• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn Diệp Mộc Tê và Dung Cảnh Thần bước lên và đi vào trong toa tàu, Hạ Anh đỏ mắt.

Ôi, mỗi khi nghĩ đến gia đình mình có người đi xa, tôi lại cảm thấy trống vắng lạ lùng.

Thời đại này tàu chạy không nhanh, từ đây đi tàu tới buổi tối mới đến nơi.

Trên tay Diệp Mộc Tê bưng một túi đồ ăn lớn mà Hạ Anh chuẩn bị sẵn cho cô, còn có hạt dưa và hoa quả cô lấy từ trong không gian ra, ngồi đây cả ngày mà không ăn gì sẽ rất nhàm chán.

Ghế trên tàu là kiểu cũ đặc biệt không thoải mái, điều kiện cũng đơn giản, ghế thật sự rất cứng, không có đệm đàn hồi, chỉ được bọc bằng da thông thường.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mộc Tê đi trên một chuyến tàu kiểu cổ như vậy, cô tò mò nhìn xung quanh.

Cửa sổ trên tàu vẫn có thể mở được, loại có thể đẩy lên đẩy xuống nhưng không thể mở rộng được.

Hàng ghế đối diện nhau, ở giữa có một chiếc bàn, Diệp Mộc Tê và Dung Cảnh Thần ngồi xuôi theo hướng tàu chạy.

Diệp Mộc Tê vừa ngồi xuống, liền nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở.


Trên sân ga, Diệp Chính Phong và Hạ Anh vẫn chưa rời đi, đang tìm kiếm thứ gì đó ở bên ngoài cửa sổ toa tàu.

Diệp Mộc Tê nhìn thấy một màn này, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.

“Ba mẹ!” Diệp Mộc Tê nhịn không được hét lớn với ba mẹ vẫn đang cố gắng tìm kiếm cô qua cửa sổ, thậm chí còn đưa tay ra vẫy gọi.

"Bên kia!" Diệp Chính Phong và Hạ Anh nghe được âm thanh, vội vàng chạy tới, Diệp Chính Phong giơ tay, nhét một túi cam vào trong tay Diệp Mộc Tê.

“Vừa rồi thấy có người bán nên mua một ít cho con ăn trên xe.

” Hạ Anh ở bên cạnh nói.

"Cảm ơn mẹ.

"Diệp Mộc Tê cầm túi cam được đặc biệt gửi đến mà cảm thấy nặng nề.

Tàu khởi hành và di chuyển chậm rãi, Hạ Anh vội vàng nắm tay Diệp Mộc Tê lần cuối, vẻ mặt không vui.


“Về bên đó nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận và gọi điện về nhà thường xuyên hơn nhé!” Hạ Anh hét lên.

Nhìn đoàn tàu chở Diệp Mộc Tê rời đi, Hạ Anh đứng ở sân ga, yên lặng lau nước mắt.

Đôi mắt Diệp Chính Phong hơi ửng đỏ, ông ấy vòng tay qua vai Hạ Anh, mãi cho đến khi đoàn tàu khuất dạng, ông ấy mới không còn dõi theo.

"Khi nào anh nghỉ phép, chúng ta sẽ quay lại gặp ba mẹ.

" Từ rất lâu rồi Dung Cảnh Thần đã quen với việc xa cách như thế này, anh nhập ngũ từ năm mười lăm tuổi, tính đến nay đã mười một năm, đúng là có buồn khi lần đầu tiên rời khỏi nhà.

Sau này chuyện đó xảy ra thường xuyên hơn nên anh đã quen dần.

Nhưng hiển nhiên cô vợ nhỏ của anh chưa thể thích nghi được.

"Được.

"Diệp Mộc Tê cúi đầu lau mắt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

…Tàu đi qua mấy ga, sự mới lạ của Diệp Mộc Tê đối với chuyến tàu kiểu cũ này đã qua từ lâu, ngồi trên ghế cứng lâu như vậy, giờ cô chỉ cảm thấy lưng và eo đau nhức dữ dội.

Mông cũng đau rất đau!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK