Nhiệt Hà hành cung nằm ở phía Bắc, cách Tử Cấm Thành mấy trăm dặm. Đoàn xe hoàng gia từ Bắc Kinh đến Nhiệt Hà cũng đã chập tối. Nhiệt Hà hành cung tuy so với Viên Minh Viên nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng cảnh sắc nơi đây và các cảnh trong hành cung cũng không nhỏ. Lan Nhi được phân bố ở Thiên Địa Nhất Gia Xuân các là đại điện trong Ngũ Xuân chi sủng điện. Vừa đến tẩm điện, cả người Lan Nhi đã rã rời. Cảnh Điềm đến trước đã trải niệm sẵn cho nàng ngủ. Lan Nhi đến ngồi trước gương đồng. Liên Anh nhanh nhạy đến cạnh tháo trang sức trên búi tóc xuống cho nàng. Chiếc trâm cuối cùng trên búi tóc được tháo ra, mái tóc xanh dài thẳng tựa suối buông xuống nhẹ như tơ.
Từng lớp trang điểm nặng nề được rửa sạch. Giờ đây người trong gương hiện tại mới chính là Lan Nhi thật sự. Nàng nhìn vào bản thân trong gương đồng, bên khoé mắt nàng đã hiện lên những vết chân chim của sự bào mòn của thời gian. Lan Nhi trông thấy bản thân trong lòng tự cảm thấy đau. Nàng còn quá trẻ, sao lại thành ra thế này. Nàng cười khổ, nói với Liên Anh: “Liên Anh, ngươi nhìn xem, bản cung chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi mà, sao trông bản cung lại già như thế”
Liên Anh cúi đầu cung kính thưa: “Chủ tử còn trong tuổi xuân sắc, làm gì có chuyện già đi chứ”
Khoé môi Lan Nhi nhếch lên, cười nhạt bảo: “Nếu vậy thì Vạn Tuế Gia đã đến đây đêm nay rồi, “Ngũ Xuân Chi Sủng” cái gì chứ. Vốn dĩ cũng chỉ có Tứ Xuân. Vạn Tuế gia chỉ muốn bản cung không đụng đến họ nên mới tặng một tự “Xuân” cho ta mà thôi”
Liên Anh im lặng không đáp, hắn nhẹ nhàng cầm chiếc lược gỗ son khảm xà cừ hình hoa mẫu đơn chải lên mái tóc mây dài mượt của Lan Nhi. Nàng mệt mỏi nằm lên chiếc giường xa lạ, cũng đã dần quen được với những đổi thay này. Cuộc sống hoàng cung này thật quá khắc nghiệt. Những ngày dài trôi qua tưởng chừng như vô nghĩa. Những tháng ngày sống trong phập phồng lo sợ. Những tháng ngày sống trong cái sự bào mòn của thời gian. Lan Nhi nằm dài trên giường không thể ngủ, nàng nghĩ đến Hoàng đế. Người đàn ông này đã khiến nàng phải tranh giành đấu đá không biết bao nhiêu lần. Nhưng cũng chẳng thể nào có thể buông bỏ. Lan Nhi nhìn lên tấm màn tơ treo bên giường, hoa văn thanh phượng mẫu đơn nàng vẫn hay dùng. Trong lòng nàng nổi lên một vài suy nghĩ xa xôi, nàng tự hỏi: “Những gì hôm nay ta đã làm qua, liệu trong đó ta đã làm sai điều gì hay không? Ta sai rồi phải không?”
Nàng ngồi bật dậy, đến bên gian phía Tây, ngồi cạnh bên chiếc giường nhỏ của Tải Thuần. Cậu đã say vào giấc tự bao giờ. Lan Nhi dịu dàng đang bàn trắng thon dài trắng như ngọc vuốt lên đôi má căng mọng ửng hồng của Tải Thuần. Nàng bất giác mỉm cười, tựa đầu vào người Tải Thuần, nàng hơi gồng lại để bản thân không ngã hẳn vào người cậu, khoé mắt như ứ lệ: “Thuần Nhi à, sau này dù thế nào con vẫn phải bảo vệ ngạch nương nhé. Ngạch nương sợ rằng Hoàng A mã của con không thể bảo vệ được chúng ta nữa rồi. Chúng ta phải tự bảo vệ nhau thôi”
Sương đêm giăng kín cả vườn, từng hàng cây đan xen vào nhau tựa tấm lụa thuỷ mặc. Liễu rủ người xuống dòng sông nhỏ chảy qua, trong đêm mờ ảo chỉ còn mập mờ những con đom đóm nhỏ bé, cẩm tú cầu trong vườn như khép lại trong đêm. Trăng lên đến đỉnh đầu, Mẫu Đơn Xuân các đèn vẫn chưa tắt. Ánh đèn dầu mập mờ soi rọi bên ô cửa sổ. Bốn nữ nhân vận sấn y ngồi bên sạp. Cát Quý nhân ngồi tựa người vào gối hoa, nâng tách trà uống vào một ngụm nhỏ, nói: “Bốn người chúng ta cũng xem như là ở cùng chung một thuyền. Hôm nay tôi mời các cô đến cũng như muốn giúp các cô”
Khánh Quý nhân lần chuỗi ngọc bích trên tay, từ từ đáp: “Chuyện tốt gì đây, cô còn tìm đến chúng tôi sao. Không phải bây giờ cô bận bịu lắm sao. Vạn Tuế gia không đến chỗ của Quý phi thì cũng đến đây, chúng tôi cả tháng không biết có gặp được Vạn Tuế gia không nữa”
Cát Quý nhân cười khẩy, đáp: “Cô không muốn giống tôi sao”
Khánh Quý nhân ngưng lại một nhịp, song lại nói: “Chuyện tốt vậy, chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ”
Hi Quý nhân ngồi cạnh, phẩy phẩy chiếc quạt tròn thêu hoa văn chim én đậu cành hạnh, cười bảo: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi làm chuyện này chỉ có lợi mà thôi”
Khánh Quý nhân đặt tách trà xuống, vuốt vuốt tà áo bên ghế, lạnh lùng bảo: “Chuyện tốt gì thì cứ nói đi”
Cát Quý nhân hơi cúi người về trước, khẽ giọng: “Các cô cứ giúp tôi hạ bệ Hoàng hậu và Quý phi…”
“Bụp” một tiếng, Lục Quý nhân đứng bật dậy, nói: “Chuyện tốt vậy tôi đành nhường lại cho các cô vậy, xin phép về trước”, nói xong nàng ta đi liền một mạch ra ngoài.
Hi Quý nhân và Cát Quý nhân liếc nhìn Lục Quý nhân đầy khinh bỉ. Hai người họ nhìn Khánh Quý nhân, cúi đầu vào thì thầm với nhau.
Mặt trời ló dạng sau chân đồi, từng áng cây ngọn cỏ như được tươi tỉnh trở lại. Theo lệ thường, các phi tần phải đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Lan Nhi dậy từ sớm, ngồi trước gương đồng, cơn mệt mỏi, uể oải từ đêm qua vẫn còn vương vấn trong người. Nàng ngồi thẳng lưng, Liên Anh theo thường lệ hầu chải tóc cho nàng. Thải Châu mang vào chậu gỗ đựng dầu hoa quế, Liên Anh cẩn trọng nhúng lược ngà vào nước dầu hoa quế, ân cần chải lên tóc cho Lan Nhi. Ngón tay Liên Anh thanh thoát như con thoi, đan xen qua từng lọn tóc đen nháy. Lát sau, một búi tóc vân kế đơn giản được vấn lên. Hắn tỉ mỉ chọn từng món trang sức cài lên tóc cho Lan Nhi, một bộ dao phượng hoàng bằng đồng mạ vàng, hai mắt đính ngọc lục bảo, đoá hoa tử đằng cài bên tóc mai. Cảnh Điềm mang đến một bộ hộ giáp dài ba tấc bằng bạc tráng men xanh, đeo vào đầu ngón tay đã nuôi dài.
Lan Nhi từ tốn đứng dậy đến Hoàng hậu điện. Khi nàng đến, các phi tần khác đều đã đến đông đủ. Như Uyển cũng đã giữ sẵn cho nàng một chỗ cao nhất cạnh nàng ta. Lan Nhi bước vào, chúng phi tần đồng loạt đứng dậy hành lễ. Lan Nhi chẳng mấy để tâm đi thẳng vào chỗ ngồi. Nàng chưa ngồi bao lâu, Hoàng hậu đã chuẩn bị xong. Hoàng hậu ngồi vào chính ỷ cho các phi tần thỉnh an. Nàng ta vẫn luôn giữ nét mặt đoan chính của bản thân, từ tốn bảo: “Hiện nay trong triều chiến sự triền miên, nên các lễ tiết trong cung đều được cắt giảm. Chuyện này Quý phi cũng đã thông qua rồi nhỉ”
Lan Nhi cụp hai mắt, lạnh nhạt đáp: “Vâng. Hoàng hậu nương nương bận tâm nhiều rồi. Thần thiếp giúp người lo chuyện hậu cung, người cứ an tâm mà an nhàn sống qua ngày, cần gì bận tâm đ ến chuyện nhỏ nhặt này làm gì”
Hoàng hậu cười nhạt, bộ diêu phượng hoàng nhả ngọc nhẹ đung đưa: “Quý phi nói phải, bản cung phải an nhàn sống qua ngày vậy”
Ngọc Tần nhìn Tứ xuân, họ như đã nhìn thấu nhau đồng loạt gật đầu. Hi Quý nhân đứng dậy, khuỵu người cung kính thưa: “Hoàng hậu nương nương đức cao vọng trọng, lo nghĩ chuyện công. Chủ tử nương nương chỉ muốn giúp đỡ Quý phi, người cần gì phải nói lời khó nghe thế”
Lan Nhi liếc mắt nhìn Hi Quý nhân, nàng ta có chút rụt rè, đứng không vững. Khóe miệng nàng nhếch lên, cười bảo: “Chuyện này còn có chỗ cho Quý nhân ngươi lên tiếng sao? Thân phận của ngươi là gì mà dám ở đây chất vấn bản cung”
Cát Quý nhân đứng dậy, khuỵu người, cung kính đáp: “Quý phi nương nương, chúng thiếp chẳng qua chỉ muốn góp ý. Nếu người nghe không lọt tai, chúng thiếp không dám nói nữa”
Hoàng hậu trông thấy sự tình hỗn loạn, vội vờ che miệng cười nhạt một cái, hoàn lại nét mặt chính trực ban đầu, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, các muội không cần phải to tiếng với nhau như thế. Được rồi, bản cung lẽ ra không nên nói đến chuyện này. Thôi hôm nay đến đây thôi, tất cả lui hết đi”
Chúng phi tần đồng loạt đứng dậy, Lan Nhi cùng Như Uyển rời khỏi Hoàng hậu điện. Cả hai đi bộ một đoạn dài bên vườn. Ngọc Tần đi từ phía sau chạy lên đến trước Như Uyển, nói: “Uyển Tần tỷ tỷ, muội có vài chuyện muốn thỉnh giáo tỷ. Tỷ có tiện đi với muội một đoạn không”
Như Uyển nhìn sang Lan Nhi một cái. Lan Nhi khẽ gật đầu, nàng ta mới rời đi. Nàng tiếp tục dạo quanh vườn cùng vài tuỳ tùng. Đến ngã rẽ, lại chạm mặt bọn người Cát Quý nhân. Họ cung kính hành lễ, Lan Nhi chỉ xua tay qua loa, muốn rời đi. Cát Quý nhân lại kéo nàng lại, kênh kiệu nói: “Quý phi nương nương, chuyện vừa rồi chúng thiếp có nói gì sai mong Quý phi thứ lỗi”
Lan Nhi không thèm nhìn lấy nàng ta một cái, lạnh lùng đáp: “Được rồi! Được rồi! Bản cung còn có việc, lui ra đi”
Khánh Quý nhân trông thấy dáng vẻ vội vàng của Lan Nhi, nàng ta nghênh giọng bảo: “Quý phi nương nương nghe chuyện vừa rồi không vui. Không lẽ là chạm đến tim đen nên tự thấy áy ngại sao”
Lan Nhi đứng khựng lại, mặc kệ sự ngăn cản của Đức Hải mà hùng hổ đi về phía đám người Cát Quý nhân.
…•…
…Hết Tập 81…
Danh Sách Chương: