• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau đêm Điềm Điềm đi gặp Lương Gia Vỹ về, cô có cái nhìn khác hẳn về người em trai này.

Theo cô, hai anh em nhà họ Lương đều là những chàng trai tuấn tú vượt trội, anh trai tính cách lạnh lùng, em trai lại nóng nảy sốc nổi, vì là anh em nên hai người đó mang đến cảm giác rất giống nhau, và quan trọng nhất họ là con nhà giàu có, dù cô câu được người nào thì đều tốt cả.

Cho nên, đêm hôm đó cô và Lương Gia Vỹ đã thảo luận rất nhiều cách giày vò Tiết Lạc.
Lương Gia Vỹ là một tay mê gái, gặp phải một Điềm Điềm xinh đẹp, am hiểu tình trường chắc chắn không thể chịu nổi, nhanh chóng bị cô nàng mê hoặc, mới gặp nhau lần đầu tiên, giữa họ đã nảy sinh quan hệ.
Lúc này Điềm Điềm đang ngồi ăn ở nhà hàng nơi lần trước cô gặp được Tiết Lạc, dự định ôm cây đợi thỏ, chờ Tiết Lạc xuất hiện.

Lương Gia Vỹ nói Tiết Lạc đã rời khỏi Lương gia, anh ta nghi ngờ Tiết Lạc có mục đích nào đó không đơn giản, nên muốn tìm cô ấy để tra rõ ràng.

Điềm Điềm nhớ lại những lời nói của Lương Gia Vỹ, lòng thầm hưng phấn, cô nàng trẻ tuổi duy nhất ở Lương gia đã rời đi, có thể người tiếp theo được đặt chân vào đó… chính là cô thì sao.
Cô ta tính toán cẩn thận, đợi ở nhà hàng này đã được hai ngày, rốt cục đến trưa hôm nay cũng thấy Tiết Lạc, Tưởng Nguyệt và bạn trai của Tiết Lạc cùng đi vào nhà hàng.
Điềm Điềm nhanh chóng gửi tin nhắn báo cáo cho Lương Gia Vỹ, gọi anh ta mau đến đây.

Bản thân cô nàng cũng vội vàng đi đến trước mặt ba người bọn họ, giả vờ kinh ngạc: “Ôi, Tiết Lạc, thật trùng hợp đó nha, chúng ta lại gặp mặt rồi, xem ra các bạn rất thích đồ ăn nơi này, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ở đây đấy.”
“Điềm Điềm, là cô à.” Tiết Lạc đáp qua loa, cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô gái này.
“Tiết Lạc, đi thôi, chúng ta đi vào nhận bàn, không phải cậu nói đói bụng rồi sao.” Tưởng Nguyệt không thích Điềm Điềm nên kéo tay Tiết Lạc đi vào trong.

Tiết Lạc cũng không ngăn lại, thuận theo Tưởng Nguyệt.
Điềm Điềm không cản họ mà bước tránh qua một bên nhường đường, cô nàng mỉm cười với Tiết Lạc.

“Tiết Lạc, chúc mọi người ăn ngon miệng, tôi đi trước.”
“Được, chào nhé.” Tiết Lạc gật đầu với Điềm Điềm, từ đầu đến cuối chỉ có cô để ý tới cô ta, còn Tưởng Nguyệt và Chu Hạo Nhiên hoàn toàn coi cô nàng như không khí.
Điềm Điềm không đi khỏi đó, cô ta chỉ giả bộ bước ra cửa mấy bước liền trốn ngay sau một góc khuất, lặng lẽ quan sát nhóm người Tiết Lạc đi vào phòng nào.
Thấy rõ căn phòng Tiết Lạc bước vào, Điềm Điềm mới ngồi xuống ghế trống gần đó, chờ đợi Lương Gia Vỹ.
Nhóm Tiết Lạc vào phòng không bao lâu, đồ ăn được mang đến.
Nhưng chưa ai kịp động đũa thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Lương Gia Vỹ không biết từ đâu chạy vào trong phòng,
Nhìn thấy Tiết Lạc, anh ta lập tức nổi giận đùng đùng đi tới bắt lấy tay cô, lạnh lùng hỏi: “Tiết Lạc, mấy ngày rồi không gặp, cô trốn sang nơi nào ở rồi?”
“Lương Gia Vỹ, tại sao anh lại ở chỗ này? Mau buông tôi ra.” Cô hoảng sợ giằng khỏi tay của Lương Gia Vỹ, nhưng cái tên đáng chết này lại nắm tay cô quá chặt khiến cô không sao thoát ra được.
Chu Hạo Nhiên đứng phắt dậy, nhanh chóng nhảy tới tóm lấy tay của Lương Gia Vỹ, đẩy anh ta xa khỏi Tiết Lạc, sau đó ôm cô vào trong ngực, đau lòng hỏi: “Hắn có làm em đau không?”
“Không có, em không sao.” Cô lắc đầu, cô chỉ nhất thời hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của Lương Gia Vỹ thôi.
“Tiểu Nguyệt, để ý cô ấy.” Chu Hạo Nhiên kéo cô núp sau lưng anh, nói một tiếng với Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ lo cho cô ấy.

Tên này dám đến đây bắt nạt Tiết Lạc, anh mau cho hắn một trận.”

“Tiết Lạc, tên này là bạn trai của cô?” Đột nhiên bị đẩy ra bất ngờ, Lương Gia Vỹ lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống sàn.

Định thần lại mới thấy tay thanh niên đi cùng Tiết Lạc đang lạnh lùng nhìn mình, bộ dạng sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào.

Thấy cảnh này, Lương Gia Vỹ bèn quay ra châm chọc cô: “Đừng nói tên này là vệ sĩ cô mới dùng tiền thuê được đấy nhé, tôi không tin người như cô mà cũng tìm được bạn trai đâu.

Anh trai tôi đã không chịu nổi cô thì người khác cũng chẳng ai chịu nổi cô đâu.”
“Lương Gia Vỹ, anh nói chuyện nên tôn trọng người khác một chút, tôi đã nói rõ ràng không thích anh trai anh, còn rời khỏi Lương gia rồi, bây giờ anh chạy tới đây dây dưa với tôi là muốn cái gì hả?” Cô không muốn trốn sau lưng Chu Hạo Nhiên và Tưởng Nguyệt, cô bước lên đứng ở bên phải Chu Hạo Nhiên, lạnh lùng nhìn Lương Gia Vỹ.
“Cô tưởng cô nói muốn dọn ra ngoài là tôi sẽ tin sao, nhất định cô đang có âm mưu quỷ kế gì đó.

Trước đây dù tôi và anh trai có nói thế nào cô cũng không đi, giờ chúng tôi không thèm để ý đến cô nữa thì cô lại lặng lẽ dọn ra ngoài, tôi dám khẳng định cô có âm mưu.

Nói mau, có phải cô trộm đồ vật gì ở Lương gia rồi hay không? Giờ dọn ra ngoài thực chất là để trốn đi thôi.” Lương Gia Vỹ dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ trộm, khinh thường liếc Gia Vỹ.
“Anh có bị bệnh không đấy, làm thế nào lại nghĩ tôi trộm đồ gì của nhà anh?” Ý tưởng tức cười như vậy chỉ có Lương Gia Vỹ mới có thể nghĩ ra.

Cô sắp bị tên này hại não đến nơi rồi.
“Lương Gia Vỹ, bạn gái tôi đã nói không lấy đồ gì của nhà cậu, bây giờ cậu mau xin lỗi cô ấy rồi biến ngay khỏi đây.” Giọng nói của Chu Hạo Nhiên không thể hiện cảm xúc gì.


“Chúng tôi đã bao trọn gói căn phòng này, nếu cậu không đi, tôi có thể hiểu là cậu vì đói ăn nên mới muốn đến đây tìm miếng cơm phải không? Hay để chúng tôi mời cậu một bữa vậy?”
“Mày nói gì? Sao dám nói tao như vậy hả? Mày có biết tao là ai không?” Tên bạn trai này của Tiết Lạc lại dám nói anh ta là đồ ăn mày, Lương Gia Vỹ càng ngẫm càng thấy tức.

Anh ta siết nắm đấm, vọt tới.
Chu Hạo Nhiên lập tức đẩy cô ra xa, sau đó nhấc chân đá mạnh vào Lương Gia Vỹ đang lao tới.
Tưởng Nguyệt và cô sợ ngây người khi thấy hai người họ đánh nhau.
Lương Gia Vỹ không ngờ tên bạn trai này của An Vân Thương lại biết võ, đến lúc anh ta phát hiện ra thì đã bị Chu Hạo Nhiên đá một cước văng ra đập vào cửa phòng và ngã xuống đất.
“Aaa—— đau chết mất! Rốt cuộc mày là ai hả? Dám đá tao, tao nhất định sẽ tìm ra lai lịch của mày.” Lương Gia Vỹ ôm tay và mông rên hừ hừ, không thể đứng dậy nổi.
Chu Hạo Nhiên không thèm để ý đến Lương Gia Vỹ, gương mặt và ánh mắt của anh càng thêm lạnh: “Còn chưa cút ra ngoài!”
Cô đột nhiên nhớ tới một việc, cô đi tới trước mặt Lương Gia Vỹ, kinh ngạc hỏi: “Không phải anh đang bị tình nghi giết người à? Sao giờ còn chạy khắp nơi? Chẳng lẽ cảnh sát điều tra được không phải do anh làm nên thả ra?”
“Sao cô lại biết chuyện này? Nhất định là mụ dì kia của cô đã nói cho cô biết, mụ già đáng ghét, cả ngày chỉ biết đi nói lung tung, sớm muộn gì mụ ta cũng đem toàn bộ chuyện của Lương gia ra nói hết với bên ngoài.” Lời nói của cô khiến Lương Gia Vỹ tức giận với dì Nguyệt, anh ta mắng to.
Cô cảm thấy chối tai bèn đẩy mạnh anh ta một cái: “Còn mắng nữa cẩn thận tôi bẻ ngón tay của anh, giờ anh không đứng lên được, có tin tôi đập hỏng cái dạ dày của anh không?”
Cô ghét nhất tên Lương Gia Vỹ này, dám nhục mạ dì Nguyệt ngay trước mặt cô, anh ta muốn chết phải không.
“Có bản lĩnh thì làm đi, tưởng tôi sợ cô chắc?” Lương Gia Vỹ không tin, anh ta kinh thường khiêu khích lại.
“Được, là anh nói đấy nhé.” Cô cũng không nhiều lời, lập tức nhấc chân định đá một cước vào bụng Lương Gia Vỹ, đáng tiếc khi thấy tư thế của cô như thật sự muốn đá vào mình, Lương Gia Vỹ vội vàng hô dừng: “Được rồi, được rồi, tôi tin rồi, không mắng nữa là được chứ gì, nếu cô dám đá vào bụng tôi, cẩn thận sau này tôi chỉnh chết cô.”
“Ô hô, vẫn còn mạnh miệng gớm nhỉ, anh không thấy tình hình hiện tại của mình khó mà toàn thây à, lại còn muốn sau này chỉnh chết tôi.

Thôi mau nói cho tôi biết, cảnh sát bắt anh như thế nào đi.” Cô ngồi xổm xuống, chuẩn bị nghe Lương Gia Vỹ giải thích.


Cô cảm thấy rất lạ, đêm hôm đó dì Nguyệt gọi điện cho cô, giọng nói của dì rõ ràng rất nghiêm trọng, còn căn dặn cô không được quay trở lại biệt thự.

Nhưng làm thế nào mà mới mấy ngày, nghi phạm của một vụ án giết người lại xuất hiện ở ngoài đường, mà trông anh ta có vẻ sống rất tốt, tự do tự tại.
“Đồ ngốc, thế lực của ba tôi lớn như vậy, tôi cũng không phải là hung thủ giết người thì tất nhiên sẽ được tha.” Lương Gia Vỹ liếc xéo cô, cảm thấy vẻ ngốc nghếch của cô là anh ta đã thấy phiền.
“Nhưng...” Cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cô chưa kịp nói dứt lời thì có một cánh tay ở đằng sau vỗ lên bả vai của cô.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Chu Hạo Nhiên, anh đưa tay kéo cô lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống Lương Gia Vỹ vẫn chưa tự đứng lên nổi, anh trầm giọng hỏi: “Mày vừa nói mày không phải là hung thủ giết người, vậy hung thủ là người nào?”
“Hả!? Đương nhiên...đương nhiên là không có ai, con bé kia tự sát, không liên can gì đến bọn tao hết, vừa rồi tao không cẩn thận nói sai thôi.” Lương Gia Vỹ bỗng nóng nảy, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, trên mặt anh ta bây giờ chỉ còn vẻ thất kinh hồn vía.
“Nhìn mày khẩn trương như vậy, tao đoán sự việc không đơn giản chỉ là tự sát đúng không?” Chu Hạo Nhiên hỏi lại.
Cô nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, cô kinh ngạc nhìn Chu Hạo Nhiên nói: “Anh đang nghi ngờ anh ta giúp người khác giấu tội?”
“Chính hắn vừa nói lộ ra, chẳng lẽ em không nghe được? Hắn nói, hung thủ giết người thực sự không phải là hắn.” Anh trầm giọng giải thích.
Nếu nói hung thủ giết người thực sự không phải là hắn thì nhất định là người khác.

Nếu đã có hung thủ thực sự thì đây không phải là một vụ án tự sát nữa.
“Mày nói bậy, vừa rồi tao không có nói như vậy, tao chẳng nói gì hết, đều do mày bịa ra.” Lương Gia Vỹ chậm rãi bám vào cửa đứng lên, đầu vẫn lắc quầy quậy phủ nhận.

Anh ta giống như một con kiến bò loạn chảo nóng, vẻ mặt nhăn nhó thống khổ chẳng biết nên làm thế nào mới phải.

Lúc này đây, anh ta còn đang cảm thấy hối hận vì ngày hôm nay đã chạy đến đây chỉnh Tiết Lạc, giờ chỉnh cô ta không được còn bị chỉnh lại.
“Thật thế à? Tốt lắm, Tiểu Nguyệt, đem video em vừa quay xong đưa cho ông Lương đây xem một chút, xem hắn có phải vừa nói câu kia hay không.” Chu Hạo Nhiên đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười với Tưởng Nguyệt..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK