• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hầy, chẳng là nghĩ đến chuyện Tê Tê sắp đi theo tới quân khu rồi, tôi muốn hỏi xem là đồ đạc chuẩn bị thế nào rồi ý mà?” Ân Lan hỏi.

Hạ Anh không ngờ là Ân Lan lại quan tâm đến con gái Tê Tê của mình như vậy, không kìm được cảm thấy vui mừng, cho dù là đầu kia điện thoại không nhìn thấy nhưng trên mặt bà vẫn nở nụ cười.

“Cũng chuẩn bị hòm hòm rồi, cơ bản đều đã mua đủ, còn một ít nữa thì định là ngày mai ra ngoài mua thêm.

” Hạ Anh trả lời phải nói là rất tường tận.

“Vậy thì tốt rồi, có điều đồ đạc ở bên phía quân khi đều đầy đủ cả, ông bà cũng không cần lo lắng quá.

” Sau đó lại giả vờ như là vô tình hỏi: “Đúng rồi, có phải là Tê Tê có một người chị họ, tôi nhớ hình như có ai đó từng nhắc tới…”“Đúng rồi, đúng là có một người chị họ, ở ngày trên thị trấn, lớn hơn Tê Tê một tuổi, tên là Tuệ Tuệ.

” Hạ Anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.


Ân Lan nghe đến chỉ lớn hơn Diệp Tê Tê một tuổi thì cau mày, ánh mắt rõ ràng là đang suy nghĩ gì đó: “Lớn hơn Tê Tê một tuổi, vậy chắc là đã có người yêu rồi đúng không?” Ân Lan hỏi giống như là đang nói chuyện phiếm vậy.

“Cái đó thì chưa.

”Mặc dù không biết tại sao Ân Lan lại hỏi tới Diệp Tuệ Tuệ, nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì đột nhiên thấy vận may đã đến con người trở nên thông minh hơn, anh mắt sáng bừng lên: “Bà thông gia không phải là định giới thiệu người yêu cho Tuệ Tuệ đấy chứ? Con bé Tuệ Tuệ đang làm giáo viên tiểu học, công việc cũng ổn lắm.

”“! ” Ân Lan im lặng, thậm chí có chút bất lực.

Đột nhiên hiểu ra tính cách của Diệp Mộc Tê đã được hình thành như thế nào rồi.

Trước đây Diệp Mộc Tê mặc dù là có kiêu ngạo một chút, nhưng con người thì đơn thuần, thậm chí là còn có chút ngốc nghếch, đây cũng là lý do mà Ân Lan có thể tiếp nhận người con dâu này.

“Không có đâu, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.


” Ân Lan thở dài một tiếng: “Vừa rồi trời cũng đã tối rồi mà con bé đó còn chạy tới gần chỗ nhà tôi, tôi có hơi lo lắng nên hỏi xem tình hình thế nào.

”Ân Lan trả lời rất khéo léo, nhưng lúc này bỗng nhiên lại có chút lo lắng, không biết Hạ Anh có thể hiểu được hay không?“! ” Đầu kia điện thoại, Hạ Anh vừa rồi vẫn còn cười lập tức sững sỡ.

Bà cũng không phải kẻ ngốc, vừa rồi chẳng qua là không nghĩ theo phương diện đó thôi.

Bây giờ Ân Lan đã nhắc nhở như vậy, tối muộn rồi còn chạy đến chỗ nhà Dung gia, còn để cho Ân Lan cố ý gọi điện đến hỏi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Con bé này, tôi sẽ về nói lại với nó.

” Hạ Anh cũng đáp lại rất khéo léo.

“Ừm, vậy được, bà nói xem con gái con đứa chạy đến gần nhà chúng tôi, nếu mà để người ta nhìn thấy thì thật khó xử biết bao, đúng không?”“Bà thông gia nói phải.

”Người ở hai bên đầu điện thoại ngầm hiểu ý của đối phương và cùng lúc cúp điện thoại.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK