• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh

Khương Trừng hơi hạ mí mắt, yết hầu gợi cảm lên xuống, động tác lau tóc trên tay cũng dừng lại. Anh cứ như vậy đột nhiên bước đến một bước, tay đặt trên vai cô rồi đẩy cô dựa vào tường.

Lâm Giang Nam chạm phải vách tường hơi lạnh phía sau, không khỏi co người lại một chút.

Khương Trừng cúi đầu chậm rãi đến gần.

Tuy rằng bị khăn che mắt nhưng Lâm Giang Nam vẫn cảm nhận rõ ràng Khương Trừng đang đến gần mình, hơi thở ấm áp của anh phả lên má cô ngưa ngứa, từ mặt cho đến đáy lòng.

Sau đó, một hơi thở cường đại ập đến.

Môi Khương Trừng dừng ở vành tai Lâm Giang Nam, toàn thân Lâm Giang Nam như có một dòng điện chạy qua, tê tê dại dại, tay chân không còn sức lực, nơi mẫn cảm nhất trên người cô là vành tai.

Khương Trừng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, vành tai trắng trẻo lập tức đỏ lên, ngay cả hai má cô cũng ửng đỏ như một con tôm luộc.

"Ngứa..." Lâm Giang Nam nhỏ giọng lẩm bẩm.

Môi Khương Trừng rời khỏi vành tai cô, Lâm Giang Nam cảm giác được bờ môi anh chỉ cách cô không đến vài centimet.

Cô đột nhiên duỗi tay kéo khăn xuống, chiếc khăn lập tức tuột ra, để lộ đôi mắt xinh đẹp.

Cô nhìn Khương Trừng trước mặt, khóe môi anh có ý cười như có như không nhìn cô, mặt Lâm Giang Nam càng đỏ hơn.

"Em... Em bị cảm... Em sợ sẽ lây bệnh cho anh... Ưm..."

Lâm Giang Nam còn chưa nói xong, miệng đã bị Khương Trừng chặn lại.

Cách chiếc khăn, Khương Trừng hung hăng hôn lên môi cô, cho dù cách một lớp khăn, Lâm Giang Nam vẫn có thể cảm nhận được bờ môi nóng cháy của Khương Trừng.

Khương Trừng vươn tay kéo chiếc khăn ngăn cách giữa hai người xuống, chiếc khăn nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Không còn lớp ngăn cách, anh chạm đến môi cô.

Trong lòng Lâm Giang Nam cả kinh, theo bản năng muốn vươn tay đẩy Khương Trừng, cô không muốn lây cảm mạo cho anh, nhưng đôi tay vừa chạm đến ngực Khương Trừng thì đã bị anh dùng sức bắt lại, sau đó đè chặt trên tường.

Bàn tay thon dài của anh cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, tay cô giống như người cô, hơi lành lạnh.

Cô chỉ có thể bị động đón lấy nụ hôn của anh.

"Không được... Sẽ lây bệnh..."

Ngay cả như vậy thì Lâm Giang Nam vẫn ngọ nguậy đầu, tránh né bờ môi của anh, chỉ là cô vừa cử động liền bị Khương Trừng cắn môi, cô sợ đến mức không dám lộn xộn, ngoan ngoãn để cho anh hôn.

Đột nhiên một chất giọng trầm thấp phát ra từ môi anh.

"Cảm thì cảm... Anh không để ý..."

Lâm Giang Nam trừng lớn hai mắt, anh cũng nhìn vào mắt cô, trong mắt không còn bình thản như ngày thường, tất cả đều là sự quyến luyến và thâm tình với cô. Lâm Giang Nam tựa như bị mê hoặc, cô hạ mi mắt rồi chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay bị anh kìm lại cũng mềm xuống.

Khương Trừng từ từ buông cổ tay cô ra, di chuyển lên phía trên, mười ngón tay đan xen cùng cô.

Hô hấp Khương Trừng bắt đầu trở nên dồn dập, dường như sắp rối loạn tới nơi, môi cô giống như một đóa hoa anh túc, khiến anh muốn ngừng cũng không được, chỉ cần vừa thấy cô liền không kiềm chế được mà muốn hôn cô.

Đột nhiên, eo Lâm Giang Nam bị ôm lấy, hai chân cô bay lên không, lập tức bị bế lên.

"Quấn chân vào eo anh."

Khương Trừng vừa hôn lên mặt cô vừa trầm giọng nói.

Lâm Giang Nam ngại ngùng, cô đang mặc áo choàng tắm, nếu cứ như vậy mà quấn chân quanh eo anh, chẳng phải là...

Tay Khương Trừng nâng mông Lâm Giang Nam, chân Lâm Giang Nam quấn quanh eo anh, tay ôm lấy cần cổ của anh.

Cách một lớp quần áo, Lâm Giang Nam vẫn cảm giác được cơ bụng rắn chắc mạnh mẽ của Khương Trừng.

Khương Trừng bế Lâm Giang Nam vào phòng vệ sinh.

"Vào... vào đây làm gì?" Lâm Giang Nam hoảng hốt hỏi.

"Tắm rửa."

"Nhưng em tắm rồi..."

"Tắm uyên ương, thêm lần nữa."

. . .

Chờ đến khi hai người ra khỏi phòng tắm đã là hai tiếng sau.

Lâm Giang Nam được Khương Trừng bế công chúa ra, bởi vì cô cảm thấy chân mình mềm nhũn rồi, người này... này... Tưởng tượng đến chuyện vừa rồi, trên mặt cô lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ... Quá xấu hổ...

Khương Trừng đặt Lâm Giang Nam lên giường rồi đè người lên.

Lâm Giang Nam hốt hoảng đưa tay đẩy anh.

"Từ bỏ, từ bỏ."

Khương Trừng sửng sốt nhìn Lâm Giang Nam đang lắc đầu như trống bỏi.

Anh từ từ thu tay về, trong tay là một cái khăn sạch sẽ.

Mặt Lâm Giang Nam lập tức đỏ bừng, xấu hổ không biết trốn vào đâu.

Cuối cùng Lâm Giang Nam yên lặng hạ mắt dưới ánh nhìn sâu xa của Khương Trừng ý.

Cúi đầu giả chết...

Khương Trừng không tiếng động bật cười, anh gấp khăn lại, giúp Lâm Giang Nam lau sạch sẽ vệt nước trên mặt, lau xong anh lại để khăn sang một bên rồi xốc chăn chui vào.

Khương đưa tay ôm lấy Lâm Giang Nam đang vì xấu hổ mà luống cuống tay chân vào lòng mình.

Lâm Giang Nam tựa đầu vào vai Khương Trừng, một tay Khương Trừng ôm lấy Lâm Giang Nam, một tay đặt trên bụng cô.

An phận được một lúc, Lâm Giang Nam lại cảm giác được ngón tay Khương Trừng đã lần nữa linh hoạt cởi đai lưng của cô, đai lưng vừa bị cởi, áo choàng tắm tơ lụa liền tuột ra.

Lâm Giang Nam không mặc bra (áo ngực), chỉ mặt pants (quần lót), bên ngoài là áo tắm, mà lúc này áo tắm đã bị Khương Trừng cởi ra.

Khương Trừng thuận thế sờ lên bụng Lâm Giang Nam, Khương Trừng quả thực yêu thích bụng của Lâm Giang Nam không muốn buông tay, bụng cô không có mỡ thừa, trên chiếc eo thon nhỏ còn có khe bụng, sờ lên vô cùng thoải mái.

Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng Lâm Giang Nam một lúc rồi từ từ hướng lên trên, ra phía trước.

Hai má Lâm Giang Nam đỏ hồng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm đến nơi mềm mại của Lâm Giang Nam. Ngực Lâm Giang Nam không lớn, vừa vặn để Khương Trừng một tay nắm giữ. Nhưng Khương Trừng cũng chỉ đặt tay lên nơi mềm mại đó mà không có bước tiếp theo, Lâm Giang Nam lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Khương Trừng.

Hai mắt Khương Trừng khép lại, gương mặt luôn luôn bình thản nay lại ẩn chứa sự nhẫn nhịn, dường như là muốn áp chế cái gì đó.

Cuối cùng, anh nhắm mắt buộc lại áo ngủ của Lâm Giang Nam, sau đó ôm chặt cô vào lòng mình, hai người chỉ cách nhau một lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay anh đặt trên eo Lâm Giang Nam. Hô hấp cũng từ từ bình ổn lại.

Lúc Lâm Giang Nam còn đang giương mắt nhìn trộm anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn lại mị hoặc của Khương Trừng bất ngờ vang lên trên đỉnh đầu cô.

"Nếu em còn dùng ánh mắt này nhìn anh, ngày mai em khỏi đi làm nữa."

Nghe vậy, Lâm Giang Nam mau chóng nhắm mắt lại, thở cũng không dám thở mạnh.

. . .

Buổi sáng, Lâm Giang Nam tỉnh lại rất sớm, cô nhìn Khương Trừng vẫn còn đang say ngủ, sau đó xốc chăn nhẹ nhàng xuống giường.

Cô đi vào phòng vệ sinh, nhìn bàn chải đôi, ly đánh răng của mình và Khương Trừng một lúc mới lấy kem đánh răng.

Đánh răng xong, Lâm Giang Nam dùng cài tai mèo màu hồng cố định tóc lên.

Lâm Giang Nam lấy chai sữa rửa mặt Wed trên kệ. Đây chính là hãng sữa rửa mặt do Khương Trừng phát ngôn, từ khi Khương Trừng phát ngôn cho sữa rửa mặt này, Lâm Giang Nam không dùng loại nào khác nữa.

Đang lúc cô chuẩn bị bóp lớp kem ra tay, cửa phòng vệ sinh lại mở ra, Khương Trừng bước vào, Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn anh.

"Chào buổi sáng." Lâm Giang Nam nói.

Khương Trừng không trả lời, chỉ im lặng đến trước mặt cô, sau đó nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn một cái.

"Chào buổi sáng, không bằng một nụ hôn buổi sáng thực sự."

Lâm Giang Nam: "..."

Yên lặng che mặt.

Lâm Giang Nam giúp Khương Trừng nặn kem đánh răng ra, sau đó đưa cốc đã có nước cho anh.

Khương Trừng đứng sau lưng cô, chênh lệch chiều cao của hai người trong gương không phải chỉ một chút, cũng may gương nhà Khương Trừng rất lớn, dù hai người chênh lệch chiều cao thì vẫn có thể thấy được trong gương, chỉ là không ở cùng một tầm cao mà thôi.

Khương Trừng vừa đánh răng vừa nhìn Lâm Giang Nam rửa mặt, cô không xắn tay áo đàng hoàng nên đã bị nước thấm ướt.

Thấy thế, Khương Trừng ngậm bàn chải đánh răng trong miệng rồi vươn tay cầm lấy tay áo Lâm Giang Nam, xắn lại tay áo bị tuột xuống cho cô.

Xắn xong, anh khoác tay lên vai Lâm Giang Nam, tiếp tục vừa đánh răng vừa xem cô rửa mặt, Lâm Giang Nam xoa sữa thành bọt trong tay, sau đó bôi lên mặt mình.

Lâm Giang Nam nhìn vào gương, nghiêm túc rửa mặt, động tác của cô đột nhiên ngừng lại, bởi vì từ trong gương, cô thấy Khương Trừng đang không chớp mắt nhìn mình.

"Anh nhìn em làm gì?" Lâm Giang Nam nhỏ giọng hỏi.

Khương Trừng không trả lời câu hỏi của cô mà nhanh chóng đánh răng cho xong.

Đánh răng xong, Khương Trừng làm ướt tay mình rồi sờ lên mặt Lâm Giang Nam.

Trên mặt Lâm Giang Nam dính bọt sữa rửa mặt, cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh.

Khương Trừng nhẹ nhàng xoa xoa mặt Lâm Giang Nam, thật ra lúc nãy anh đã không nhịn được muốn chạm đến mặt cô, bọt sữa rửa mặt trắng tinh dính ở hai má trắng mịn nõn nà của cô, dính ở đôi mày tinh xảo, đôi mắt to xinh đẹp, môi hồng răng trắng, khiến từ đáy lòng anh nảy sinh ra một cảm giác muốn chạm vào.

. . .

Lâm Giang Nam tựa vào bên cạnh máy pha cà phê, suy nghĩ dừng lại ở lúc cô và Khương Trừng ra cửa.

"Này, nghĩ gì đấy, chắc chắn là nghĩ đến nam thần nhà em chứ gì?"

Giọng Kim Giai Giai cứ như vậy đột nhiên vang lên, đã thế còn dồn trọng tâm cơ thể lên người Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam lập tức phục hồi tinh thần, cô duỗi tay đẩy Kim Giai Giai, lại phát hiện Kim Giai Giai đang ăn vạ trên người mình, sống chết không chịu đứng dậy.

Cô không khỏi nhìn vào mắt cô ấy, ý bảo cô ấy tự giác một chút.

"Sáng nay Khương Trừng đưa em đi làm phải không, hu hu, đây là quang minh chính đại khoe ân ái mà ~ ngược chết vô số cẩu độc thân rồi ~"

Hai má Lâm Giang Nam hồng hồng, đang chuẩn bị nói lại thì bị Kim Giai Giai chặn họng.

"Đừng có giảo biện, rất nhiều người ở văn phòng nhìn thấy, đôi mắt của quần chúng là đôi mắt sáng như tuyết, hiểu không?"

Lâm Giang Nam sửng sốt: "Cái gì gọi là rất nhiều người ở văn phòng nhìn thấy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang