Beta: Quanh
Tối muộn, Lâm Giang Nam choáng váng về nhà, thậm chí cô còn cảm thấy lúc mình đi đường thì chân đã mềm nhũn.
"Em vào đây." Lâm Giang Nam đứng trước cửa nói với anh.
Khương Trừng cúi đầu nhìn cô, "Ừ" một tiếng
Lâm Giang Nam lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, đang chuẩn bị bước vào, đột nhiên giọng của Khương Trừng lại vang lên lần nữa: "Em ăn tối rồi."
"Ăn rồi... rồi." Lúc này đầu óc Lâm Giang Nam còn mù mờ, cho nên cô trả lời mà không chút suy nghĩ đến việc Khương Trừng dùng câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.
"Cùng với người đàn ông lúc nãy đưa em về?"
Lâm Giang Nam còn đang ngại ngùng, nghe Khương Trừng nói vậy liền ngẩng đầu lên. Sao anh biết có người đưa cô về, còn biết đó là một người đàn ông. Chẳng lẽ anh... Ngay từ đầu anh đã thấy được?
Vậy... Sao giờ anh mới hỏi cô, chẳng lẽ thu hoạch trước, tính sổ sau [1] là thế này... Vì sao cô cảm thấy nam thần có chút phúc hắc [2]...
[1] Chờ mọi việc đến cuối cùng để nhận định ai đúng ai sai, hoặc đợi thời cơ để trả thù,...
[2] Phúc hắc: Bụng dạ đen tối
Lâm Giang Nam yên lặng tự hỏi.
"Nghĩ gì đấy?" Khương Trừng đến gần cô hơn vài bước.
"Không... Không có gì." Lâm Giang Nam ngượng ngùng cười cười.
"Hả?" Khương Trừng hơi hơi cong lưng, che cô dưới cái bóng của mình.
Lâm Giang Nam mím môi rồi nói: "Chuyện đó... Anh đừng hiểu lầm... Em và anh ấy không có quan hệ gì... Mẹ... là mẹ em bảo em... cùng đi ăn cơm..." Lâm Giang Nam lắp bắp nửa ngày vẫn không biết nên nói thế nào.
"Xem mặt?"
"..."
Lâm Giang Nam còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, kết quả Khương Trừng lại "thọng" một câu khiến cô nghẹn họng.
Cô không khỏi lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn Khương Trừng. Vẻ mặt anh vẫn như vậy, không có gì thay đổi.
"Anh... Anh giận à..." Cô nhỏ giọng hỏi.
Nhưng Khương Trừng vẫn im lặng như cũ, một câu cũng không nói.
Lâm Giang Nam cắn môi: "Em thề, em không có quan hệ gì với anh ấy, hơn nữa, lòng em cũng chỉ có mình anh..." Lâm Giang Nam giơ tay lên, trên mặt mang theo sự chân thành.
Lòng em chỉ có mình anh...
Lòng em chỉ có mình anh...
Lòng em chỉ có mình anh...
Lâm Giang Nam nói được nửa câu thì đột nhiên ngậm miệng, trong đầu cô giờ chỉ có những lời này.
Cô không khỏi từ từ đưa tay xuống, hàng mày nhíu lại, nhìn giống một con mèo tự cắn trúng lưỡi mình. Lâm Giang Nam yên lặng cúi đầu, thậm chí nửa khuôn mặt đều vùi vào quần áo, chỉ để lại cho Khương Trừng một cái trán trắng ngần đầy đặn, hôm nay cô búi một phần tóc, lúc này cúi đầu, cục búi vểnh lên nhìn rất đáng yêu.
Một lát sau, Lâm Giang Nam đột nhiên nghe được tiếng cười trầm thấp của Khương Trừng.
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng đầu cô còn chưa ngẩng được bao nhiêu, một cái bóng đã sụp xuống.
Môi của Khương Trừng nhẹ nhàng dừng lại ở môi cô.
"Anh biết rồi." Anh khe khẽ nói trên môi cô.
. . .
"Alo, chuyện đó xử lý thế nào rồi?"
Buổi tối, Khương Trừng ngồi trên sô pha, một tay anh cầm điện thoại, một tay xoa đầu Coca bên cạnh.
"Đã xử lý rồi, bức ảnh lan truyền trên mạng là ảnh gốc trước đây khi cậu chụp hình với Tống Điềm Nhiên. Về chuyện cùng vào khách sạn thì cậu và Điềm Nhiên vào khác thời gian, nhưng qua cắt nối biên tập thì như vào cùng nhau, bây giờ Account marketing của Weibo [3] đúng là quá đáng, chuyện gì cũng làm được, anh đã nói phòng làm việc làm rõ trên Weibo rồi."
[3] Account marketing: Người nào muốn quảng cáo, sản phẩm hay sự kiện gì đó của mình được mở rộng thì sẽ mua chuộc quần chúng ở đây, trả tiền để tuyên truyền.
"Ừm, vất vả cho anh."
"Ai u, hiếm khi cậu nói vậy với anh nha." Tần Hiểu Thiên bông đùa.
"Không nói nữa, em cúp máy đây." Khương Trừng nói.
"Ừ."
Phòng làm việc của Khương Trừng.
Sau khi cúp máy, Tần Hiểu Thiên cất điện thoại vào túi rồi xoay người nhìn Tống Điềm Nhiên ở phía sau.
Tống Điềm Nhiên đang ngồi trên sô pha.
"Cảm ơn anh, anh Hiểu Thiên." Tống Điềm Nhiên nói.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô, đáp: "Em đừng tưởng anh không nói cho Khương Trừng là đang giúp em, em cũng biết tính cách của Khương Trừng rồi, nếu để Khương Trừng biết, em cảm thấy sau này hai người các em còn có thể hợp tác sao. Anh làm như vậy cũng chỉ vì giữ lại fan CP của hai người."
"Em còn có cách gì đây? Em thích Khương Trừng như vậy, làm sao mà từ bỏ được? Anh Hiểu Thiên, người khác không biết, anh còn không biết sao. Từ 22 tuổi đến 28 tuổi, em thích anh ấy nhiều năm như vậy, thế nhưng dường như làm gì em cũng không thể tiến vào lòng anh ấy." Tống Điềm Nhiên cười tự giễu.
"Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, nếu đã định trước là không thể ở bên nhau thì em làm gì cũng vậy." Tần Hiểu Thiên nói.
"Anh Hiểu Thiên, anh nói thì dễ, nhưng anh biết gì chưa, Đường Tâm sắp về rồi."
Đường Tâm?
Hình Mạn theo bản năng dừng chân, hộp cơm trong tay cũng bị cô siết chặt.
Tần Hiểu Thiên đột nhiên nhìn về phía Tống Điềm Nhiên.
"Anh Hiểu Thiên, anh đừng nhìn em như vậy, nói cho cùng, cũng đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn không quên được cô ấy đúng không?"
Tần Hiểu Thiên im lặng.
Trong lòng phiền não, anh lấy một điếu thuốc từ túi, sau đó châm lửa.
Hình Mạn đứng trước cửa nhìn Tần Hiểu Thiên đang nhíu mày. Một lát sau, cô mới nghe được giọng nói trầm thấp của anh: "Đúng vậy, anh không quên cô ấy."
Hình Mạn mím chặt môi, trong lòng đột nhiên đau đớn.
Cô đờ đẫn xoay người rời đi. Đúng vậy, cô nên sớm biết trước nay Tần Hiểu Thiên chưa từng quên Đường Tâm, chỉ là anh với cô như đã giao ước với nhau, lúc ở trước mặt đối phương thì sẽ ăn ý không nhắc đến cái tên này, vậy nên mới sinh ra ảo giác Đường Tâm chưa từng tồn tại.
Tần Hiểu Thiên hút nốt một ngụm cuối cùng: "Nhưng anh không giống em."
"Có gì mà không giống?"
"Anh và Đường Tâm đã từng yêu nhau, ở bên nhau, còn em và Khương Trừng thì chưa từng, cho nên không thể nào giống nhau."
Tống Điềm Nhiên ngẩn người. Một lát sau, cô ấy mới ngẩng đầu cười khổ: "Tần Hiểu Thiên, anh nói chuyện cứ phải làm người khác tổn thương vậy sao?"
Sau khi Tống Điềm Nhiên đi rồi, Tần Hiểu Thiên cũng không vội vàng về nhà mà chỉ ngồi giữa phòng làm việc.
Không biết bao lâu sau, anh mới đặt điện thoại lên bàn rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất trong phòng. Chiếc cửa sổ sát đất này rất lớn, phòng làm việc lại ở tầng mười hai, từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn bộ cảnh sắc.
Cảnh đêm ở Ninh Hạ rất đẹp, đẹp một cách cô độc. Hai bên đường phố là ánh đèn đủ màu làm đau đôi mắt anh. Trên đường xe cộ như nước, người đi tấp nập như thủy triều, đèn nê ông chói mắt, phảng phất khiến Tần Hiểu Thiên có cảm giác ngẩn ngơ không chân thực.
Hai tay anh đặt ở sau lưng, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa ban ngày.
Cô ấy đi lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu về sao?
Nhưng về rồi, thì sẽ thế nào đây?
"Tần Hiểu Thiên, vì sao cậu không thích mình, rõ ràng là mình thích cậu như vậy."
"Tần Hiểu Thiên, mình theo đuổi cậu từ hồi cao trung đến giờ, giờ chúng ta lại học cùng trường đại học, điều này không phải nói chúng ta rất có duyên phận sao, cho nên, cậu có muốn ở bên mình không?"
"Tần Hiểu Thiên, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
"Tần Hiểu Thiên, em thích anh, cả đời chỉ thích anh."
"Tần Hiểu Thiên..."
"Tần Hiểu Thiên..."
"..."
. . .
Buổi tối Lâm Giang Nam trằn trọc trên giường thế nào cũng không ngủ được, cô cảm giác như mình ăn phải thuốc kích thích, ngay cả mắt cũng không nhắm nổi, bởi vì chỉ vừa khép lại thì một giây đồng hồ sau sẽ mở ra.
Cô ôm chặt gối ôm Khương Trừng trong lòng, vừa nhìn thấy gương mặt sạch sẽ trên gối ôm, trong lòng cô liền ngọt ngào như được ăn mật, đúng là ngọt đến trong lòng.
Một lát sau, cô vùi mặt vào gối, khóe môi không che được nụ cười.
"Tích tích."
Điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn.
Lâm Giang Nam "soạt" một cái liền ngồi dậy, cô vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhanh chóng ấn mật khẩu.
Nhìn thông báo tin nhắn trên điện thoại, Lâm Giang Nam cong môi cười.
Cô biết chắc là Khương Trừng nhắn tin mà, trong lòng cô giờ vui đến rạo rực.
Cam lớn: Ngủ rồi à?
Cô kéo chăn đắp lên người.
Tiểu Miêu: Chưa, em vừa tắm xong ~\(≧▽≦)/~
Cam lớn: Ừ, ngày mai có đi làm không?
Tiểu Miêu: Có, còn anh?
Hai người cứ hàn huyên như vậy một lúc lâu, Lâm Giang Nam ngủ quên lúc nào, chính cô cũng không biết.
Buổi sáng khi tỉnh lại, cô xoa xoa cái trán có chút đau. Tùy ý quơ tay liền sờ đến điện thoại đặt bên cạnh gối đầu, đèn thông báo đang nhấp nháy, là tin nhắn của Khương Trừng gửi cho cô, xem ra đêm qua là cô ngủ trước rồi.
Cô nhìn tin nhắn Khương Trừng gửi cho mình.
Cam lớn: Ngủ rồi à?
Cam lớn: Ngủ ngon, mơ đẹp.
Cô hạnh phúc ôm điện thoại vào ngực, vẻ mặt si mê.
Một lát sau, cô gửi lại tin nhắn cho Khương Trừng.
Tiểu Miêu: Vâng... Đêm qua ngủ rồi...
Cô vừa đặt điện thoại lên giường, chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại lại "tích tích" vang lên, vì thế Lâm Giang Nam vốn đã đi gần đến cửa phòng tắm lại nhanh chóng chạy đến mép giường một lần nữa, sau đó ghé vào chiếc giường, vươn tay lấy điện thoại.
Cam lớn: Ừ, giờ anh đang chạy bộ.
Tròng mắt Lâm Giang Nam đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó nhanh chóng nhắn lại.
Tiểu Miêu: Em cũng đang chạy bộ... Anh ở đâu?
Cam lớn: Giữa khu phố.
Tiểu Miêu: Hay quá, em cũng vậy!!!!!
Lâm Giang Nam gửi tin nhắn xong, không nói hai lời đã lập tức chạy vào phòng vệ sinh, hai phút đánh răng rửa mặt, ba phút chải tóc mặc quần áo.
Cô chạy đến mép giường, cầm điện thoại xong liền ra ngoài.
Lúc ra cửa, Lâm Giang Nam đóng sầm cửa một cái. Longleg vốn đang ngủ ngon giấc trên sô pha bị dọa, "meo meo" kêu lên. Nó nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau đó tao nhã vươn lưỡi liếm móng vuốt của mình, rồi dùng móng vuốt lau mặt.
Nó nhẹ nhàng nhảy xuống sô pha, lắc mông đi vào phòng ngủ đang mở rộng cửa của Lâm Giang Nam. Nó quyết định sẽ lên chiếc giường lớn ấm áp của chủ nhân ngủ thêm một lát.