- Mẹ, Thu Hương đã đạt những yêu cầu mà mẹ đưa ra, cô ấy đã đợi con 1 năm 10 tháng kể từ ngày mẹ cho Hương thời gian thử thách “nàng dâu” 2 tháng, bây giờ con muốn ba mẹ chấp nhận cô ấy làm dâu cái gia đình này_anh nó
- Con nghĩ sao hả con gái, con rể_ba nó tham khảo ý kiến của hắn và nó
- Ba mẹ nên đồng ý cho anh Hiếu và chị Hương, con thấy họ cũng đẹp đôi mà_hắn
- Con gái thấy sao_mẹ nó
- Con cũng đồng ý nữa đó_nó
Ba mẹ nó nhìn nhau gật đầu ưng ý
- Vậy hai đứa qua nói chuyện với nhà bên kia sắp xếp ngày gặp mặt để ba mẹ bàn chuyện người lớn_mẹ nó
- Ba mẹ chấp nhận rồi phải không_anh nó
- Cũng có thể nói là vậy_ba nó
Thu Hương cùng anh nó nhìn nhau cười tủm tỉm, coi như bước đầu trong kế hoạch vĩ đại của cuộc sống hạnh phúc đã hoàn tất
- Con cảm ơn hai bác_Hương lễ phép
- Tụi con có việc bận phải ra ngoài, tối nay không về nha_anh nó nắm tay Thu Hương ra ngoài
Ba mẹ nó chỉ biết nhìn bóng của anh nó khuất dần, lắc đầu cười nhẹ
- Thằng oắt con, sau này có vợ rồi chắc nó quên ông bà già này luôn_mẹ nó
Đồng hồ điểm đã điểm 10h, nó và hắn đứng dậy
- Con về luôn nha ba mẹ_hắn
- Về hả, tối hôm nay cho tớ ngủ thêm một bữa với mẹ đi_nó
Hắn đắn đo nhưng cuối cùng cũng phải chiều theo ý nó
- Tối nay cha con mình bị ra rìa rồi Nam Bảo ơi_ba hắn đùa
- Hai cha con bay muốn làm gì thì làm, mẹ con tui lên ngủ trước đây_mẹ nó kéo nó vào phòng ngủ của nó, tuy nó không sử dụng nhưng mẹ nó vẫn cho người làm vào dọn dẹp thường xuyên
- Con có thích Nam Bảo không_mẹ nó vuốt tóc nó
- Dạ thích_nó gật đầu
- Bảo có ăn hiếp con không, ba mẹ Bảo có làm khó con không_mẹ nó
- Mẹ cứ làm như là con đi lấy chồng rồi không bằng vậy_nó
- Con nhỏ này, tại mày cứ qua bên đấy ở suốt nên tao mới như vậy đấy_mẹ nó cốc đầu nó
Trò chuyện gần được một tiếng thì mẹ con nó đã ngủ say.Phòng bên cạnh, ba nó và hắn cũng đang râm ran trò chuyện
- Tự nhiên thấy khó ngủ quá_ba nó
- Chắc tại ba vợ quen ngủ với mẹ vợ rồi đó_hắn
- Hay là…ba nó và hắn bật dậy
Hai người họ mở cửa phòng nó…thấy hai mẹ con đã ngủ say, ba nó bế mẹ nó về phòng chung của hai ông bà
- Ba mẹ đi ngủ trước, con ngủ ngon nhé_ba nó
Hắn đưa tay ám hiệu “OK” rồi đắp chăn ôm nó ngủ say
Tít…tít…tít_điện thoại của nó réo lên báo có tin nhắn
Nó dụi mắt tỉnh dậy, quay sang bên cạnh là hắn đang ôm nó ngủ say…nó giật mình đá bay chăn gối xuống giường
Hắn thấy nó cựa quậy cũng tỉnh luôn
- Mới sáng sớm nhé, im cho tớ ngủ nào_hắn
- Cái quái gì vậy, sao cậu lại ngủ ở đây thế_nó
- Thì tại cậu đấy, ai bảo cậu ngủ với mẹ làm gì hại tớ không ngủ được.Ba phải bế mẹ vợ qua phòng kia ngủ để tớ ngủ với cậu đấy_hắn chồm người dậy kéo chăn lên ngủ tiếp
- Dậy đi ngủ ngáy gì nữa_nó
- 5 phút nữa_hắn trả giá
Nó chẳng nói gì, lẳng lặng bước ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa rồi vào bếp
Bên phòng ba mẹ nó cũng không khác là bao, mẹ nó cũng đang giật mình vì chuyện này
- Bla..bla…bla…vậy đó_ba nó
- Á...à…ba con ông gan nhỉ, lâu lâu mới có một bữa vậy mà…_mẹ nó
- Bà cứ ở nhà ngủ đi, tôi đi làm đây_ba nó
- Chẳng phải bình thường chuyện ở công ty là do thằng Hiếu lo hết hay sao, hôm nay ông còn bày đặc lên công ty làm việc_mẹ nó trề môi
- Hôm qua nó đi chơi với bạn gái rồi còn gì, cứ cho nó nghỉ hết hôm nay hồi sức, ngày mai rồi tính tiếp_ba nó
Lần này tụi nó không kéo nhau đến trường tập đoàn mà đi lẻ tẻ lẻ tẻ từng cặp một
Ting…_máy điện thoại của Tiến Đạt có tin nhắn
- Từ: Lớp Trưởng: Này OSIN, tối nay đi uống nước với tôi.Cấm hỏi gì thêm…
- Biết rồi_Đạt reply lại tin nhắn của Hải My
Chiều tà, Tiến Đạt là người về cuối cùng, vừa khóa xong cửa lớp thì nghe tiếng người ở lớp bên cạnh.Đạt từ từ đến áp sát tường, nghe lỏm cuộc trò chuyện
- Đấy…cứ làm như vậy thì con Thiên Hân đó chết chắc_Kim Ngân
- Cách này cũng được đấy, đây là lần cuối con Hân đó có thế nở nụ cười_Nguyệt Ánh
Tiến Đạt đầu kia đã nghe hết câu chuyện, cậu tính đi cảnh báo cho nó thì chùm chìa khóa lớp rơi xuống mặt sàn, tạo tiếng động có độ vang khá lớn.Kim Ngân và Nguyệt Ánh nghe thấy có tiếng động, vội chạy ra khỏi lớp
- Ai đó…Nguyệt Ánh
Đạt chưa đủ nhanh để có thể thoát ra khỏi đó nên đã bị Kim Ngân bắt gặp
- Thì ra là Tiến Đạt à…chắc những gì hai chúng tôi nói nãy giờ cậu đã nghe hết rồi.Chúng tôi không muốn làm khó cậu…cậu sẽ không bị sao nếu để kế hoạch này diễn ra như dự tính của chúng tôi
- Không bao giờ, im lặng để Thiên Hân bị hại chết hay sao_Tiến Đạt
- Vậy thì không còn cách nào khác_Kim Ngân
Kim Ngân đẩy Tiến Đạt đến bước đường cùng, chỉ còn vài cm nữa là đến cầu thang, do chỉ chú ý đến Kim Ngân mà Đạt quên béng luôn Nguyệt Ánh…nhờ Ngân đánh lạc hướng mà Ánh đã đẩy Tiến Đạt té xuống cầu thang
Kim Ngân và Nguyệt Ánh nhanh chóng rời khỏi hiện trường
- Có khi nào cậu ta sẽ chết không_Nguyệt Ánh
- Không đâu…cầu thang nhìn như vậy chứ không cao, cậu ta sẽ không chết đâu_Kim Ngân run run người
Máu chảy lênh láng ở bậc cầu thang giao giữa lầu 1 và lầu 2
Tính bước vào xe thì nó nhớ ra là nó để quên cục sạc điện thoại trong học bàn
- Này, tớ bỏ quên đồ trên lớp rồi cậu đợi tớ tí nhé_nó nói vọng vào
- Cho tớ đi cùng với_hắn bước ra khỏi xe
- Ừ cũng được_nó
Hắn theo nó lên lớp, đi đến cầu thang thì thấy Tiến Đạt nằm bất tỉnh ở đó, máu chảy từ đầu ra rất nhiều
- Tiến Đạt…Đạt ơi…Đạt_nó lay người Đạt
- Để tớ gọi cấp cứu_hắn lấy điện thoại
Cấp cứu nhanh chóng đến trường, đưa Đạt vào bệnh viện
Hải My đã đợi tên “Osin” hơn 30’ mà chưa thấy xuất hiện, mất kiên nhẫn, My lấy điện thoại gọi cho Đạt
Do mất quá nhiều máu nên Đạt phải làm phẫu thuật gấp, điện thoại của Đạt nó vẫn đang cầm trên tay.Thấy My gọi đến nó bắt máy
- Này tên kia, biết bà đợi lâu lắm rồi không_My
- Hải My hả, tớ là Thiên Hân nè, Tiến Đạt bị té cầu thang nhập viện rồi
Hải My như có tiếng sét đánh ngang tai, cô cầm điện thoại còn không vững, tay run run
- Bệnh viện nào vậy_My
- Bệnh viện Hoàng Hải_nó
Hải My lập tức đến bệnh viện, toàn bộ người của nhóm nó và người nhà của Tiến Đạt cũng đã biết tin và tập trung ở đây
- Tiến Đạt đừng có chuyện gì nha con_dì cầu trời khấn phật
- Em nó không sao đâu mà, em đừng lo_Tiến Đăng an ủi mẹ
Ba của Tiến Đạt không để lộ cảm xúc, mặt lạnh te te nhưng băng, chẳng bù với toàn bộ những người còn lại, ai cũng lo lắng ngồi không yên, đi không nổi
Đèn trong phòng phẫu thuật bật sáng, bác sĩ cùng hai cô y tá bước ra ngoài
- Tiến Đạt nhà tôi sao rồi bác sĩ_dì
- Cậu bé bị mất máu khá nhiều, vì máu ở đầu nên rất khó để cầm máu, nguy cơ tử vong rất cao, nhưng nếu cậu ấy qua khỏi thì sẽ bị mất trí nhớ_bác sĩ khẳng định
- Bây giờ phải làm sao_dì bật khóc, ngồi phịch xuống ghế bệnh viện
- Nhưng cả nhà đừng thất vọng, vẫn còn một hy vọng duy nhất_bác sĩ
- Chúng tôi sẽ cố gắng làm, bác sĩ cứ nói đi_Minh Nhật
- Chúng tôi cần cỏ Collazant để tăng cao khả năng sống cho cậu bé, chỉ cần có loại có đó thì khả năng sống sót và nhớ toàn bộ mọi chuyện sẽ là 70%
- Đó không phải là loại có hiểm mà cả thế giới đang truy lùng hay sao_Xuân Thủy
- Chính là nó, trên toàn thế giới bây giờ chỉ còn vỏn vẹn 100 cây duy nhất_bác sĩ tháo mắt kính
Hình như trong một lần leo núi mình đã thấy nó_ông Quốc nghĩ thầm
- Giờ tìm đâu ra loại có quý ấy chứ_hắn
Ông Quốc trầm ngâm một hồi rồi rời khỏi bệnh viện