• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc công ty đi du lịch mọi người chỉ biết bạn gái Nhược Hạo đi về trước, còn lại không biết gì nữa. Nhưng từ hôm đó, Nhược Hạo lại khôi phục tình trạng năm ngày thì có ba ngày làm thêm, có thể đoán được, tình yêu vừa mới công khai đã bị chết non rồi.

Dĩ nhiên các nữ nhân viên đều rất vui mừng khi nhìn thấy cục diện này, thỉnh thoảng sẽ thử dò xét có phải chia tay thật hay không, Nhược Hạo chỉ cười cười, không trả lời.

Trong công ty, khi Nhược Hạo gặp Dĩ Nặc, thái độ cũng không khác trước, chỉ là nói ít hơn mà thôi. Còn Dĩ Nặc thì thái độ lại khác trước kia, có chuyện cần Nhược Hạo chỉ giáo, cậu ta sẽ không e dè, làm cho Nhược Hạo vừa bực mình vừa buồn cười. Rõ ràng là cậu ta cướp bạn gái của mình, nhưng sao người chột dạ lại là mình?

Thái độ làm việc nghiêm túc của Dĩ Nặc làm cho các tiền bối trong công ty hơi ngạc nhiên. Tuy tố chất rất tốt nhưng Dĩ Nặc lại có chút kiêu ngạo, nên thái độ cung kính với các tiền bối cũng có giới hạn, các tiền bối cũng không thích mà cũng không thể ghét được anh. Thấy Dĩ Nặc luôn kiêu ngạo lại có thái độ nghiêm chỉnh làm các tiền bối rất hài lòng, vì vậy dự án lần này cũng chỉ bảo anh rất nhiều.

Mọi người nói nhất định đã xảy ra chuyện lớn, có người còn nhiều chuyện đi hỏi Dĩ Nặc, anh chỉ cười thần bí, không trả lời.

Thừa dịp nghỉ trưa, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, nhưng không ai bắt máy. Một lát sau, Tiêu Nhiên gọi trở lại, anh nghe máy, “Vừa rồi đi đâu sao?”

Giọng Tiêu Nhiên hơi gấp gáp, lại có chút nũng nịu oán trách: “Bọn em vừa mới họp xong, không mang theo điện thoại, mệt quá đi……”

“Công việc rất nhiều sao?” Dĩ Nặc vừa chuẩn bị đi ăn cơm với đồng nghiệp vừa nói chuyện điện thoại.

Mặc dù giọng nói hơi mệt mỏi, có chút uể oải hơn bình thường, nhưng lại nghe ra cảm xúc rất hưng phấn, “Đúng vậy, Dick muốn mở triển lãm, vừa rồi trưởng phòng nói em có thể đi đến đó!”

“Vậy thì rất tốt, nhưng buổi trưa nhất định phải ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một chút, không được để mệt mỏi đó.” Mấy người bọn họ đi vào thang máy, vừa đúng lúc anh đứng trước mặt Nhược Hạo.

“Biết rồi, không phải anh không biết em là heo, buổi trưa nhất định phải ăn thật nhiều mới được.” Tiêu Nhiên cười ha ha rồi nói tiếp, “Buổi trưa không cho phép uống cà phê, lúc trước đã uống nhiều cà phê như vậy không khéo sẽ biến thành đen thui đấy ~”

Cửa thang máy đóng lại, tín hiệu bắt đầu yếu đi. “Được rồi. Đã biết. Anh đang trong thang máy, không nói tiếp được, chiều nay anh tới đón em.”

Ngắt điện thoại, đồng nghiệp đứng bên cạnh hých anh một cái. “Cái người này sao có thể ngọt ngào như vậy, nhưng cũng phải, bạn gái cậu rất xinh đẹp! Thật hâm mộ, tại sao số tôi không được tốt như thế.”

Một người khác nói tiếp, “Đúng vậy, buổi trưa còn gọi điện thoại, thật là…… Nhưng trước đây cũng không có như vậy nha……”

Dĩ Nặc cười, “Không có gì, cô ấy bận rộn mà cơ thể cô ấy lại không tốt, đương nhiên phải gọi điện thoại cho cô ấy.”

Nghe cậu ấy nói như vậy, Nhược Hạo khẽ nhíu mày, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho cô.

“Nghe nói cơ thể em không được khỏe, như thế nào rồi?”

Rất nhanh có tin nhắn trả lời, “Tàm tạm, công việc bận rộn nên có hơi mệt mỏi thôi. Anh thì sao? Có khỏe không?”

Xem ra cô không có việc gì, anh cất điện thoại, đi đến nhà ăn ăn cơm.

Việc trong công ty hơi nhiều, Dĩ Nặc phải tăng ca thêm một giờ. Làm xong gọi điện cho Tiêu Nhiên, điện thoại vang lên thật lâu, Tiêu Nhiên mới nhận, “Alo?”

“Nhiên Nhiên, anh mới giải quyết xong việc hôm nay, có phải em tan làm lâu rồi không? Bây giờ đang ở đâu? Đã ăn cơm chưa?” Dĩ Nặc vội vã bước ra khỏi công ty.

Tiêu Nhiên cầm một xấp tài liệu về một buổi trình diễn thời trang, hơi mệt mỏi di động cổ, “Vẫn chưa xong, chuẩn bị mang tài liệu về nhà xem tiếp.”

“Vậy, hôm nay tới nhà anh đi. Như thế thì sáng mai anh có thể đưa em đi làm, em sẽ thoải mái hơn một chút.” Dĩ Nặc lái xe, đeo tai nghe điện thoại vào.

Cô suy nghĩ một chút, “Được, vậy em nói với mẹ một tiếng, sau đó ở dưới lầu chờ anh.”

Khai báo với mẹ một chút, thu dọn xong đồ đạc, Tiêu Nhiên xuống dưới lầu chờ Dĩ Nặc.

Buổi tối đầu thu gió thổi hiu hiu. Tiêu Nhiên mặc áo chiffon bước ra cửa, cả người run lên, ôm tài liệu trong tay vào ngực, đứng ven đường chờ Dĩ Nặc.

Dĩ Nặc dừng xe lại, Tiêu Nhiên mở cửa bước lên, đặt đồ đạc lên ghế sau, oán trách: “Lạnh quá!”

Sờ sờ tay cô, Dĩ Nặc cau mày, “Cầu xin em, biết lạnh còn mặc ít như thế, em cố ý muốn để mình ngã bệnh sao ~” Vừa nói vừa cầm áo khoác tây trang của mình ở ghế sau, ném cho cô, “Khoác vào đi.”

Tiêu Nhiên nghe Dĩ Nặc nói vậy, bĩu môi, “Ai muốn để mình ngã bệnh, đột nhiên trời trở gió, em đâu phải ông trời, làm sao em biết được!”

Dĩ Nặc nhìn đường trước mặt, “Vậy em mặc nhiều một chút, mặc váy ngắn như thế này, đúng là đẹp đến mức làm người ta thấy lạnh.” Vừa nói, tay của anh vừa nắm lấy tay cô.

Từng cơn ấm áp truyền đến, Tiêu Nhiên mím môi cười, “Dừng lại ~ anh cho rằng em tự nguyện sao, nhưng mà trong công ty, em là ăn mặc bình thường nhất rồi, cũng không khác gì mặc đồ thể thao…… Xinh đẹp đến lạnh người không phải là tiêu chí của em, không đợi đến lúc em xinh đẹp, đã bị đông cứng chết mất rồi.”

Dĩ Nặc buông tay cô ra, tập trung lái xe, liếc cô một cái, “Anh không cảm thấy bình thường chút nào.”

Tiêu Nhiên vốn miễn dịch với những lời nói ngọt ngào, nhưng vẫn không kìm nén được vui mừng, “Anh……”

Người nào đó đang lái xe, nói tiếp, “Trên trời dưới đất đâu dễ gì tìm được người khó trị em, từ bình thường làm sao xứng với em……”

Tiêu Nhiên nghe anh nói vậy, không khỏi hét lớn: “Khương Dĩ Nặc! Anh tự đâm đầu vào chỗ chết!”

“Không được làm loạn, anh đang lái xe ~” Dĩ Nặc tìm được tấm bùa hộ thân có giá trị nhất. Vì vậy Tiêu Nhiên không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tức giận nhìn bên ngoài.

Đến tầng hầm để xe nhà họ Khương, Tiêu Nhiên muốn xuống xe, Dĩ Nặc kéo cô, “Đừng tức giận mà, anh trêu em thôi…… Anh cảm thấy em còn đẹp hơn Audrey Hepburn (*), dù thế nào anh cũng thích.”

(*)ViVu: bà là diễn viên nổi tiếng vào thập niên 1950, 1960, bà thường được xem là người phụ nữ đẹp nhất thế lỷ 20

Cô cắn môi, trong lòng đã rất vui sướng nhưng vẫn nghiêm mặt, “Miệng lưỡi trơn tru!”

Vươn tay cầm lấy tài liệu của Tiêu Nhiên ở ghế sau, Dĩ Nặc vỗ vỗ mặt cô, “Được rồi, xuống xe thôi!”

Hai người đi về phía thang máy trong bãi đậu xe, Dĩ Nặc muốn nắm tay Tiêu Nhiên, cô hất tay anh ra, trừng mắt liếc anh một cái. Dĩ Nặc cười cười, kéo tay cô lần nữa, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, đung đưa đi về phái trước.

Đến nhà họ Khương, mẹ Khương thấy Dĩ Nặc nắm tay Tiêu Nhiên. Đương nhiên rất vui mừng. “Nhiên Nhiên, con đến rồi, dì nghe Dĩ Nặc nói gần đây con rất bận rộn, lại đây dì xem một chút ~”

Tiêu Nhiên bị mẹ Khương kéo qua cẩn thận kiểm tra, sau đó đau lòng than thở, nói thế nào cũng không cho Tiêu Nhiên vào bếp với bà, vì vậy Tiêu Nhiên không thể làm gì khác hơn là đi theo Dĩ Nặc vào thư phòng.

Cầm tài liệu vùi mình vào cái ghế tổ chim mềm mại, Tiêu Nhiên cảm thấy hơi uể oải.

Dĩ Nặc nhìn cô một chút, đi ra khỏi thư phòng.

Thật sự Tiêu Nhiên cảm thấy mệt đến sắp chết, dựa đầu vào ghế, tài liệu trong tay từ từ rơi xuống đất.

Dĩ Nặc trở vào, nhìn thấy cô như vậy, vừa buồn cười vừa đau lòng, lặng lẽ đến gần cô, đắp cái chăn vừa mới đi lấy về lên trên người cô.

“Rõ ràng đã kiệt sức, lại còn gắng sức làm việc, em đó, khi nào thì mới chịu ỷ lại vào anh một chút hả……” Dĩ Nặc vừa nhặt tài liệu trên đất, vừa nói khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK