Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Ổ Tương Đình lớn lên ở thành Kim Lăng, dĩ nhiên là hắn biết được ưu thế trời sinh của bản thân.
Gia thế của hắn hùng hậu, gần như không có thương nhân nào trong thiên hạ có thể giàu hơn gia đình hắn.
Tuy người ta nói sĩ nông công thương, nhưng Ổ gia lại không giống như vậy, cho nên cha hắn mới có thể được Hoàng Thượng phong làm Vương gia khác họ, mà chính cái vinh dự này đã khiến Ổ Tương Đình gặp được kiếp số lớn nhất cuộc đời mình.
Suốt mười mấy năm sống trên đời, Ổ Tương đình luôn được mọi người ca tụng, nhưng khi vào đến kinh thành thì đã không còn giống như thế nữa.
Những con em thế gia vọng tộc kia đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, đã thế còn trực tiếp bàn luận về tướng mạo của hắn, có người còn hỏi riêng hắn có phải là nữ giả nam trang hay không, và cả nhiều vấn đề khác nữa.
Ở kinh thành hắn đã nhìn thấy một thiếu nữ, thiếu nữ kia là người xinh đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Thời thiếu niên, Ổ Tương Đình cũng giống như tất cả nam nhân khác trên đời, đều bị thiếu nữ xinh đẹp cao quý kia hấp dẫn.
Hắn hèn mọn không khác gì những người khác, nhưng từ đầu đến cuối thiếu nữ kia lại không bao giờ thèm nhìn hắn dù chỉ một cái, thậm chí khi đi qua mặt hắn còn cố tình bước nhanh hơn, cứ như hắn là một con rệp ven đường, chẳng may dính phải là sẽ hôi thối không chịu nổi vậy.
Cho dù đối phương chán ghét hắn, nhưng Ổ Tương Đình vẫn không tài nào cưỡng lại mà si mê đối phương.
Cũng có lúc hắn nghĩ, rốt cuộc thì mình thích thiếu nữ kia ở điểm nào?
Đơn thuần chỉ vì gương mặt thôi sao?
Hắn không biết đáp án này có chính xác hay không, mãi cho đến khi hắn bị đối phương hẹn đến một cung điện trống, rồi nhận lấy nỗi nhục nhã nhất cuộc đời này.
Hắn dầm mưa trở về phủ, máu theo nước mưa chảy xuống, đến lúc này, đột nhiên hắn mới hiểu ra vì sao mình thích nàng.
Gia Ninh chính là một phiên bản khác của hắn.
Tướng mạo xinh đẹp, nhưng lòng dạ ác độc.
Khi đó hắn hận Gia Ninh, hắn thề rằng sẽ làm cho đối phương phải quỳ xuống cầu xin hắn.
Hắn không phải là thánh nhân, không phải là người độ lượng đến mức sau khi bị đánh còn có thể thản nhiên tha thứ cho đối phương, nhất định hắn phải trả thù.
Dù Ổ Tương Đình không bước chân vào chốn quan trường, nhưng hắn rất thông minh, từ sau khi cha hắn được Hoàng Thượng phong làm Vương gia khác họ, hắn đã để ý tới một loạt hành động kế tiếp của Hoàng Thượng.
Khi thấy thế tử Lan Tranh của Lan tộc đột nhiên rời khỏi kinh thành, hắn liền biết Khương Quốc đã cận kề nguy hiểm.
Đương kim Thánh Thượng là một người cha tốt, một người phu quân tốt, nhưng lại không phải là một Hoàng Đế tốt.
Ông không quả quyết, luôn quá mức cưng chiều những người thân của mình. Thậm chí chỉ vì mối quan hệ thân thiết của mình với Lan tộc, ông còn phân chia cho Lan tộc một lãnh thổ rộng lớn, điều này đã chứng tỏ sự ngu xuẩn của ông.
Thế nên, chỉ ba năm sau, Khương Quốc mất.
Ban đầu khi hắn cứu thiếu nữ ra khỏi cung, hắn đã mất rất nhiều công sức, tốn bao nhiêu cách mới cứu được thiếu nữ đó từ hoàng tuyền trở về.
Ngay từ đầu mục đích của hắn chỉ là muốn làm nhục đối phương, hắn muốn nhìn thấy vị Công Chúa cao cao tại thượng đó biến thành một hoa nương đáng thương, hắn muốn trả thù.
Nhưng khi đã bắt đầu xuống tay, hắn lại không đành lòng, hắn căn bản không thể nào tha thứ được khi có kẻ khác đụng vào nàng, cho dù chỉ bằng ánh mắt.
Hắn liền nhận ra, dưới cái vỏ bọc trả thù này, chính là tình cảm mà hắn dành cho nàng.
Nếu không thì hắn cũng đã không bắt đầu may bộ đồ cưới kia từ ba năm trước, khi hắn vừa quay trở lại Kim Lăng.
Khi yêu, có lẽ người khác sẽ hy vọng đối phương luôn hạnh phúc vui vẻ, nhưng Ổ Tương Đình không như vậy.
Nếu hắn yêu một người, người đó sẽ phải là của một mình hắn. Nếu không, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào để biến đối phương trở thành của mình.
Từ trước đến giờ, Ổ Tương Đình chưa bao giờ là một chính nhân quân tử. Bên dưới cái thân xác xinh đẹp của hắn chỉ là một con dã thú mà thôi.
Hết ngoại truyện.