Sau một cơn giông tố dữ dội là mặt biển tĩnh lặng.
Sau chuyện Mẫn Tú bị giáng vị, mọi thứ dần trở về lại như ban đầu.
Ân sủng vẫn là Khải Tường cung và Cảnh Dương cung.
Mấy ngày liền ghi chép của Kính Sự phòng vẫn là Mân Quý nhân và Xuân Thường tại.
Chuyện Như Uyển thăng tần vị vẫn ở hậu điện được Hoàng hậu khơi gợi lên, nàng ấy buộc phải chuyển đến Cảnh Nhân cung.
Cảnh Nhân cung nằm ở Đông Lục cung, cạnh Diên Hy cung, là một nơi tương đối vắng vẻ.
Như Uyển hằng ngày đều đến Trữ Tú cung, đến tối lại trở về Cảnh Nhân cung.
Như Uyển chuyển đi, Lan Nhi cả ngày nhãn rỗi xin Hoàng đế một đàn tỳ bà, một đàn tranh giải khuây.
Hoàng đế đặc biệt bảo Nội Vụ phủ đặc chế đàn tỳ bà bằng gỗ Ngô Đồng, đầu đàn được làm bằng ngọc, thân chạm khắc hoa văn mẫu đơn, đàn tranh cũng làm từ gỗ Ngô Đồng, trên mặt khắc hoa văn long phượng hài hòa.
Lan Nhi nhận được đàn liền cùng Như Uyển đến Ngự Hoa viên hòa tấu.
Lan Nhi chọn đàn tranh, Như Uyển đàn tỳ bà.
Cả hai cùng hòa tấu, tiếng đàn cứ vang vãng trong gió như tiếng suối chảy đầu nguồn, thêm vào đó là tiếng chim nhạn ẩn hiện trong giai điệu, tạo ra một bản nhạc êm ã, dịu nhẹ.
Hai người mãi gảy đàn một hồi lâu, phía cạnh lại phát lên tiếng vỗ tay nhẹ.
Lan Nhi cùng Như Uyển đồng loạt quỳ xuống:" Như Thái phi vạn an".
Như Thái phi đưa tay ra hiệu đứng lên, bà vịn tay cung nữ bước từng bước nặng nề lên đình hóng mát.
Thái phi mặc sấn y màu tím, trên y phục thêu hoa cúc vàng, bà vấn một kiểu đầu đơn giản, cài thêm vài bộ dao bằng bạc.
Như Thái phi ăn mặc giản dị đến thế cũng có thể hiểu, chuyện chi tiêu của Hoàng hậu cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Thọ Khang cung.
Lan Nhi cẩn trọng lấy ghế cho bà ta ngồi.
Như Thái phi cười ôn hòa, hướng tay về đàn tranh, cất giọng hơi khàn khàn:" Các ngươi cũng thích đàn ca sao".
Lan Nhi cười cung kính, đáp:" Vâng, thần thiếp hằng ngày nhàn rỗi, tìm đến nhạc điệu vơi đi nhàm chán".
Như Thái phi gật gật đầu, bà gắng sức đứng lên, Như Uyển tiến đến dìu tay bà.
Thái phi đi đến cạnh đàn tranh, nhẹ vuốt lên mặt đàn.
Bà cười nhẹ, ẩn sâu lại chất chứa một ít u buồn:" Nhìn hai người các ngươi, đồng tâm hòa tấu, làm ra cứ nhớ đến vài cố nhân".
Lan Nhi giương mắt nhìn người phụ nữ đơn độc trước mặt, trong đầu lóe lên suy nghĩ về bản thân khi về già, liệu nàng có cô độc như thế này không, hay sẽ được con cháu đầy đàn, an hưởng tuổi già.
Nghĩ đến cảnh đấy thôi đáy lòng không khỏi quặng đau.
Như Thái phi bắt gặp ánh mắt kia của Lan Nhi, bản thân bà cũng suy đoán được nàng đang nghĩ gì:" Khi Gia Khánh gia còn tại thế, ta cũng hảo tỷ muội của ta cũng từng ở ngay đây.
Kẻ đàn tranh, người đàn tỳ bà, chỉ tiếc...", nói đến đây bà bỗng im lặng hồi lâu.
Lan Nhi nghe được nỗi cô đơn của Như Thái phi, có thể đây là thương hại, nhưng cũng là thật lòng cảm thương.
Nàng hơi khuỵa xuống cung kính:" Thái phi biết dùng đàn tranh, thần thiếp mạo muội xin người chỉ dạy ạ".
Thái phi nhìn nàng hồi lâu, chợt mỉm cười, có lẽ bà ấy đang nhìn thấy bản thân lúc trẻ, nên cũng có chút cảm tình:" Được, hai ngươi theo ta về Thọ Khang cung đi".
Lan Nhi cùng Như Uyển dìu Như Thái phi về lại Thọ Khang cung.
Nơi này vẫn vậy, vẫn cứ u ám, ảm đạm như thế.
Chính điện trước kia của Hiếu Khang Từ Hoàng hậu ở, đến giờ vẫn bỏ trống.
Các thái phi khác đều chen chút ở những tiểu điện Thọ Khang cung.
Thọ Khang cung có bốn tiểu điện, Thọ Tây cung, Thọ Trung cung, Thọ Đông cung và Thọ Tam sở.
Như Thái phi ở tại Thọ Đông cung, đi qua Thọ Tây cung và Thọ Trung cung sẽ đến.
Lan Nhi và Như Uyển dìu bà đi gần đến Thọ Đông cung.
Bỗng chốc bà ta dừng lại, chậm rãi bước vào Thọ Trung cung.
Lan Nhi khó hiểu bất giác nhìn sang Như Uyển, nàng ta cũng không hiểu bèn theo sau Thái phi.
Như Thái phi từ từ đẩy cửa tiến vào nội điện, cách bày trí trong nội điện đơn sơ, còn đơn giản hơn Hàm Phúc cung của Y Quý nhân.
Hoàng hậu quả thực đã quá đáng rồi! Như Thái phi rẻ sang gian phía Tây, Lan Nhi tò mò nhìn vào, chỉ thấy một nữ tử độ tuổi ngoài tam tuần.
Nhìn bà ta cũng không phải là quá già, chỉ là trông khá ốm yếu.
Như Thái phi đến cạnh giường, ngồi xuống, bà ta cầm tay nữ tử kia, vỗ vỗ vài cái, nói:" Thành tần, con thế nào rồi?".
Thành tần, Lan Nhi chợt nhớ ra đây là di phi của tiên đế, bà cũng từng là sủng phi.
Đương triều thăng đến tần vị, nhưng cuối cùng lại bị giáng cấp liên tục xuống thành Quý nhân.
Hoàng đế kế vị thăng bà ta lên Tần vị.
Lan Nhi kéo tay Nh Uyển đến cạnh giường, vén áo thi lễ:" Thành Thái tần vạn an".
Thành Thái tần xua tay, bà ta che miệng ho vài tiếng, nhìn sang Như Thái phi:" Họ là ai thế ạ? Người đưa họ đến đây làm gì?".
Như Thái phi nở nụ cười dịu dàng, xoa xoa lên bàn tay ẩn hiện nếp nhăn của Thành thái tần:" Họ muốn học đàn, ta đưa họ đến để chỉ giáo".
Thành Thái tần gật gật đầu vài cái, mệt mõi, nằm xuống.
Như Thái phi cũng rời đi.
Ra khỏi Thọ Trung cung, thái phi giữ nét trang nghiêm vốn có trên mặt, hạ giọng khe khẽ:" Thành tần khi xưa cũng là một sủng phi như ta, nhưng do đấu không lại Hiếu Toàn Thành Hoàng hậu và Hiếu Tĩnh Khang Từ Hoàng hậu, kết cục bị thất sủng, giờ đây bên cạnh không con cái, cô độc nơi này đây".
Lan Nhi ngoảnh đầu nhìn lại tấm biển Thọ Trung cung, thoáng chốc rùng mình, nàng nghĩ bản thân mình liệu có như Thành Thái tần không, ban đầu cũng được ân sủng, cuối cùng vẫn cô đơn nơi này.
Vừa nghĩ thôi đã thấy sợ, nàng theo chân Thái phi vào Thọ Đông cung.
Nàng đặt chân vào đã ngửi được mùi Đàn hương thoang thoảng.
Như Thái phi đi sang gian phía Đông, bên trong đã đặt sẵn đàn tranh ở giữa.
Bà ta ngồi vào ghế, đặt tay lên dây đàn, nhắm chặt mắt lại như đang cảm nhận thứ gì đó.
Thái phi cất giọng:" Ta đàn một điệu ngươi nghe, học theo nhé".
Lan Nhi lẳng lặng đứng một bên, bàn tay Như Thái phi chạm vào dây đàn, từ từ gảy đàn.
Âm điệu quả thực khiến người ta phải si mê, âm thanh tiếng đàn như đang vẽ lên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, giữa cánh đồng rộng lớn, đan xen là tiếng gió thổi nhẹ qua từng hàng cây ngọn cỏ.
Tiếng đàn vang lên từng nhịp nhẹ nhàng, nhưng không nhàm chán, có vẻ cổ kính nhưng không lạc hậu.
Mỗi một lần ngón tay Thái phi chạm vào dây đàn, là một lần cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng của bài nhạc.
Bản nhạc dừng lại, tất cả lại trở về tĩnh lặng.
Nhưng bên tai vẫn đọng lại điệu nhạc kia, khó lòng mà quên được.
Lan Nhi không khỏi cảm phục, nhanh chóng xin chỉ dạy.
Thái phi gật gù, bà vẫn nhìn Lan Nhi với ánh mắt không vui không buồn:" Ta biết ngươi muốn dùng âm điệu để kéo Hoàng đế về lại với ngươi".
Lan Nhi giật mình, quỳ xuống:" Thái phi thánh minh, kì thực không gì giấu được người.
Thần thiếp có mạo mụi phạm lỗi, mong Thái phi khoan thứ".
Như Thái phi đến cạnh đỡ Lan Nhi đứng lên, lưu tô lụa màu xanh lục phản phất trong gió tô đậm thêm vẻ phúc hậu trên gương mặt Thái phi.
Bà đưa nàng đến ghế, đặt tay nàng lên dây đàn.
Song lại quay sang chỉ dẫn Như Uyển gảy tỳ bà.
Dưỡng Tâm điện vẫn thoáng mùi Long Diên hương, Hoàng đế thường dùng.
Hoàng đế đứng cạnh giá sách, đưa tay ra phía sau cẩn thận xem sách trên giá.
Hắn đưa tay dạo một vòng tìm kiếm.
Bỗng ngón tay dừng lại tại một bức tranh.
Hoàng đế lấy bức tranh xuống, bên trên đã bám một lớp bụi, hắn thổi một hơi.
Bức tranh đã ngã vàng đi rất nhiều.
Hoàng đế chầm chậm kéo tranh ra xem.
Vừa nhìn vào bức họa, bỗng chốc lại lặng người đi.
Trong khóe mắt ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn.
Ngô Tổng quản đứng gần đấy, tiến đến xem xét.
Hắn đưa mắt nhìn vào bức họa.
Trên bức họa là một nữ tử mặc sấn y màu tím, trên y phục là họa tiết long cuộn màu xanh, nắm tay một đứa bé cầm hoa sen.
Gương mặt nữ nhân ấy, dịu dàng, tao nhã lại điểm nhấn thêm sự đoan trang, nghiêm chỉnh của một bậc mẫu nghi.
Đó là thân mẫu của Hoàng đế, Hiếu Toàn Thành Hoàng hậu.
...•...
...Hết Tập 35....
Danh Sách Chương: