Trên đường về nhà, Dĩ Nặc vẫn cảm thấy lo lắng, vì vậy thử gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên. Điện thoại được nhận ngay tức khắc, giọng điệu Dĩ Nặc hơi không được tốt, “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, điện thoại di động có phóng xạ rất là lớn, khi em ngủ thì đừng cầm trên tay, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Giọng Tiêu Nhiên nghe có chút nhẹ nhàng, “Sao anh biết em đang ngủ hả……”
Cô đang vui vẻ hay buồn bực, chỉ cần nghe giọng là nhận ra ngay, tình trạng bây giờ đã nói lên tâm tình của cô không tốt. Giọng Dĩ Nặc hòa hoãn lại, “Nhiên Nhiên, em sao vậy? Còn chưa ngủ? Vừa rồi ngủ trên xe không thoải mái hả?”
Tiêu Nhiên lắc đầu, chẳng qua Dĩ Nặc không thấy được.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, Dĩ Nặc cũng biết vì vừa rồi trong lúc họp mặt đã nhắc tới Lam Tang mà Tiêu Nhiên không được vui. Thật ra thì làm sao anh có thể vui vẻ được, với anh, những chuyện này mà nhắc lại chẳng khác nào xé rách vết thương đã lành sau đó rắc muối vào, cho nên không phải anh không muốn nói với Tiêu Nhiên, chỉ là anh không muốn phải đối diện với đau đớn đó nữa.
“Nhiên Nhiên ~” Anh vẫn gọi thân mật, vừa chăm chú nhìn đường vừa sắp xếp lại ý nghĩ nên tóm tắt đoạn quá khứ đó như thế nào, để anh không quá khó chịu mà cũng không để Tiêu Nhiên còn vướng mắc.
“Dĩ Nặc, được rồi, em thừa nhận, tất cả quá khứ của anh, em chỉ quan tâm khoảng thời gian anh quen với Lam Tang mà thôi, nhưng em biết đó là nỗi đau của anh, cho nên không muốn nói cũng không sao, em tin anh, đơn giản là tin anh thôi.” Tiêu Nhiên nói xong những lời này thì ngắt điện thoại ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên hai người tạm biệt trong không vui, không phải là cãi nhau ầm ĩ mà là chiến tranh lạnh. Tiêu Nhiên nói cũng như không nói, Dĩ Nặc sốt ruột, trong lòng giống như bị đè ép ngay cả thở cũng cảm thấy áp lực, sắp bị nghẹn rồi.
Suy nghĩ một chút, anh gọi một số điện thoại.
Hẹn Quy Dần ở một quán cà phê, tối chủ nhật nên người cũng không đông, nhạc NeYo (*) nhẹ nhàng phiêu đãng làm cho người ta thả lỏng cảm xúc.
(*)ViVu: NeYo, tên thật là Shaffer Chimere Smith, Jr. là một ca sĩ, nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc và diễn viên người Mỹ.
“Trong nước cảm giác thật tốt.” Quy Dần uống một ngụm espresso.
Dĩ Nặc gật đầu, “Cho nên lần này cậu trở về là định làm việc ở đây, không về Mỹ nữa sao?”
Quy Dần gật đầu, “Thật ra thì tình hình chi nhánh công ty đặt trong nước cũng không kém công ty mẹ ở Mỹ, huống chi tôi rất thích công việc này, lại ở gần cha mẹ, mỗi năm đều có thể đi khắp nơi trên thế giới, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, về luôn, không đi nữa.”
Nghe cậu ấy nói vậy, Dĩ Nặc xoay ly cappuccino trong tay, “Trở về quê hương, cống hiến tri thức.”
Hai người cười ha ha, Quy Dần biết Dĩ Nặc tìm anh ngay lập tức tuyệt đối không phải vì chuyện này, vì vậy anh hỏi, “Thế nào? Cố ý hẹn tôi là có chuyện gì?”
Dĩ Nặc thở dài, “Là chuyện Lam Tang……”
Thật ra thì Quy Dần đã nghĩ là chuyện Lam Tang, không ngờ anh đã đoán đúng, vì vậy gật đầu, “Thật sự tôi không còn để ý nữa, năm đó tôi đã nói rõ với cậu, bây giờ tôi trở về không phải để trả thù cậu.”
Những lời này làm Dĩ Nặc bật cười, “Cũng không phải vì cái này, nhưng chắc cậu cũng biết, hôm nay khi mọi người nhắc đến Lam Tang, Tiêu Nhiên cũng biết một chút, nên không được vui, mặc dù cô ấy chưa từng hỏi tôi, nhưng chắc chắn sẽ để ý chuyện này. Tôi không muốn cô ấy vì vậy mà buồn bã, nên muốn nói rõ sự tình với cô ấy.”
Nhìn thấy Dĩ Nặc phiền não như vậy, thật sự Quy Dần rất muốn thay mặc đông đảo đàn ông cảm ơn Tiêu Nhiên, lại có thể làm cho Dĩ Nặc, thủ phạm đã hại mọi người đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được chân mệnh thiên nữ của mình phải sống kiếp độc thân, lo lắng đến mức này, lại còn nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Mặc dù anh và Dĩ Nặc đã lâu không gặp nhau, nhưng anh vẫn nghe chút sự tích vinh quang của cậu ấy. Xem ra lần yêu đương này cậu ấy đã dùng đến chân tình rồi.
“Vậy cậu hãy nói với cô ấy đi, đề cập đến tôi cũng được, tôi sẽ không để ý đâu.” Quy Dần rất rộng rãi nói với Dĩ Nặc.
Dĩ Nặc liếc Quy Dần một cái, “Cậu đúng là tự cao tự đại. Không phải tôi vì cái đó, mà là đang nghĩ phải nói với cô ấy như thế nào. Tôi cũng không muốn nói chuyện này, cậu cũng biết sau này tôi cũng bị vứt bỏ đấy thôi. Nghĩ đến lúc đó, hai chúng ta vì người đó mà suýt chút nữa……”
Vội vàng khoát tay bảo Dĩ Nặc dừng lại, Quy Dần ngắt lời anh, “Đừng nói nữa, tuổi trẻ ngông cuồng thôi, khi đó thì biết cái gì mà yêu, anh em tốt với nhau không nên nói cái này.”
Khẽ thở dài, nhớ tới lời nói lúc nãy của Tiêu Nhiên, trong lòng vẫn thấy nặng trĩu, Dĩ Nặc gãi gãi đầu. “Tôi nên nói thế nào đây……”
“Tôi không tiếp xúc nhiều với cô ấy, chẳng qua tôi cảm thấy cậu và cô ấy cứ như một cặp sinh đôi, cô ấy hiểu rất rõ cậu, cho nên cậu cứ việc nói thẳng đi, nếu nói dối, cô ấy sẽ nhìn ra ngay, lúc đó không phải biến khéo thành vụng sao? Dù sao cũng đã là quá khứ rồi.” Không ngờ vừa mới về nước, anh từ “rùa biển” (**) đã cấp bách trở thành tri âm rồi.
(**)ViVu-: chữ rùa đồng âm với chữ quy (trong tên của Quy Dần), biển: hải ngoại. Ý là anh này sống ở nước ngoài, đã lâu không gặp nhau.
Dĩ Nặc gật đầu một cái, uống hết nửa ly cà phê đã nguội lạnh trong tay. “Đúng vậy, đã qua từ lâu rồi, vì vậy không có gì là không thể nói, vả lại tôi cũng không muốn gạt cô ấy.”
Quy Dần cười xấu xa: “Xem ra cậu thật sự rất thích Tiêu Nhiên?”
Rất thích? Anh nhìn Quy Dần một cái, nghĩ tới Tiêu Nhiên thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, “Còn phải nói sao, đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới biết, thì ra người tôi muốn quý trọng nhất chính là cô ấy.”
Thì ra người đàn ông trăng hoa này thật sự có đối tượng rồi, vừa rồi còn không hiểu tại sao thì bây giờ Quy Dần đã đến trình độ sùng bái cô nàng Phương Tiêu Nhiên không mấy xinh đẹp, tương đối hòa nhập, nhưng cũng không dịu dàng, Nếu như lúc này, cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của bạn trai mình, có phải cũng sẽ giật mình hay không? Quy Dần mỉm cười.
“Vậy thì tốt nhất nói rõ chuyện này đi, dù sao cũng đã là chuyện quá khứ, cậu nên tìm hạnh phúc thuộc về mình, là đàn ông thì nên bỏ xuống những chuyện này, làm cho Tiêu Nhiên hiểu những chuyện này sẽ không thể nào ảnh hưởng đến tương lai của hai người.”
Dĩ Nặc vỗ vai anh một cái, “Cảm ơn! Người anh em! Đến lúc đó tôi nhất định để cậu làm best man!”
Nhìn Dĩ Nặc phất tay với mình, anh còn đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Dĩ Nặc, best man! Trời ạ!
Hôm sau là thứ hai, sắp đến giờ tan tầm, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận, “Dĩ Nặc.” Giọng Tiêu Nhiên nghe rất mệt mỏi.
Dĩ Nặc nịnh nọt nói: “Anh qua đón em, hôm nay em muốn ăn gì?”
Tiêu Nhiên im lặng một lát, “Em còn đang bận, có thể hôm nay không tiện.” Hình như rất là bực mình, ngoại trừ bực mình còn có chút mệt mỏi, cô vẫn còn chiến tranh lạnh với anh.
Thở dài, “Không sao, anh tới công ty em chờ em.”
Nghe anh nói thế, Tiêu Nhiên lại cảm thấy lúng túng, vốn dĩ muốn lấy cớ để không gặp Dĩ Nặc, không những tránh không được mà người ta còn tìm đến tận cửa, vì vậy cô nói lại, “Trưởng phòng vừa mới nói hôm nay em không cần kiểm tra bản thảo, em có thể đi về đúng giờ.”
Cũng biết cô không muốn gặp anh, anh biết cô cũng đã hơn mười năm, đương nhiên biết tâm trạng lúc này của cô. “Vậy anh ở dưới công ty em.”
Nào ngờ sắp tới giờ tam tầm, hồ sơ đấu thầu của dự án mà Dĩ Nặc đang phụ trách cần phải chỉnh sửa gấp, lần này anh thảm rồi, có vẻ như ông trời đang đối nghịch với anh, rõ ràng là cơ hội rất tốt để giảng hòa, nhưng lần này e rằng lại chọc giận Tiêu Nhiên nữa rồi. Anh cực kỳ miễn cưỡng gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, “Đột nhiên anh có việc gấp, không thể ăn cơm tối chung với em được rồi……”
Tiêu Nhiên vốn đang vui vẻ mong đợi được gặp Dĩ Nặc, biết anh không đến thì lập tức đóng băng, vẻ mặt cô cũng lạnh xuống, không có tinh thần nói: “Ừ.”
Dĩ Nặc lại nhanh chóng nói, “Anh sẽ xử lý thật nhanh, rồi đến nhà tìm em.”
“Ừ.” Cô vẫn trả lời bằng một từ đơn giản, Dĩ Nặc nghe thấy có hơi sầu não.
“Nhiên Nhiên, đừng tức giận, không nói ‘ừ’, nói cái khác được không? Nhiều thêm mấy chữ nữa đi.”
Tiêu Nhiên nói: “Được rồi.”
Ngay lập tức trên mặt người nào đó xuất hiện mấy vạch đen, đúng là nhiều hơn một chữ!
Dĩ Nặc tranh thủ thời gian làm hồ sơ đấu thấu, nhưng vẫn phải đến gần mười giờ mới xong, nhìn đồng hồ, anh cảm thấy hơi trễ, không biết Tiêu Nhiên có nổi điên, trực tiếp gây chiến với anh hay không, Dĩ Nặc lái xe đến nhà Tiêu Nhiên.
Mẹ Phương nhìn thấy đã tối rồi mà Dĩ Nặc còn đến thì hơi bất ngờ, “Dĩ Nặc, hình như hôm nay Nhiên Nhiên rất mệt, ăn cơm xong thì về phòng, không thấy động tĩnh gì cả.”
Dĩ Nặc hơi xấu hổ, mỉm cười, “Dì, cô ấy giận con, con đi xem cô ấy một chút.”
Nhìn Dĩ Nặc, mặc dù con gái chưa nói gì với bà, nhưng trước đó mẹ Khương đã nói với bà là hai đứa nó đang quen nhau, con gái cũng trở nên xinh đẹp hơn, mà bà cũng rất thích Dĩ Nặc, dĩ nhiên là rất vui. Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, xem ra không có chuyện gì to tác, vì vậy bà cũng mắc kệ, cứ để cho hai đứa nó ầm ĩ đi.
Đẩy cửa phòng Tiêu Nhiên ra, quả nhiên bên trong tối om, Tiêu Nhiên đã ngủ?
Anh đóng cửa lại, vốn dĩ còn có chút ánh sáng bây giờ trong phòng lại rơi vào bóng tối. Khẽ gọi cô, cô không có phản ứng, vì vậy anh ngồi xuống, dựa vào giường. Sàn nhà trong phòng của Tiêu Nhiên trải thảm rất dày, bởi vì cô rất thích để chân trần chạy khắp nơi, cho nên cha Phương không thể làm gì khác ngoài việc trải trong phòng cô.
thảm
“Thật ra thì lúc anh và Lam Tang quen nhau, cô ấy cũng đang quen Quy Dần, chính là như em nghĩ đó.” Anh từ từ nói, tốt nhất là cô không nghe thấy, để anh có thể chậm rãi chắp vá những chuyện ngổn ngang này lại, anh không muốn vì chuyện này mà Tiêu Nhiên lại không vui vẻ. “Nhưng lúc đó anh không biết. Thật ra thì anh cũng có cảm giác với Lam Tang. Em Anh cũng không nhớ đó là lúc nào, một nhóm đông chơi trò lời nói thật đầy mạo hiểm, cô ấy nói, cô ấy hy vọng có thể làm một luồng ánh sáng mặt trời, vĩnh viễn làm cho người ta mỉm cười, dù có bị mây đen che khuất, nhưng khi mây tan đi thì ánh mặt trời vẫn còn đó. Cho nên anh cảm thấy cô ấy là một cô gái rất đặc biệt, cũng không khác em nhiều lắm, lúc ấy cả anh và Quy Dần đều không biết chuyện này, về sau, trong lúc nói chuyện bọn anh tình cờ biết được, vì chuyện này suýt chút nữa anh và cậu ấy đã tuyệt giao……”
Thật ra khi anh vừa mở cửa thì cô đã tỉnh, chẳng qua cô không muốn động thôi, muốn xem xem anh sẽ phản ứng thế nào. Nhưng lại không ngờ anh thừa dịp cô ngủ, nói những chuyện này với cô, rõ ràng là không muốn cô biết những chuyện trong quá khứ mà. Nhưng cô vẫn lẵng lặng nghe tiếp.
Dĩ Nặc nói tiếp: “Bất quá Lam Tang lại chọn anh, cho nên Quy Dần mới ra nước ngoài. Đúng là anh đã nợ Quy Dần. Nhưng lúc học đại học, không ngờ bên cạnh Lam Tang đã có niềm vui mới, thật ra thì đã có từ năm hai, chẳng qua anh không nói với mọi người. Đến mùa hè năm đó khi cô ấy trở về thì anh và cô ấy vẫn vui vẻ bên nhau, bởi vì lúc ấy anh rất hi vọng bọn anh sẽ không cần phải chia tay. Nhưng đến năm ba thì cô ấy đã nói chia tay với anh, anh biết hai người bọn anh đã không thể tiếp tục được nữa, tuy nhiên vẫn còn muốn níu kéo. Khi đến đó, anh mới phát hiện, cô ấy và người đàn ông kia đã ở chung rồi, một người đàn ông độc thân quyền thế sự nghiệp thành công. Haiz, bây giờ nhớ lại đúng là mỉa mai, cũng may là có em bên cạnh anh……”
Nói đến tình yêu đơn phương đã qua của mình, Dĩ Nặc giống như đang tự tay xé rách vết thương của mình, vô cùng thảm hại.
“Vốn dĩ anh không muốn nói những chuyện này, nhưng anh thấy em rất để ý, cũng không muốn vì chuyện này mà trong tương lai chúng ta sẽ có ngăn cách hay hiểu lầm, vì vậy vẫn muốn nói rõ với em. Nhưng anh lại hi vọng em không biết được nó, bởi vì hiện tại ở bên cạnh anh là em chứ không phải người khác, em là hiện tại và tương lai của anh.
Tiêu Nhiên nghe anh nói vậy, không hiểu vì sao mà khóe mắt ươn ướt.
Nó xong những gì trong lòng, Dĩ Nặc đứng lên, đi tới bên giường, nhìn Tiêu Nhiên vẫn đang bất động, khẽ nói: “Đúng là heo, anh vào lâu như vậy mà một chút phản ứng cũng không có, lúc đi làm chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Nói xong, kéo chăn đắp cho Tiêu Nhiên, cúi người muốn hôn Tiêu Nhiên một cái, nào ngờ đúng lúc này Tiêu Nhiên lại trở người, môi hai người lướt qua nhau. Dĩ Nặc hơi kinh ngạc, nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của Tiêu Nhiên, anh mỉm cười, “Cái này không trách anh được, là do em tự trở mình đấy ~” nói xong lại cúi người xuống, hôn lên môi cô một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Xem thêm...