Tôi là Mia, em gái song sinh của Sarah Taylor, đứa em gái ruột thị duy nhất cùng chung một ba một mẹ. Ba mẹ chúng tôi có một bản hợp đồng ngầm, họ đồng ý kết hôn và sinh một đứa con để trở thành người thừa kế thế hệ thứ ba của Black Hunter. Thật đáng tiếc họ lại có tới hai đứa con là tôi và Sarah.
Năm chúng tôi sắp 2 tuổi, chúng tôi đều có một cái đầu thông tuệ và trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa rất nhiều. Tuy nhiên, một trận hỏa hoạn bất ngờ xảy ra, tôi đã bị bỏ lại và bị thiêu trong ngọn lửa cháy mãnh liệt như ma quỷ đó.
Cứ nghĩ là đã chết rồi nhưng thật không ngờ tôi vẫn còn sống sót. Tôi được một ông lão tên Jenkins cứu thoát và giúp phẫu thuật lại toàn thân vì tôi bị bỏng trên 80%.
Ông Jenkins nói họ lựa chọn Sarah và bỏ rơi tôi, họ muốn giết tôi, giết chính đứa con ruột của họ. Ông Jenkins đã hỏi tôi có căm thù họ hay không, có muốn trả thù họ hay không? Ông ấy đã hứa sẽ giúp tôi làm điều đó.
Nhà Jenkins là một gia đình lớn và rất có thế lực. Ông Jenkins có ba người con một trai và hai gái. Con trai lớn của ông ấy lại có một người con trai tên Mario, tôi được giao cho ba con họ nuôi dạy. Người con gái thứ của ông Jenkins là Elizabeth, bà ấy có một mối hận thù nào đó với nhà Taylor mà bản thân tôi cũng chưa rõ lắm vào thời điểm đó. Elizabeth không kết hôn, không có con cái, bà ấy dường như còn đặc biệt ghét những bé gái. Tôi có nghe Mario nói ông Jenkins còn một người con gái lớn đã bỏ gia đình ra đi, khi nghe tới tên người con gái lớn của ông Jenkins tôi gần như hoàn toàn kinh ngạc vì đó không ai khác chính là mẹ ruột của chúng tôi.
Mối quan hệ của gia đình Jenkins thật là phức tạp.
Tôi vẫn luôn âm thầm quan sát Sarah, với tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh chị ấy. Lúc gặp lại Sarah ở bệnh viện tôi rất ngạc nhiên vì ai lại có thể biến chị gái tôi thành ra thế này? Lúc đó chúng tôi vừa mới 6 tuổi.
Ngày đó, khi Mario phát hiện ra bí mật nhỏ của tôi, tôi đã không ngần ngại mà giết anh ta sau đó đổ lỗi cho Sarah. Tôi muốn mọi người hiểu lầm rằng tôi căm hận Sarah đến nhường nào vì Sarah đã cướp hết mọi thứ của tôi. Một lời nói dối đã được tạo ra để che mắt người khác.
Nhiều năm sau đó, nhìn thấy Sarah lại là trên mặt báo chí, Sarah sẽ kết hôn với người thừa kế Dương Thị dưới thân phận Lâm Sam Sam. Tôi chỉ dám đứng từ xa tham dự đám cưới của Sarah. Lúc đó cảm giác của tôi không biết là nên vui hay buồn.
Chúng tôi đã chạm mặt nhau nhưng Sarah không hề nhớ một chút gì về "Mia". Trong lòng chị ấy chỉ tồn tại duy nhất người em gái song sinh "Lâm Sinh Sinh" chứ không phải "Mia".
Đó là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy ĐAU.
Cứ như vậy, tôi theo bước Sarah đến khi thực sự gặp mặt một lần nữa. Tôi đã hoàn toàn chấp nhận vai ác trước Sarah nhưng chị ấy vẫn chẳng ấn tượng gì với tôi cả, vẫn chẳng nhớ gì, vẫn chẳng biết gì cả. Sarah của tôi... thật đáng thương.
Sau này, khi trận chiến qua đi nhưng tôi không thể ở lại bên cạnh Sarah được nữa, tôi lại tạo ra một lời nói dối nho nhỏ khác để đẩy Sarah cách xa khỏi tôi hơn nữa.
Alex đã nói tôi nên đi gặp ba mẹ của mình, tôi đã gặp họ nhưng tôi không có cảm nhận được bất kì cảm xúc gì cả. Ba người chúng tôi ngồi nhìn nhau đều không biết mở lời nói gì cho phải cho đến khi tôi đứng lên thì họ cũng vẫn im lặng. Alex đã nói đúng, tôi không được phép tha thứ cho họ. Nhưng ít nhất họ đã thực lòng yêu thương Sarah dù chỉ là một chút.
Phải trực tiếp sát hại Sarah làm tôi thật đau, nỗi đau này đau hơn bao giờ hết.
Nhìn căn nhà gỗ, tôi biết Sarah đã nhớ được lời hứa của hai chúng tôi đó là cùng nhau có một căn nhà hạnh phúc nhất. Đây là nơi đầy ắp kỷ niệm mà Date đã nói, nơi này lưu trữ kỉ niệm từ nhỏ tới lớn của Sarah, là nơi chị ấy trân trọng nhất. Cho nên tôi cũng muốn trân trọng nơi này nhưng xin lỗi nhé Sarah, tôi lại nhuốm máu quá nhiều lên căn nhà của chị ấy.
Tôi gạt nước mắt cùng Asuna rời khỏi đây. Chúng tôi phải giải quyết chót lọt mọi chuyện, tôi đã thỏa thuận với cô gái ấy nên tôi phải hoàn thành công việc của mình. Việc tôi còn sống hay không chưa thể biết trước được nên tôi muốn Sarah không cần lưu ý đến sự tồn tại của tôi vì nếu tôi chết đi thì ít nhất chị ấy sẽ không đau lòng, không cần nhớ đến đứa em gái xấu xa là tôi.
Có lẽ không ai biết nhưng tôi chính là người đã tạo ra căn phòng lưu trữ từng kỉ niệm về Sarah. Tôi đã đánh lừa tất cả bọn họ kể cả Dương Chí Phong, chồng của chị ấy. Ít nhất tôi muốn ai đó tìm đến căn phòng này hãy thực sự thấu hiểu và yêu thương Sarah. Chị gái tôi là người tốt bụng hơn bất cứ ai, chị ấy là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng.
Sarah, tôi yêu chị gái mình vô cùng.
****
[Câu Chuyện Của Mạc Đình]
Tôi tên là Mạc Đình, tôi được chọn lựa và trở thành người của tổ chức St. Chủ nhân của tôi là người đàn ông đầy quyền lực và đáng sợ, tôi được chính ông ấy huấn luyện từ nhỏ. Bên cạnh tôi còn có một người bạn đồng hành khác tên là Raon, chúng tôi lớn lên bên nhau và cùng trở thành bộ đôi sát thủ bậc nhất Ảnh Nguyệt.
Chủ nhân nói, chúng tôi là những thiên thần sa ngã, nhiệm vụ của chúng tôi là triệt hạ mục tiêu, chúng tôi không được phép mang cảm xúc trong người. Vì vậy, từ nhỏ tới lớn tôi luôn lãnh đạm, không hề biểu lộ điều gì với người khác. Tuy nhiên Raon thì khác, cậu ấy luôn vui vẻ, năng động và hoạt bát, cậu ấy thích gọi chủ nhân là papa vì cậu ấy mồ côi không có gia đình, cậu ấy đã coi chủ nhân là gia đình của mình. Tôi và chủ nhân đã sớm trở thành gia đình của cậu ấy. Có lẽ vì là gia đình của cậu ấy nên tôi hiểu rõ nhất Raon là con người khát máu bao nhiêu, cậu ấy chỉ muốn dùng vẻ bề ngoài để lừa gạt người khác.
Tôi và Raon luôn phối hợp ăn ý, mỗi lần ám sát chúng tôi đều hoàn thành nhanh chóng, chưa một lần chúng tôi thất bại. Chủ nhân đã đưa tôi và Raon đến gặp mặt nhóm mới của chúng tôi. Trong nhóm có cả anh trai của tôi nên tôi cảm giác rất yên tâm. Cả nhóm chúng tôi rất nhanh có thể hiểu đôi chút về nhau và hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Cho đến một ngày, chủ nhân nói muốn tôi tới giúp đỡ con nuôi của ngài ấy nhưng nhiệm vụ thực sự sau đó là tiếp cận và ở bên cạnh cô gái mang tên "Lâm Sam Sam".
Lần đầu tiên gặp Lâm Sam Sam, ấn tượng của tôi về cô gái này là cô ấy rất giống với tiểu thư của chúng tôi với một vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn rất dễ gần lại ham ăn. Nhìn cách cô ấy gặp khó khăn với chuyện tình tay ba rồi cách cô ấy tìm đến tôi để giãi bày tất cả làm tôi không hiểu sao cảm thấy đặc biệt chú tâm. Cô ấy hồn nhiên coi tôi là bạn, cô ấy không hề đề phòng tôi dù cô ấy dường như đã biết gì đó.
Tôi đã luôn dõi theo cô ấy nhưng nhìn cô ấy đau đớn đưa ra quyết định như vậy làm tôi thực đau lòng. Tôi muốn giúp cô ấy, tôi dường như đã mở lòng với cô ấy và quên đi mất nhiệm vụ vốn có của mình. Lần đầu tiên trong đời tôi đã quên mất mình là Ảnh.
Tôi bị làm phiền bởi một người tên Lăng Phong, anh ta luôn tỏ vẻ ngầu trước mặt tôi, làm mọi cách để tôi chú ý. Tôi đã chú ý tới anh ta nhưng tôi không muốn tiếp nhận anh ta. Đôi khi mềm lòng muốn cùng anh ta một chỗ nhưng nhìn lại thế giới của tôi và anh ta quá khác nhau, tôi không thể làm gì hơn. Vậy mà nhìn anh ta ở bên cạnh người khác lại khiến tôi khó chịu, đây có phải là ghen? Tuy nhiên cảm giác đó rất nhanh biến mất trước khi tôi kịp để ý tới. Suy cho cùng tôi vẫn không biết yêu như thế nào, yêu là gì.
Cháu gái của tôi, đứa bé đó thật hồn nhiên chẳng biết gì cả làm tôi thấy có lỗi, tôi không hề muốn kéo con bé vào những rắc rối của mình một chút nào nhưng quá muộn. Con bé đã biết tất cả về người cô mà con bé sùng bái bấy lâu rằng tôi chỉ là một sát thủ giết người không ghê tay.
Khi tiếng súng vang lên, khi Raon xuất hiện tôi nhận ra rằng mình là ai, mình đang làm gì thế này? Đúng vậy, bản chất con người tôi là vậy, tôi là một sát thủ, tôi vẫn còn đang thực hiện nhiệm vụ. Chúng tôi cùng nhau đi tìm Sarah, người từng mang cái tên Lâm Sam Sam đó, người mà đem đến ấm áp lần đầu tiên cho tôi. Thì ra Lâm Sam Sam đó lại chính là tiểu thư của chúng tôi.
Cô ấy đã kinh ngạc nhìn tôi khi biết về thân phận của tôi rằng tôi là Ảnh, tôi là sát thủ. Tôi đã để mặc Raon chơi đùa với Sarah mà không hề ngăn cản, có lẽ tôi nên chết tâm. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn mềm lòng, tôi đã để Sarah hạ gục tôi, tôi muốn nói lời xin lỗi tới cô ấy, tôi thực sự muốn xin lỗi cô ấy.
Khi tôi bị bắn trước mặt Sarah, tôi đã từng nghĩ cứ thế kết thúc sinh mệnh này ngay tại đây liệu có phải là tốt nhất? Tôi biết Sarah đang lợi dụng tôi nhưng tôi tình nguyện để cô ấy làm vậy. Tôi đã nợ cô ấy nên tôi muốn trả nợ.
Tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, tôi nhận ra mình chưa chết, bóng lưng nhỏ nhắn phía cửa sổ làm tôi đau lòng. Raon, cậu ấy có điên cuồng làm ra chuyện gì không?
Khi Raon trở về nước cùng chủ nhân và mọi người hoàn thành kế hoạch ban đầu, tôi đã gặp được Mia. Mia trong ấn tượng của tôi rất mờ nhạt nhưng cô gái đó dường như có phần đáng sợ, cô ấy mang lại cảm giác áp lực như tiểu thư từng mang lại cho chúng tôi lúc nhỏ. Mia đã nói ra kế hoạch của cô ấy, cô ấy nói cô ấy không phải em gái song sinh của tiểu thư nhưng cô ấy sẽ khiến tiểu thư nghĩ như vậy mà tiêu diệt tiểu thư.
Tôi không hiểu, rõ ràng trong từng câu từng chữ của cô ấy là muốn tiêu diệt tiểu thư nhưng sao lại buồn và đau đớn như vậy? Tôi có thể thấy cô gái này rất chú ý tới tiểu thư, rất chấp niệm một điều gì đó với tiểu thư. Tôi đã làm một điều ngu ngốc, tôi đã giúp cô ấy dựng lên một lời nói dối.
Đến cuối cùng, khi được ở bên Raon không còn phải lo lắng điều gì nữa, tôi thực sự rất hạnh phúc. Tôi vẫn muốn gặp lại tiểu thư một lần nữa nhưng dường như đó là một điều khó khăn. Chí ít là tiểu thư hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc có như vậy tôi mới cảm thấy lòng bình yên vì lời nói dối nho nhỏ kia.