• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phương Tiểu Nhu ngồi ăn kẹo que mới vừa mua, Cố Dịch An ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô.
Vẫn ánh mắt ôn nhu sủng nịch, Phương Tiểu Nhu bị nhìn đến ngượng ngùng.
Âm thầm nghĩ có phải bộ dáng ăn kẹo que của cô không đẹp hay không, cậu có chê cười cô hay không.
Lúc này sân trường có không ít học sinh, thường có người đi qua trước mặt bọn họ, mỗi lần đi ngang đều lén nhìn hai người rồi bàn tán gì đó.

Phương Tiểu Nhu bỗng nhiên cảm thấy ở bên cậu áp lực thật lớn, đi đâu cũng có người nhìn.
Cô không thích bị người khác nhìn như vậy, cảm thấy không tự do.
Phương Tiểu Nhu ăn kẹo que của cô cũng không nói cái gì nữa, ăn xong rồi cô liền về phòng học.
Cố Dịch An quả nhiên đưa cô đến dưới lầu, cô chào tạm biệt cậu, xoay người đi lên cầu thang.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy cậu còn đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn cô, phất phất tay bảo cô đi tiếp.
Phương Tiểu Nhu có hơi lưu luyến, ngắm nhìn cậu lâu hơn, sau đó mới nhanh chóng lên lầu.
Sau khi lên lầu cô không về phòng học ngay, mà đứng ở đầu cầu thang một hồi, sau đó cô đi lên ban công.

Đứng ở trên ban công cúi đầu xuống xem, vừa lúc thấy cậu rời đi, bóng dáng vẫn y hệt như lần đầu tiên cô gặp cậu.
Cậu mặc đồng phục của trường, đi trên đường mòn của sân trường, bóng dáng thon dài, bóng cậu trải dài trên nền sân.
Ánh mặt trời nhảy múa trên quần áo của cậu, lưu lại một vòng loang lổ, rung động theo từng bước đi của cậu.


Mặt trời không tính là quá chói chang, cây hai bên đường đều rất rậm rạp, gió thổi nhè nhẹ, Phương Tiểu Nhu cảm thấy hình ảnh khá xinh đẹp.
Cô càng thêm chắc chắn bóng dáng thoáng qua ngày đó chính là cậu, còn có người giảng bài cho nữ sinh ở phòng học cũng là cậu, trước kia có một lần ở sân thể dục hẳn là nhận sai người, chỉ là quần áo của hai người cùng thân hình đúng là khá giống.
Nghĩ đến chuyện cậu giảng bài cho nữ sinh khác, trong lòng cô cảm thấy chua lòm.
Thế nhưng cậu lại giảng bài cho nữ sinh khác, trước kia cậu chỉ giảng bài cho mỗi mình cô, đừng nói là nữ sinh, giảng đề cho nam sinh cũng chưa từng có.
Nhưng hiện tại có thể cậu không còn là của riêng cô.
Phương Tiểu Nhu nhìn bóng dáng cậu càng đi càng xa, trong lòng thế nhưng dâng một nỗi mất mát.
Cô thở dài.
Thẳng đến khi bóng dáng Cố Dịch An hoàn toàn biến mất nhìn không thấy cô mới tiếp tục lên lầu, sau đó vào phòng học.
Vừa bước vào phòng học liền thấy Lâm Phàm ghé vào trên bàn, nhắm mắt lại giống như ngủ, Phương Tiểu Nhu bất đắc dĩ cười.
Cô biết Lâm Phàm căn bản là không có việc gì, cậu ấy có thể có chuyện gì.
Phương Tiểu Nhu sợ làm phiền đến Lâm Phàm, nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến bên cạnh.
Không nghĩ tới cô vừa đến Lâm Phàm liền tỉnh, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc hưng phấn nhìn cô, vẻ mặt nhiều chuyện.
Không hề giống một người vừa mới tỉnh ngủ, bộ dáng thanh tỉnh.
Phương Tiểu Nhu còn chưa kịp ngồi xuống, Lâm Phàm đã kích động ngồi gần, một phen giữ chặt tay cô.
“Sao cậu về sớm vậy?”
Phương Tiểu Nhu ngồi xuống, sửa lại đầu tóc, “Ăn xong rồi không về thì làm gì?”
“Ai không phải, hai người mới vừa gặp lại, không phải có rất nhiều lời muốn nói sao.

Cũng không ở lại cùng tâm sự, chưa gì đã trở lại.”, Lâm Phàm quả thực không thể tin được, vẻ mặt kinh ngạc truy hỏi.
Phương Tiểu Nhu nhún vai, “Có cái gì cần nói cũng đã nói xong rồi.”
“……”
Lâm Phàm ngơ ngác mà nhìn cô, bỗng không biết nên nói cái gì.
Trong tưởng tượng cô không nên như thế, chẳng lẽ chỉ mới một chút mà tình cảm của Tiểu Nhu đã nhạt nhòa rồi? Rõ ràng Tiểu Nhu vui vẻ chờ mong gặp mặt như vậy, sao có thể nhanh như vậy đã trở về.
Phương Tiểu Nhu không muốn nói nữa, bắt đầu dọn dẹp bàn học của mình.
Lâm Phàm một bên nhìn cô thu dọn một bên do dự không biết nên nói thế nào.
“Tiểu Nhu nè, trước kia quan hệ của hai người không phải rất tốt sao, hiện tại cảm thấy thế nào?”
Phương Tiểu Nhu sửng sốt, “Vẫn tốt.”
Mặc kệ thế nào có thể gặp lại cô đã rất vui vẻ rồi, hơn nữa cậu còn đối với cô rất ôn nhu như trước.


Nghĩ đến cảnh tượng ấm áp ngọt ngào Phương Tiểu Nhu lại bắt đầu lộ ra tươi cười, tâm tình cũng vì thế trở nên vui vẻ.
Lâm Phàm vừa thấy bộ dáng tràn đầy mùa xuân của cô, Lâm Phàm nhìn cô chằm chằm, lập tức liền chậc chậc chậc bắt đầu trêu chọc.
“Nhìn mùa xuân vui vẻ trên gương mặt của cậu kìa, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Tiểu Nhu bị trêu đến đỏ cả mặt, “Cậu nói bậy gì đó, ai xuân tâm manh động chứ.”
“Còn không thừa nhận, chính cậu tự soi cửa sổ nhìn mặt cậu xem.”, Lâm Phàm tiếp tục chê cười cô.
Hai người cãi nhau ầm ĩ rồi bắt đầu học, Phương Tiểu Nhu cũng nghe không thông, đầu óc đều toàn là chuyện ngày hôm nay.
Hôm nay cô rất vui, buổi tối cũng không dám ngủ, sợ ngủ dậy hôm sau mới phát hiện mọi thứ hôm nay chỉ là giấc mơ.
Lâm Phàm lại đưa cho cô một tờ giấy, Phương Tiểu Nhu bất đắc dĩ liếc Lâm Phàm một cái, trên tờ giấy dùng bút đen viết “Tiểu Nhu cậu nói thật có phải cậu vẫn luôn thích anh ta phải không? Thiệt tình chuyện này có gì mà mất mặt, rốt cuộc một người ưu tú như vậy được nữ sinh xếp dài tới cổng trường cũng là bình thường, nhưng mắt nhìn người của cậu đúng là không tồi nha.”
Phương Tiểu Nhu vẽ một đầu heo đưa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm bám riết không tha lải nhải, “Tớ nói thật cậu đúng là gần quan được ban lộc nha, là thanh mai trúc mã thì càng có cơ hội, nhất định phải bắt được không thể để cho người khác cướp lấy đó.”
Phương Tiểu Nhu cười, lại vẽ cho Lâm Phàm một con rùa đen đi qua.
Sau đó bỗng nhiên cô thấy thầy giáo trên bục giảng đi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Phàm lập tức nhanh nhẹn giấu tờ giấy nhỏ đi.
Lão sư trầm mặt đi đến bên cạnh các cô, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm các cô.
“Lâm Phàm, Phương Tiểu Nhu! Hai trò đứng lên!”
Hai người hoảng sợ, lập tức đứng lên.
Sau đó thầy giáo giáo huấn cô năm phút, hai người cúi đầu không nói lời nào, đứng suốt một tiết học……
Thật vất vả chờ đến tan học, các bạn học đều bưng ghế dựa ra phòng học, rảo bước trên sân thể dục để tham gia lễ khai giảng.
Mọi người ai cũng hưng phấn vì không cần tham gia hai tiết học, bất quá phỏng chừng lễ khai giảng này không phải chỉ diễn ra trong chốc lát là xong, khả năng sẽ chiếm luôn giờ tan học của bọn họ.
Phương Tiểu Nhu bưng ghế dựa đi ra ngoài, cuộc đối thoại của hai nữ sinh phía trước khiến cho cô hứng thú.

“Nè nghe nói hôm nay học sinh đại diện phát biểu là học sinh mới chuyển đến đó!”
“Ồ? Thật vậy sao? Là cái người rất đẹp trai đó sao?”
“Đúng vậy, trừ bỏ anh ta ra thì còn ai, Cố Dịch An học giỏi hơn những người kia nhiều.”
“Thật là lợi hại nha, không chỉ đẹp trai mà học còn giỏi như vậy, lại là học bá.

Sắp tới còn là học sinh đại diện phát biểu.”
Câu nói kế tiếp Phương Tiểu Nhu còn chưa nghe xong, hiện tại tràn ngập đầu cô là tin tức về cậu.
Cố Dịch An là học sinh đại diện phát biểu, đợi chút cậu sẽ lên đài nói chuyện.
Vốn dĩ trước giờ cô cảm thấy lễ khai giảng rất nhàm chán nhưng hôm nay cô bỗng nhiên lại hơi mong chờ.
Lâm Phàm còn sợ cô không thấy, khuỷu tay thọc thọc cô, hưng phấn nháy mắt với cô.
“Đợi chút anh ta sẽ làm học sinh đại diện phát biểu đó.”
Phương Tiểu Nhu liếc mắt một cái, làm bộ không để ý chút nào, “Tớ có nghe.”
Lâm Phàm điên cuồng nháy mắt ra hiệu với cô, còn cảm thán nói “Thật không nghĩ tới học sinh đại biểu lại là anh ấy, cảm thấy cái lễ khai giảng này cũng không có nhàm chán đến như vậy hắc hắc hắc.”
“Ừm.”
Phương Tiểu Nhu làm bộ không thèm để ý, kỳ thật cô lại chờ mong hơn bất kỳ ai..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK