Ngày hôm sau trong trường học tin tức được lan truyền khắp nơi, hoa khôi coi trọng học sinh mới chuyển trường tới, còn chủ động tiếp cận nhưng bị cự tuyệt một cách lạnh lùng.
Hoa khôi lớn hơn Cố Dịch An một tuổi, học tỷ chủ động theo đuổi học đệ, còn bị cự tuyệt không chút lưu tình, có chút mất mặt.
Đặc biệt là đối với hoa khôi trước giờ rất tự tin với vẻ ngoài của bản thân.
Phương Tiểu Nhu nghe tin đồn nhảm nhí này xong trong lòng hụt hẫng.
Bất quá mọi người đều cảm thấy cô không xứng với Cố Dịch An.
Kỳ thật cô vẫn không hiểu, cô cảm thấy bọn họ rõ ràng rất xứng đôi, vì cái gì mọi người đều nói như vậy.
Phương Tiểu Nhu tâm tình còn đang chùng xuống, Lâm Phàm từ phía sau ôm bả vai cô một phen, đánh yêu cô một cái.
Cố ý dọa cô, “Cậu nghĩ cái gì mà chuyên chú vậy? Đừng nói với tớ là cậu nghe xong lời của những người đó rồi đau lòng nha?”
Phương Tiểu Nhu liếc nhìn Lâm Phàm một cái, không nói gì.
Đây là cam chịu.
Lâm Phàm bĩu môi, “Trái tim cậu cũng thật mỏng manh nha, có chút chuyện cũng chịu không nổi? Không phải các nữ sinh kia đều vì hâm mộ mà ghen tị hận sao? Mặc dù nhân khí tiểu trúc mã nhà cậu tốt nhưng cậu không phải không biết anh ta đối với người khác đều mặt lạnh thôi, còn đối với cậu lại rất tốt, đương nhiên chọc người ta ghen ghét.
Lời nói từ mấy nữ sinh đó mà cậu cũng nghe, cậu thật là ngốc!”
Nghe xong lời của bạn thân tâm tình Phương Tiểu Nhu đích xác tốt hơn một chút, cô hít hít cái mũi, ủy khuất nhìn Lâm Phàm.
“Đến hoa khôi cũng thích anh ấy, có phải tớ cùng so với hoa khôi rất kém cỏi phải không?”
Lâm Phàm chụp đầu của cô, xuống tay không chút lưu tình.
“Cậu thật đúng là ngốc, hoa khôi vẫn là hoa khôi của ban nhưng chỉ cần trong mắt trúc mã nhà cậu không có cô ta là được.
Cậu đừng bị cô ta ảnh hưởng, ai nói cậu kém hơn cô ta? Ngày hôm qua anh ấy cùng Lưu Ninh không phải đều nói cảm thấy cậu càng làm cho người ta thích hay sao.
Tự tin một chút.”
Phương Tiểu Nhu vừa ôm đầu vừa à một tiếng.
Lâm Phàm an ủi đích xác làm cô thoải mái một chút.
Tiểu Mã ca ca lại không thích cô hoa khôi kia, nhiều nữ sinh như vậy nhưng cậu chỉ đối tốt với một người là cô.
Cậu vẫn giống y như trước, vẫn là Tiểu Mã ca ca của cô, nhưng thật ra bản thân cô đã không có dũng khi ngay khi còn nhỏ.
Nên làm cô trước kia lo lắng cái gì mà hoa khôi của ban, tiếp cận Tiểu Mã ca ca của cô chính là không đúng.
Sau này nữ sinh trong trường liền chia làm hai phái, một phái cho rằng Phương Tiểu Nhu với Cố Dịch An chỉ là huynh muội hàng xóm, cô còn hỗ trợ đưa thơ tình hay quà tặng linh tinh, một phái khác cho rằng quan hệ bọn họ không tầm thường
Mấy ngày hôm trước mỗi lần tan học Cố Dịch An đều chờ cô ở dưới lầu, sau đó cùng đi ăn cơm, hôm nay bỗng nhiên phát hiện cậu không chờ nữa.
Phương Tiểu Nhu liền rất mất mát, cảm giác lòng tràn đầy chờ mong bỗng nhiên thất vọng tràn trề.
Tuy rằng cô an ủi chính mình, nhất định là cậu có việc hoặc là cậu đã quên, trong lòng còn cảm giác vắng vẻ.
Lâm Phàm chụp bả vai cô, lôi cô đi.
“Có phải bọn họ còn chưa tan học hay không? Chúng ta đi cao trung bộ tìm xem.”
Phương Tiểu Nhu có chút do dự, nhưng nhịn không được chính mình cũng muốn đi tìm cậu, cũng liền đi theo Lâm Phàm.
Khi cô cùng Lâm Phàm đi đến cao trung bộ bên kia, ngẫu nhiên sẽ có nữ sinh nhìn chằm chằm hai người, còn nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Hiện tại Phương Tiểu Nhu còn sợ hãi đối với loại nghị luận này, liền đi nhanh hơn.
Lúc đến cửa lớp của bọn họ vừa mới tan học, bọn học sinh làm ồn chạy ra khỏi phòng học, hưng phấn kết bè kết đội đi ăn cơm.
Bất quá vẫn có người chú ý tới Phương Tiểu Nhu cùng Lâm Phàm.
Phương Tiểu Nhu thấy rất nhiều người ra tới liền cố gắng quan sát, cô muốn nhìn Cố Dịch An có đi ra hay không, khi nào cậu đi ra.
Lệch về một bên đầu liền thấy ánh mắt của mấy nữ sinh bên cạnh đang nhìn cô không quá thiện cảm, dùng ánh mắt phán xét, đánh giá cô từ trên xuống dưới .
“Cô ta là Phương muội muội của học trưởng?”
“Đúng vậy, tớ có quen biết cô ta, chính là cô ta, phỏng chừng là tới chờ Cố Dịch An.”
“Cả ngày quấn lấy lớp trưởng chúng ta, thật là…… Nghe nói còn gọi Tiểu Mã ca ca, đúng là không ra gì.”
Ba chữ “Không biết xấu hổ” này không nói thẳng ra.
Mấy nữ sinh này rất thích Cố Dịch An, nên các cô đều có địch ý Phương Tiểu Nhu.
Các cô cũng không kiêng dè Phương Tiểu Nhu.
Phương Tiểu Nhu bị các nữ sinh nói đến mặt đỏ tai hồng, cô cắn môi dưới, rất ủy khuất rất không cam lòng nhận thua nhưng không biết sao cô cảm giác đôi mắt có chút ướt thế này.
Nếu hiện tại rớt nước mắt chắc chắn sẽ bị mấy nữ sinh này chê cười, cô liều mạng chịu đựng.
Tuyến lệ đáng chết , chuyện gì cũng rớt nước mắt, chính cô cũng khống chế không được.
Phương Tiểu Nhu tức giận nhìn các nữ sinh, “Tôi chính là tới chờ Cố Dịch An, có vấn đề gì sao?”
Trước kia mỗi lần cô đều đi chờ cậu, mỗi ngày cùng cậu đi học tan học, nhiều năm như vậy.
Sao cô không thể tới chờ cậu.
Đã sớm trở thành thói quen sinh hoạt như vậy, ở trong lòng cô vẫn luôn cho rằng Cố Dịch An là của cô, hiện tại cô cũng không đổi được.
Cô vẫn có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt với cậu như cũ.
Mấy nữ sinh kia đều sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phương Tiểu Nhu sẽ phản bác các cô như vậy, sắc mặt mỗi người đều không đẹp.
Lúc này Cố Dịch An bỗng nhiên từ phòng học đi ra, ánh mắt lạnh lùng liếc mấy nữ sinh này một cái, lập tức đi đến bên Phương Tiểu Nhu.
Cái liếc mắt này dọa mấy nữ sinh nói xấu kia không dám lên tiếng, các cô cũng không biết Cố Dịch An lúc này sẽ đi ra, bình thường cậu đều sẽ nghỉ ngơi ở trong phòng học.
Cố Dịch An trực tiếp bỏ qua mấy nữ sinh, đi đến trước mặt Phương Tiểu Nhu, ôn nhu cúi đầu nhìn cô.
Thấy cô ửng đỏ đôi mắt cậu liền nhíu mày, tràn ngập đau lòng.
“Làm sao vậy?”
Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn cậu, vốn dĩ không ủy khuất nhưng thấy cậu liền cảm thấy đặc biệt ủy khuất, hồng mắt lắc lắc đầu, sau đó lại dùng tay xoa xoa đôi mắt.
“Anh tan học?”
Cố Dịch An gật gật đầu, “Ừm, vừa mới tan học.”
Cậu nói chuyện với cô vĩnh viễn đều ôn nhu như vậy, giọng nói theo bản năng trở nên nhẹ nhàng, trong mắt có ánh sáng.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Phương Tiểu Nhu ừ một tiếng.
Làm mấy nữ sinh kia kinh ngạc đến ngây người, cậu cười sờ tóc cô một chút, ôn nhu an ủi cô.
“Không cần nghe lời của người ngoài, biết không?”
Phương Tiểu Nhu hít hít cái mũi, bỗng nhiên cảm giác trong lòng mềm nhũn, ngoan ngoãn gật đầu.
Bốn người cùng đi ăn cơm, mấy nữ sinh kia còn đứng ở nơi đó kinh ngạc đến ngây người.
Không chỉ có kinh ngạc còn bị dọa sợ, tuy rằng Cố Dịch An vẫn luôn tương đối lãnh đạm nhưng ít nhất rất lễ phép, thỉnh thoảng cũng sẽ cười nhạt một chút, chưa từng có lạnh mặt giống như vừa rồi.
Ánh mắt kia thật sự làm cho người khác sợ hãi.
Phương Tiểu Nhu vốn không mấy vui vẻ, nhưng biểu hiện Cố Dịch An lại làm tâm tình cô tốt một ít, nhớ tới cô được nhờ đưa các loại thư tình chocolate cô liền có chút phiền.
“Đều là bởi vì anh, hiện tại em luôn được các nữ sinh nhờ đưa thư tình còn có chocolate đồ vật linh tinh, phiền chết.”
Cố Dịch An nhịn không được cười, “Vất vả cho em quá.
Cứ trực tiếp ném thư tình đi, chocolate nếu em muốn ăn thì em cứ ăn, tóm lại mấy thứ này em muốn xử lý như thế nào cũng được.”
“Thật sự không cần xem một chút?”, Phương Tiểu Nhu nhướng mày.
Cố Dịch An bất đắc dĩ cười, “Không có hứng thú.”.
Danh Sách Chương: