, trong trận rồng ngâm không ngừng, tử khí che trời màu đen bao trùm cả tòa đại trận.

Khoảnh khắc tà khí bao trùm đại trận vừa đúng lúc Phạn Việt gọi ra tên huý Yêu quân của Hoa Hồng.

Trên tường thành, Bạch Thước ngơ ngẩn quay đầu, khó tin nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh.

Phạn Việt nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt mang theo một tia giãy giụa thống khổ, đáy mắt lại bình tĩnh lạnh nhạt đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn đôi mắt này, hô hấp Bạch Thước đình chỉ, không biết vì sao đáy lòng tê rần.

“Mộc Mộc……” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, nhưng thiếu niên phảng phất giống như không nghe thấy.

“Điện chủ! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi?!” Hoa Hồng kích động chạy tới chỗ Phạn Việt, nửa quỳ bên cạnh hắn.

“Ngăn cản Dị nhân vương, thứ hắn hiến tế cho chính là Tru Thần trận, con cháu hai tộc tiên yêu và dị tộc đều là tế phẩm!”

“Cái gì?” Nét vui sướng trên mặt Hoa Hồng còn chưa kịp hiện lên thì thần sắc lại trở nên khiếp sợ.

Bạch Thước căn bản nghe không rõ Phạn Việt đang nói cái gì, nàng chỉ mờ mịt nhìn ánh mắt lạnh băng của thiếu niên, chỉ còn lại có vô thố.

“Điện chủ?!”

Một tiếng quát kinh người vang lên, Bạch Thước vốn dĩ đứng ngồi không yên, bị chấn động như vậy, cả người liền ngã ra sau.
Một đôi tay ôm lấy eo nàng, ôm chặt nàng trong lòng.

“Sư phụ.” Giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu đồ đệ vang lên bên tai, đột nhiên Bạch Thước đẩy tay Phạn Việt ra nhìn hắn.

“Mộc Mộc?!” Giọng Bạch Thước run run.

“Là ta.” Thiếu niên gật đầu, ánh mắt thuần triệt.

Bạch Thước đột nhiên vỗ một cái lên vai thiếu niên.

“Cám ơn trời đất, làm ta sợ muốn chết!”

Bạch Thước cúi đầu há miệng thở phì phò: “Cũng may cũng may, mạng già còn nguyên.”

Đột nhiên Bạch Thước dường như nhớ tới cái gì, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hoa Hồng.

“Lúc nãy đại yêu quái nói đây là cái gì?”

“Tru Thần trận.”

Hoa Hồng phun ra mấy chữ, tạo ra một vòng bảo hộ trên đầu mẹ con Hộ Nhi, chẳng thèm quay đầu lại bay vào không trung.

“Các ngươi ở lại đây, ta về Dị vương cung!”

“Mộc Mộc, đuổi theo!” Bạch Thước không chút do dự hô to, thân hình thiếu niên khựng lại, không giống lúc trước nữa.
“Mộc Mộc! A Chiêu còn ở Dị vương cung!” Bạch Thước quay đầu, thần sắc nôn nóng, tiểu đồ đệ chẳng hề do dự ôm lấy Bạch Thước bay lên không, đuổi theo Hoa Hồng.

____________________________________________________________________________________

Chương 61

“Một khi long hồn chân chính thức tỉnh, Tru Thần trận thành công, Phạn Việt hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Thứ Sáu gặp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK