Trưởng phòng bộ phận phát triển của tập đoàn Dương thị nổi tiếng khó tính nhìn cô gái tên Lý Diên Vĩ kia. Lý Diên Vĩ vì lạnh quá mà co ro ôm cái laptop nhìn trưởng phòng.
- Dạ xin lỗi trưởng phòng, thực sự xin lỗi, vì tôi được giao đi làm chút chuyện nên lúc đi ra ngoài có......
- Lúc nào cũng lí do, cô còn trốn đi nữa là tôi cho cô nghỉ việc luôn.
- Vâng ạ.
Lý Diên Vĩ lo sợ cúi đầu xin lỗi rối rít rồi lật đật đi về chỗ làm việc của mình. Mấy đồng nghiệp lắc đầu ngán ngẩm nhìn cô.
- Lý Diên Vĩ nhìn cô đúng là thảm hại thật.
- Ngày nào cũng như ngày nào. Cô nên cẩn thận không trưởng phòng đuổi việc thật đó.
- Tôi biết rồi.
Lý Diên Vĩ mỉm cười với mấy cô bạn đồng nghiệp rồi mở laptop làm việc tiếp. Cô nhìn ngó không ai quan tâm mình liền vào phần trang đang làm dở dang rồi còn theo dõi tình hình mới nhất hiện nay nữa chứ. Đây chính là nhân vật mới của chúng ta, tính cách rất thú vị, lúc nào cũng cười nói vui vẻ, cùng một nhóm với Liz và Thiên Kỳ là đều yêu thích sự đơn giản và vui vẻ.
- Mama.......
Vũ Vũ ngạc nhiên khi vừa bước xuống xe đã thấy một người phụ nữ y như mama của mình mà lầm tưởng rồi. Lâm Sinh Sinh mỉm cười tiến tới nhìn Vũ Vũ.
- Vũ Vũ, con lại không nhận ra được dì và mama con khác nhau ở đâu sao?
- Tại vì dì vừa đổi kiểu tóc xoăn nhẹ giống mama mà?
Vũ Vũ quay mặt đi chỗ khác nói. Lâm Sinh Sinh xoa đầu thằng nhóc.
- Con vẫn theo dõi tình hình của mama nhỉ?
- Vâng, mama con về nước rồi. Con đang tính đi gặp.
- Sao? Mama con về nước rồi?
Lâm Sinh Sinh kinh ngạc, Vũ Vũ gật đầu nhìn bà dì của mình.
- Ô, thế dì không biết gì à? Con tưởng mama sẽ nói cho dì? Chẳng phải báo trí đưa tin đầy đó sao?
- Không, theo điều tra thì không có mama của con. Mà dù sao dì cũng mong gặp lại mama con. Hôm nay dì sẽ đến chỗ con ăn trưa, ba con cũng về rồi.
- Vâng.
Vũ Vũ chào Lâm Sinh Sinh rồi đi vào trường. Lâm Sinh Sinh quay người lên xe rồi rời đi. Chị gái cô đã về cũng nên chào hỏi một tiếng thôi, dù sao hai chị em đã bao nhiêu năm không nói chuyện với nhau rồi.
Quán Happy.
- Quý khách muốn......
Tiểu Mỹ định nói tiếp nhưng nhận ra người quen, Sam Sam tháo kính xuống, cô mỉm cười.
- Đã lâu không gặp, Tiểu Mỹ.
- Sam Sam? Là em phải không?
Tiểu Mỹ ngạc nhiên vô cùng, Sam Sam mỉm cười.
- Ừm.
- Em thay đổi nhiều quá. Đây là Băng Băng còn....
- À, là con trai em Dương Dương. Em tái hôn rồi.
- A, chị không biết chuyện đó.
Tiểu Mỹ gãi gãi đầu, vừa lúc Mạc Đình đi lại gần ngạc nhiên.
- Lâm Sam Sam????
- Yo, nhìn cậu vẫn khỏe nhỉ, Mạc Đình?
Sam Sam mỉm cười tà mị nhìn cô bạn thân kia. Tiểu Mỹ nhanh chóng đi vào mang đồ ăn ra còn Mạc Đình ngồi lại nói chuyện.
- Nghe nói cậu về nước từ hôm qua rồi.
- Ừm, tính đến nhà cậu nhưng lại không vào.
Sam Sam mỉm cười, hai đứa nhóc kia chỉ ngồi chơi game nói chuyện với nhau chẳng để ý tới ai cả. Mạc Đình nhìn cô.
- Vậy cậu tính làm gì? Nghe nói Thiên Kỳ sẽ hẹn gặp cậu ở nơi đầy ắp kỉ niệm. Đó là nơi nào?
Mạc Đình tò mò, thật chẳng giống cô thường ngày chút nào. Sam Sam mỉm cười nhấp một ngụm trà.
- Cậu thực lòng muốn biết hay là muốn lấy thông tin cho cô tiểu thư nhà cậu đây?
- Là thực lòng muốn biết.
- Chắc nhóc Kỳ muốn ám chỉ căn nhà đó.
Sam Sam mỉm cười, Mạc Đình suy nghĩ đôi chút.
- Là nhà của Lâm Thiên?
- Không, nơi đó với tớ không có đầy ắp kỉ niệm cho lắm. Là một căn nhà khác, yên bình và vui vẻ, đó cũng là nơi mọi thứ tan vỡ.
Sam Sam mỉm cười, Tiểu Mỹ mang bánh kem, sữa ra. Bao nhiêu năm cô nghĩ Sam Sam vẫn thích những thứ này nhưng...
- Tiểu Mỹ, em không còn ăn bánh kem và uống sữa nữa rồi. Mà cũng không sao, đám trẻ này ăn là được.
Sam Sam xoa đầu Băng Băng ngồi bên cạnh đang hút sữa và ăn bánh kem kia.
- Nghe nói cậu tới bar Lovely Land làm thêm vào buổi tối để lo cho cô cháu gái 18 tuổi đang đi học hả? Bộ con bé không trả lương sao?
- Là tớ không lấy thôi.
Mạc Đình mỉm cười, họ ngồi nói chuyện với nhau đôi chút thì ba mẹ con Sam Sam đứng dậy, Sam Sam đeo kính vào.
- Thôi đi đây, có gì gặp sau. Nhắn với nhóc Kỳ là sáng sớm mai cùng nhau về nhà.
- Ừm.
Mạc Đình gật đầu, Sam Sam cầm túi sách hàng hiệu rời đi, hai đứa nhóc đi theo sau, nhìn ba mẹ con nhà họ cứ như đi thị sát tình hình nhìn ai cũng đáng sợ hết.
- Tiếp theo là sao đây mama?
- Hai đứa không muốn tham quan trường mới sao?
- Vậy bọn con đi đây.
Băng Băng nói rồi cùng Dương Dương bắt taxi đến trường mới, một mình Sam Sam ngồi trên xe, cô nghĩ cũng nên đi thăm ngôi nhà xưa đôi chút. Dừng xe trước biền thự cháy tàn rụi ngày nào nhà họ Lâm, Sam Sam hạ kính xe xuống, cô nhìn về phía biệt thự.
- Nếu muốn hãy nguyền rủa đi papa, mama. Đứa con gái ác quỷ này trở về rồi, mọi thứ sẽ chấm rứt.
Lại là tiếng nhạc vĩ cầm quen thuộc vang lên, Sam Sam bắt máy.
- Có chuyện gì sao?
- "Sam Sam-sama, mừng sama trở về nhà, cùng nhau làm một cuộc bùng nổ mạnh mẽ nào."
Một tiếng nói hớn hở nhí nhảnh vang lên trong điện thoại. Sam Sam nhếch miệng cười, cô biết con nhóc này nhưng là chưa gặp mặt bao giờ. Từ 2 năm trước, điện thoại của cô đột nhiên có số lạ gọi đến và rồi con nhóc này nói là quen cô liên tục gọi Sam Sam-sama này nọ. Mà cũng không liên quan đến cô, không phải kẻ địch là được.
- Bùng nổ gì ở đây? Ta đâu có bom mìn cho nhóc nhà ngươi bùng nổ?
- "Oa oa, Sam Sam-sama nhẫn tâm quá, em đang cao hứng mà sama lại dội gáo nước lạnh dập tắt khí thế vậy chứ?"
- Ta bận không nói chuyện với mi được.
- "Tối nay đến chỗ em làm vài chén sake đi."
- Không, tối nay ăn với gia đình rồi.
Sam Sam cự tuyệt, con bé đó mỉm cười khúc khích trong điện thoại.
- "Dù sao em chỉ chào mừng sama trở về mà thôi. Em cũng sẽ góp vui, nhìn mọi người vui vẻ mà em không tham gia thì hơi nhàm đó."
- Mi rốt cục muốn về phe nào? Đây là cuộc chiến 4 chiều đó.
- "Em sao? Em tất nhiên ở phe của sama rồi. Vậy nhé, pái pai gặp lại sau. Lúc đó mời em một chầu nha."
- Ừm.
Sam Sam đồng ý rồi tắt máy, cô ngồi đó suy nghĩ rất nhiều.
- Cùng phe sao? Không đời nào, nếu nhóc con như ngươi cùng phe thì mọi chuyện đã không thế này rồi. Xem nào hình như mình nên có một cuộc hẹn với lão đại Taylor thì hơn.
Sam Sam mỉm cười nhìn vào địa chỉ ghi ở tờ giấy trắng kia. Cô định làm gì cho bước tiếp theo đây?