Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Ở lại khách điếm Vân Lai đến ngày thứ tám.
Đêm hôm đó khi Sương Sương đang ngủ say, không biết Ổ Tương Đình đi đâu về, rõ ràng đang là mùa hè nhưng cả người lại mang theo một thân khí lạnh.
Hắn lên giường, ôm lấy Sương Sương, rồi cầm tay Sương Sương đưa ra ngoài rèm.
Sương Sương bị hành động này làm tỉnh ngủ, chẳng qua cả người không có chút sức lực nào, nàng tựa vào ngực Ổ Tương Đình, không hiểu hắn đang làm gì. Mãi cho đến khi có một bàn tay thô ráp lạnh như băng chạm vào cổ tay nàng.
Sương Sương lập tức muốn rút tay về, nhưng bị Ổ Tương Đình ngăn lại.
Ổ Tương Đình giữ tay Sương Sương, không để nàng động đậy: "Đừng cử động."
Bàn tay thô ráp kia khẽ sờ tay Sương Sương, sau đó, một giọng nói khàn đục già nua vang lên: "Công tử có thể cho ta nói vài câu không?"
"Tiên sinh ra ngoài cửa chờ ta, ta sẽ ra sau."
Sương Sương bị buông ra nhưng vẫn ngây ngốc nhìn Ổ Tương Đình: "Đó là ai vậy?"
Ổ Tương Đình nhìn nàng, trả lời ngắn gọn: "Đại phu."
Nói xong liền xuống giường.
Đầu óc Sương Sương hoàn toàn mờ mịt, tại sao Ổ Tương Đình lại để đại phu khám bệnh cho nàng?
Ổ Tương Đình vừa mới ra cửa, Sương Sương cũng đi theo, nàng rón ra rón rén đi tới trước cửa, muốn nghe trộm xem Ổ Tương đình và đại phu đó nói gì, nhưng nàng đã tính sai, Ổ Tương Đình và đại phu đâu có đứng nói chuyện ở ngoài cửa, nàng mở hẳn cửa nhìn ra hành lang, đến bóng dáng Ổ Tương Đình cũng chẳng thấy đâu.
***
Rất lâu sau Ổ Tương Đình mới trở về, hắn vừa về, Sương Sương liền hỏi hắn: "Tại sao ta lại cần khám đại phu?"
"Chỉ kiểm tra thân thể mà thôi, nàng không cần nghĩ quá nhiều." Ổ Tương Đình trả lời như vậy càng khiến Sương Sương cảm thấy kỳ quái, mà chuyện xảy ra ngày hôm sau lại càng kỳ quái hơn.
Vào đêm ngày hôm sau, Ổ Tương Đình mang theo một mình Sương Sương lên ngựa, không mang theo bất kỳ nha hoàn hạ nhân nào.
Sương Sương ngồi phía trước Ổ Tương Đình, áo choàng bên ngoài che hết hơn nửa khuôn mặt nàng, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ thắm cùng khuôn cằm trắng nõn.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ổ Tương Đình, cuối cùng Ổ Tương Đình cũng đã gỡ bộ râu quai nón kia ra, hắn và Sương Sương ăn mặc giống nhau, chỉ là áo choàng của hắn là màu xanh, còn của Sương Sương là màu trắng.
"Chúng ta cứ thế này mà tới Mạc Bắc sao?"
Sương Sương hỏi Ổ Tương Đình.
"Ừ." Ổ Tương Đình nói.
Mặc dù Sương Sương muốn cưỡi ngựa, nhưng lại không quá thích việc phải cưỡi chung một con ngựa với Ổ Tương Đình.
"Tại sao không đi cùng bọn họ?" Sương Sương không hiểu lắm, nàng thích có người hầu hạ hơn.
"Phiền phức."
***
Chỉ có hai người Ổ Tương Đình và Sương Sương cùng đi nên tốc độ đi đường nhanh hơn hẳn trước đây, chẳng qua Sương Sương cưỡi ngựa lâu thì nhất định phải nghỉ ngơi, bởi tuy đã hoàn toàn tiến vào phương Bắc, nhưng ánh mặt trời vẫn khiến nàng choáng váng cả đầu óc, hơn nữa nàng cũng không muốn mình bị phơi đến cháy đen.
Đoạn đường này bọn họ cưỡi ngựa nên hầu như khác hoàn toàn với khoảng thời gian ngồi xe ngựa trước đó, nếu như vào thành, Sương Sương còn có nước nóng để tắm rửa, có cơm nóng để ăn. Nhưng nếu không kịp vào thành, Sương Sương cũng chỉ có thể ăn thỏ hoang gà rừng, may là tài nấu nướng của Ổ Tương Đình cũng không tệ lắm.
Chỉ riêng chuyện tắm rửa là trở thành vấn đề lớn.
Sương Sương đứng ở ven hồ, chần chừ do dự.
Nàng cắn môi, nhìn Ổ Tương Đình đang ở trong hồ trực tiếp bơi tới, hắn ở trong nước, ngửa đầu nhìn Sương sương, bọt nước làm ướt mái tóc dài của hắn, gương mặt trắng lạnh ướt sũng, đôi mắt đào hoa kia lấp lánh trong đêm tối.
Nhìn qua hắn chẳng khác nào một thuỷ yêu. (*)
(*) Bê: Yêu quái sống dưới nước đó.
"Xuống đây đi." Ổ Tương Đình nhẹ giọng nói.
Sương Sương liếc mặt nước: "Liệu trong nước có rắn không?"
Ổ Tương Đình nghe lời này nhưng lại mỉm cười: "Vậy thì có thêm đồ ăn rồi."
Sương Sương hoảng sợ lắc đầu: "Tối nay ta không tắm nữa."
Nói xong nàng quay đầu đi, nàng mới không muốn tắm trong hồ đâu, nàng ghét nhất mấy loại rắn rết này, mà cho dù không có rắn thì cũng sẽ có côn trùng.
Sương Sương quay lại ngồi bên đống lửa mà Ổ Tương Đình đã chuẩn bị từ trước. Nàng ngồi trên tấm đệm trải dưới đất, nhìn cảnh vật hoang vu xung quanh, không nhịn được mà thở dài. Nàng đường đường là một Công Chúa, vậy mà lại lưu lạc đến mức phải ngủ ngoài trời. Thôi, Công Chúa mất nước, còn sống đã là tốt lắm rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nơi này có rất ít mây, cho nên những ngôi sao cũng đặc biệt sáng rõ, những ngôi sao kia giống như từng viên đá quý được khảm lên bầu trời xanh đen.
Đây là cảnh tượng mà trước đây khi còn ở trong cung nàng chưa bao giờ thấy được.
Tường xây trong cung quá cao, không thể nhìn thấy được bầu trời bên ngoài.
***
Một lát sau Ổ Tương Đình mới ra khỏi hồ, hắn khoác áo khoác, tóc đã khô một nửa. Hắn trải đệm trên đất, rồi lấy đống lửa làm trung tâm rắc một vòng thuốc bột ngăn rắn chuột ra xung quanh.
Sương Sương để nguyên y phục nằm trên đệm, ngủ ở bên ngoài luôn khiến nàng cảm thấy không an toàn, nàng luôn tưởng tượng sẽ có thứ gì đó bò lên người nàng.
Nàng sợ hãi tiến sát lại gần Ổ Tương Đình, so với rắn chuột thì Ổ Tương Đình vẫn hơn một chút.
Dường như Ổ Tương Đình cũng nhận ra nỗi sợ của Sương Sương, hắn bèn nghiêng người sang, đưa tay ra ôm ngang hông nàng, hành động quá mức thành thạo của hắn khiến Sương Sương không khỏi đỏ mặt.
Bây giờ nàng cũng không hiểu rốt cuộc thì mối quan hệ giữa nàng và Ổ Tương Đình là gì nữa.
Nhưng nếu như bảo Sương Sương an phận làm thiếp, sống cả đời bên Ổ Tương Đình, bọn họ phu thê hoà hợp thì từ tận sâu trong đáy lòng Sương Sương không hề muốn, trên lưng nàng mang theo mối thù hận, hơn nữa bây giờ Thái Tử ca ca của nàng vẫn còn đang nằm trong tay kẻ thù, cho dù Ổ Tương Đình đối xử tốt với nàng nhưng sao nàng có thể vứt bỏ quốc gia của nàng? Sao có thể vứt bỏ Thái Tử ca ca? (Bê: Quên Lan Tranh rồi nha nha nha )
Huống hồ tính khí Ổ Tương Đình luôn thất thường, lúc thì đối xử tốt với nàng, lúc lại quay ngoắt đi, đối xử với nàng rất tệ, nếu như cả đời phải dựa vào nam nhân này, nàng sẽ tức nghẹn mà chết mất. Hơn nữa bây giờ Ổ Tương Đình đối xử tốt với nàng, đợi nhiều năm nữa khi nhan sắc nàng suy tàn, liệu hắn có còn đối xử tốt với nàng nữa hay không?
Sương Sương nhớ tới Phụ Hoàng của mình, Phụ Hoàng nàng yêu Mẫu Hậu đến vậy, nhưng ánh mắt cũng vẫn sẽ nhìn về mấy phi tử trẻ đẹp kia.
***
Vì phải ngủ ngoài trời nên rất lâu sau Sương Sương mới ngủ được, nhưng nàng vừa mới chợp mắt được chốc lát thì đột nhiên bị Ổ Tương Đình đánh thức.
Ngủ ngoài trời, Sương Sương ngủ không hề sâu giấc.
Nàng lập tức mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là có rắn đến.
Nàng rúc vào trong ngực Ổ Tương Đình, cất giọng run rẩy: "Có rắn phải không? Mau đánh chết nó!"
Ổ Tương Đình vỗ vỗ lên lưng Sương Sương: "Không có rắn, chỉ là một con chuột nhỏ thôi."
Sương Sương nghe đến chuột thì cũng sợ muốn thét lên, chỉ sợ con chuột đã leo lên người nàng, nhưng mà còn chưa kịp thét lên thì đã bị Ổ Tương Đình bịt miệng.
Nàng ú ớ hai tiếng, nghe Ổ Tương Đình thấp giọng nói: "Ta bế nàng lên trên cây, nàng ngồi trên cây đếm đến một trăm, đếm xong ta sẽ đuổi được con chuột đi."
Dứt lời, Ổ Tương Đình liền bế Sương Sương, hắn nhún mình bay lên cây.
Sương Sương bị Ổ Tương Đình đặt lên cành cây to nhất. Sau khi để nàng ngồi vững lên nhánh cây, thấy Sương Sương vẫn căng thẳng nhìn mình thì Ổ Tương Đình nhếch môi, đưa tay sờ đầu Sương Sương: "Đếm đến một trăm, chưa đếm xong thì không được phép nhìn xuống."
"Tại sao?" Giọng Sương Sương run run, nàng sợ nhất là rắn chuột.
"Bởi vì nếu để con chuột phát hiện, nó sẽ trèo lên cây." Ổ Tương Đình nói.
Sương Sương nhắm ngay mắt lại.
Nàng cảm giác được Ổ Tương Đình ở bên cạnh rời đi.
Nhưng Sương Sương cũng không hề nghe lời mà thật sự đếm đến một trăm, Ổ Tương Đình vừa đi khỏi, nàng liền mở mắt ra.
Ổ Tương Đình coi nàng là kẻ đần chắc, trốn chuột mà cần phải trốn trên cây sao?
Rốt cuộc thì hắn đang làm gì?
Có người đang truy đuổi bọn họ sao?
Từ sau khi gặp thổ phỉ, tất cả đều trở nên kỳ quái. Không đúng, ngay từ hôm Ổ Tương Đình rời đi sau đêm tân hôn, rồi mang vị Tưởng cô nương kia trở về, tất cả mọi chuyện xung quanh nàng đều trở nên kỳ quái.
Tự nhiên Ổ Tương Đình lại mang nàng đi Mạc Bắc, thật sự không hề giống để tránh nóng, mà càng giống như muốn mang nàng rời khỏi thành Kim Lăng hơn.
Tại sao phải đưa nàng ra khỏi thành Kim Lăng?
Hết chương 35.