Kim Nhân lại xoay người đè lên cô.
Vô Ưu hốt hoảng kêu.
- Ngươi lại muốn làm gì nữa đây?
Kim Nhân mỉm cười nói.
- Yên tâm ta sẽ không làm gì nàng.
Ta chỉ muốn lấy hơi thở linh hồn nàng thôi.
Nói rồi, hắn hôn vào giữa trán cô.
Một lúc sau, hắn buông ra nói.
- Xong rồi!
Vô Ưu khó hiểu.
Xong là xong cái chi mô?
Kim Nhân đỡ cô dậy đặt lên đùi mình rồi ôm cô vào lòng.
Vô Ưu khó hiểu hỏi.
- Ngươi ôm ta làm cái gì a.
Bỏ ta ra đi ta phải về ngủ rồi!
Hắn càng ôm chặt hơn, thì thào nói.
- Ta muốn ôm nàng ngủ.
Hôm nay nàng để ta ôm nàng đi.
Sau này nàng đi rồi ta sẽ không còn dịp ôm nàng nữa.
Ta thích nàng a.
Thích rất thích rất thích nàng!
Vô Ưu không khỏi cười khổ thằm nói.
"Do mị lực tác động thôi.
Mai mốt ta đi rồi ngươi cũng sẽ quên đi thôi!" Cô nói.
- Nhưng trong này khá lạnh.
Áo quần ta lại bị ngươi xé làm ba mảnh ở trong này cho chết cống à.
- Phụt...nàng...nàng thật là...!
Hắn không khỏi phì cười lắc đầu.
Nàng có phải con gái không đây? Quần áo bị xé cũng nói được còn nói là ba mảnh nữa chứ? Rồi không biết từ đâu hắn biến ra một bộ quần áo mới, rồi tự mình mặc vào cho nàng.
Vô Ưu không khỏi ngạc nhiên.
- Ngươi cũng có thể biến ra đồ vật nữa à?
Hắn nhéo mũi cô nói.
- Không phải biến mà là không gian trữ vật.
Đừng nói với ta là nàng không biết nhé.
Nàng cũng có một cái không gian đúng không? Nếu không lần đầu gặp ta nàng đâu có tự nhiên biến mất được.
Vô Ưu sờ sờ mũi không trả lời nghĩa là đã thầm thừa nhận.
Cô tò mò hỏi.
- Không gian của ngươi là do đâu mà có?
Hắn đáp.
- Là do ta tu luyện mà thành a!
Cô càng ngạc nhiên hơn.
- Có thể tu luyện ra không gian sao?
Kim Nhân gật đầu.
- Có thể nhưng cũng tùy vào phương pháp tu luyện mà có thể hình thành.
Bình thường các loài khác sẽ dùng âm dương khí để tu luyện nên sẽ không hình thành không gian.
Nhưng ta thì lại khác, ta không dùng âm dương khí, mà ta hấp thụ ngũ hành trong trời đất để tu luyện nên sẽ tạo ra không gian.
Chỉ có điều là tu luyện như vậy nếu như gặp kẻ thù hoặc đối thủ mạnh sẽ không chiến đấu được, chỉ có thể nhờ không gian bỏ chạy thôi.
Cũng vì vậy mà ta ở trong núi này tu luyện ba trăm năm cũng không bị phát hiện.
Nàng có nghĩ ta hèn nhát không?
Vô Ưu lắc đầu.
- Ta thấy như vậy tốt hơn.
Tu luyện âm dương khí có gì hay chứ.
Không đủ thì đi hấp thụ của con người, làm hại người khác.
Cũng sẽ có ngày bị người khác tiêu diệt.
- Nhưng mà tu luyện như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, không giống như ta nếu không gặp được nàng ta chỉ có thể chờ đến một ngàn năm mới thành người được.
Lúc nãy khi lấy hơi thở linh hồn nàng, ta phát hiện nàng có một luồng năng lượng rất mạnh, đó là hỗn hợp của các loại năng lượng.
Đúng lý các loại năng lượng khi hợp lại sẽ phải nổ tung nhưng nàng giống như là đang hòa hợp chúng lại thành một thể thống nhất vậy, rất hài hòa.
Nàng rốt cuộc là ai?
Vô Ưu lại lắc đầu đáp.
- Ta chỉ là một người bình thường hơn cả bình thường.
Ta cũng không biết bản thân mình có khả năng gì cả.
Kim Nhân vuốt tóc cô và hôn một cái.
- Nàng không biết nhưng ta biết.
Chỉ cần tiếp xúc với nàng ta sẽ cảm thấy rất thoải mái, năng lượng hấp thụ cũng sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Nếu nói nàng là một bảo bối dùng để tu luyện cũng không sai.
Chỉ có điều là phải sử dụng đúng cách nếu không sẽ bị phản phệ.
Ta nói đúng không Vô Ưu?
Vô Ưu đô đô miệng.
- Đó là ngươi nói.
Ta không biết à!
Hắn cười lại hôn hôn vào má cô.
- Vậy nàng hãy ngoan ngoãn ở lại đây cho ta ôm a.
Mai mốt nàng đi rồi ta sẽ không còn dịp tu luyện nhanh như thế nữa.
Vô Ưu phùng má hứ một tiếng quay sang chổ khác.
Hắn không khỏi cười nhẹ lại xoay mặt cô lại hôn vào môi cô.
Vô Ưu thật không thích tý nào, tối ngày cứ bị hôn hôn thật là bực cái bội.
Nhưng mình yếu hơn người ta không chống lại được.
Một lúc sau, hắn mới lưu luyến buông môi cô ra.
Sau đó ôm cô thật chặt thì thào nói.
- Vô Ưu.
Một ngày nào đó ta nhất định sẽ đến bên nàng!
Vô Ưu không có cảm xúc, cô chỉ nghĩ là do hắn bị trúng mị lực thôi.
Nếu cô không có mị lực thì chắc chắn sẽ khác hẳn.
Nên cô cũng không có xúc động nào.
Một lát sau, cô mới mở miệng nói.
- Kim Nhân ta có thể nhờ ngươi một việc được không?
Hắn gật đầu nói.
- Nàng nói đi!
- Sau khi ta rời khỏi, anh em Kiến Dương ngươi có thể trông nom họ không? Tốt nhất là dạy họ một ít bãn lĩnh, để có thể phòng thân cũng tốt rồi.
Hắn gật đầu.
- Được ta hứa với nàng! Chỉ cần chúng học được ta đều sẽ dạy.
- Vậy cảm ơn ngươi!
- Ta mới phải cảm ơn nàng, vì nàng giúp ta thành người sớm hơn mong đợi, còn có thể tránh được thiên phạt và thăng cấp nhanh chóng.
Ta mới là người phải mang ơn nàng.
- Đó chỉ là do cơ duyên của ngươi thôi.
Ta cũng không có cố tình giúp.
Hắn mỉm cười, ôm nàng vào lòng nhắm mắt lại.
Vô Ưu cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Vô Ưu bị đánh thức bới tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Cô mở choàng mắt thấy mình đã nằm trong phòng trên gác.
Cô bước xuống nhà, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Nhìn xa xa bên trong những khóm hoa, cô thấy Kim Nhân đang chỉ Kiến Dương tập luyện mấy động tác cơ bản để tập võ.
Kiến Dương cũng rất nghiêm túc học tập.
Cô không khỏi hài lòng về điều đó, rồi xoay người bước vào nhà, tiến vào không gian.
Cô nhặt lên hòn đá tối qua ném vào xem xét, Vạn Mị lại gần hỏi.
- Nàng ném hòn đá này vào đây làm gì?
Vô Ưu đáp.
- Ta cảm thấy nó có thể là mảnh vỡ của không gian, nên ta tiện tay ném vào thôi.
Vạn Mị lấy cục đá từ tay Vô Ưu xem xét, rồi hắn dùng lực bốp nát hòn đá ra, quả nhiên bên trong có một viên ngọc nhỏ ẩn sâu trong lớp đá.
Vô Ưu không khỏi tò mò.
- Sao nó lại chui vào đó được nhỉ?
Vạn Mị mỉm cười nói.
- Không gian có thể chui vào người nàng, hòa hợp với linh hồn nàng thì mảnh vở của nó có thể chui vào đá thì có gì lạ.
Nói rồi hắn ném xuống linh thủy, một luồng sáng chói mắt lóe lên.
Một lần nữa mở mắt, không gian đã thay đổi, đất đai được mở rộng ra rất nhiều, linh thủy cũng mở rộng thành một cái hồ, còn có thêm một ngọn núi nhỏ nữa.
Vô Ưu không khỏi oa lên vui sướng, Vạn Mị cũng vui mừng không kém.
Hắn nói.
- Chúc mừng nàng.
Lần này nàng có thể dùng ý thức để trồng trọt và thu hoạch được rồi.
Vô Ưu lại hỏi.
- Vậy có thể đem linh thủy ra ngoài được chưa?
Vạn Mị lắc đầu.
- Vẫn chưa đâu.
Còn cần phải nâng cấp thêm.
Vô Ưu không khỏi thất vọng một chút, nhưng không sao rồi sẽ có một ngày cô đem ra được.
Vô Ưu đi ra khỏi không gian, chào hỏi hai người Kim Nhân cùng Kiến Dương rồi đi ra ngoài sơn cốc.
Kiến Dương cũng muốn đi nhưng cô không cho bảo phải chăm chỉ luyện tập.
Kim Nhân không nói gì, nhưng kỳ thực hắn bảo Kiến Dương hãy tự tập luyện khi về hắn sẽ kiểm tra, rồi cũng đi ra khỏi sơn cốc.
Vô Ưu đi ra ngoài sơn cốc, tìm một bụi tre rồi dùng ý thức ném vào không gian trồng.
Để làm gì ư? Tất nhiên là dùng để làm giàn cho nho và hà thủ ô rồi, sau này cũng sẽ dùng vào nhiều việc khác.
Từ lúc không gian mở rộng Vạn Mị cũng đã phân cho mỗi loại một mẫu đất rồi.
Mai mốt cô trở về mua thêm các loại hạt giống khác gieo trồng thêm.
Tuy cô đã có thể dùng ý thức trồng trọt và thu hoạch được rồi, nhưng Vạn Mị bảo hắn muốn làm, vì thế cô cứ việc cho hắn làm thôi.
Dù sao hắn cũng không đi ra ngoài được, ở trong đó trồng trọt cũng là một thú vui.
Cô cũng tìm thấy một vài loại trái cây mà cô biết như đào, mận, táo, lê, xoài...thậm chí có cả chuối.
Chuối thì cô chỉ ném một cây con, còn mấy loài khác thì cô chỉ hái trái và lấy hạt hoặc loài nào giâm cành được thì cô sẽ chiết một cành.
Thực ra, cô cũng có thể dời nguyên cái cây vào, nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng môi trường sinh thái xung quanh, nên cô không muốn.
Dạo cả một buổi sáng, cô cũng thu hoạch được khá nhiều, trong núi không có người vào, thực vật cũng phong phú.
Một lúc sau, cô đi ra khỏi núi sâu, đến con suối ngày thường hai anh em Khuynh Nhu hay lấy nước, định rửa mặt và uống một hóp thì bất chợt thấy một bóng người đi đến.
Cô vội nấp vào một lùm cây khuất xem xét.
Kẻ đến là Tiểu Ngưu con trai Triệu thị, kẻ hay ức hiếp Kiến Dương.
Hắn đến bên suối thoát quần áo rồi nhảy xuống tắm.
Vô Ưu không khỏi cười thầm.
"Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào.
Kim Dương đã cấm người Triệu gia thôn lên núi mà ngươi cũng dám lên một mình.
Tuy ta và ngươi không thù không oán, nhưng ta đã mượn thân thể này nên ta phải làm gì đó cho Khuynh Nhu thôi.
Thông cảm nhé!"
Vậy là cô nhân lúc hắn mải mê tắm không chú ý, cô đã lấy quần áo của hắn rồi đem đi dấu thật xa.
Tiểu Ngưu khi lên bờ đã không thấy quần áo đâu, bèn hoảng sợ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.
Hắn không khỏi khóc ròng " như thế này thì làm sao về nhà đây?" Loay hoay mãi hắn đành phải lấy lá cây che hạ thân chạy về nhà.
Trên đường về gặp không ít thôn dân, khiến người khác không khỏi một phen ôm bụng cười lăn lộn.
Hắn thì một phen xấu hổ, về đến nhà trốn vào phòng không dám ra cửa, thầm mắn mười tám đời tổ tiên tên xấu xa nào lấy quần áo của hắn đem dấu.
Và tên xấu xa nào đó, đang đứng dưới tàng cây chổ căn nhà của hai anh em Khuynh Nhu đã cháy, nhìn xuống phía thôn.
Vô Ưu híp híp mắt.
- Thích lửa vậy sao? Vậy ta cho ngươi nếm thử..
Danh Sách Chương: