• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tề vương bắt đầu tiến đến gần nàng hơn, và nói.

- Hay cho câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.

Chúng ta gặp nhau đã là hữu duyên, chưa thấy mặt nhau làm sao có thể nói là vô duyên được.

Biết đâu...chúng ta vốn rất có duyên thì sao?
Vô Ưu mắn trong lòng.

"Duyên cái đầu mo mày! Tao với mày là vô duyên đối diện chảy máu đầu đấy! Có ngon thì bước thêm bước nữa xem ai có duyên ai biết liền!" Vô Ưu đang tưởng tượng một ngàn lẻ một cách tra tấn hắn, khi hắn dám đến gần.

Nào là đấm, đá, treo lên cây, dẫm lên mặt vân vân và mây mây nhưng bên ngoài thì vẫn cuối đầu nhìn dây đàn, xem mọi vật xung quanh như không hề tồn tại.

Hắn nói gì cũng không nghe thấy.

Chợt, hắn đến bên cạnh nắm lấy bàn tay đang đặt trên dây đàn của cô.

Vô Ưu giật mình, theo bản năng rút tay về và cho hắn một cái tát.

Thái giám và binh lính đi theo vô cùng hoảng sợ, vội chạy lại.

Một thái giám già với giọng eo éo, ngón tay lan hoa chỉ, chỉ tay về phía cô quát.

- Thật to gan, dám đánh cả bệ hạ.

Còn không mau quỳ xuống nhận tội!
Vô Ưu chưa nói thì Tề vương đã lên tiếng.

- Thuận Nguyên không được vô lễ.

Đây là hoàng hậu của trẫm, nàng là đang giận dỗi trẫm thôi.

Các ngươi lui ra hết đi!
Các thái giám binh lính ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta thật không hiểu ra sao.

Không phải bệ hạ rất ghét hoàng hậu sao? Sao bây giờ lại...!nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến họ trợn mắt há hốc mồm.


Tề vương đang làm gì? Hắn cười hề hề chân chó đấm bóp cho nàng còn nói.

- Hoàng hậu của ta! Vô Diệm của ta! Là ta hiểu lầm nàng khiến nàng phải chịu khổ.

Nàng tha lỗi cho ta được không?
Cả đám binh lính và thái giám cùng té xỉu.

Ai đến nói cho bọn họ biết là chuyện gì đang xảy ra không? Hoàng thượng ngọc thụ lâm phong, oai phong lẫm lẫm của họ đang lấy lòng hoàng hậu xấu xí.

Trời cho sét đánh chết họ đi!
Nhưng mặc cho chúng kêu gào trong lòng thế nào đi nữa, Tề vương cũng không nghe thấy.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ có Vô Ưu, à không Chung Vô Diệm.

Tuy khuông mặt vẫn không đổi nhưng sao hôm nay hắn nhìn nàng thế nào cũng thấy vô cùng xinh đẹp, chỉ muốn ngắm hoài, ngắm mãi, ngắm không bao giờ chán.

Vô Ưu không thèm nói tiếng nào, mặc cho hắn như con cún đang vẫy vẫy đuôi chờ cho xương.

Cô đang cảm thán về mị lực của mình.

"Mị lực a mị lực ta không biết nên khóc hay nên cười vì ngươi đây?"
Sau đó, Tề vương đưa nàng về tẩm cung của hoàng hậu, ban cho nàng không biết bao nhiêu ngọc ngà châu báu, lụa là gấm vóc.

Dĩ nhiên là Vô Ưu tịch thu hết rồi, tiền tới tay ngu gì không lấy.

Ngày nào hắn cũng quấn quýt lấy nàng.

Tảo triều xong là hắn chạy vội đến bên nàng.

Thậm chí lúc phê duyệt tấu chương, hắn cũng mang nàng ngồi cạnh bên.

Vô Ưu thì cứ lạnh nhạt, không thèm đếm xỉa tới hắn, cứ như con mèo lười nằm dài trên long ỷ, đông đưa tay chân.

Lâu lâu còn đạp vô mặt hắn một cái.

Đương nhiên là hắn sẽ không tức giận rồi.


Trong mắt hắn nàng đây là đang thương yêu hắn đi.

Có đại thần có chuyện gấp cần gặp hắn.

Khi bước vào thấy cảnh đó cũng không khỏi lắc đầu.

"Hoàng thượng đây là sủng hoàng hậu đến vô pháp vô thiên rồi!" Nhưng cũng không dám nói gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến triều cục thì ông ta cũng nhắm một con mắt mở một con mắt.

Tất nhiên là vậy rồi! Tuy Vô Ưu muốn hành hạ hắn nhưng đối với một đất nước, cô cũng không muốn phá hủy làm gì.

Cô không muốn Chung Vô Diệm trở thành tội nhân thiên cổ, mê hoặc đế vương khiến trièu đình lụng bại.

Cô luôn bắt hắn phải hoàn thành xong việc mới được đến gặp cô.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể bồi cô chơi đùa.

Còn làm chuyện vợ chồng ấy à? Nằm mơ đi! Tuy thân thể này danh chính ngôn thuận là vợ hắn nhưng linh hồn thì không nha.

Tối đến một là hắn nằm dưới đất, hai là cô nằm trên dây ngủ như tiểu long nữ.

Từ lúc xuyên thành khỉ, cô có kỹ năng của loài khỉ, nằm trên dây ngủ cũng vô cùng thoải mái.

Hắn không dám phản đối, nếu phản đối sẽ làm cô giận không thèm cho hắn gặp mặt nữa.

Ô...ô...hắn không chịu nổi nha! Một ngày không thấy nàng như cách ba thu, hắn sẽ nhớ đến ăn không ngon ngủ không yên.

Từ lúc Chung hoàng hậu trở về, hậu cung ba ngàn mỹ nữ đã bị thất sủng.

Hiền phi thì khỏi phải nói, Tề vương cũng đã quăng ả lên chín tầng mây.

Tuy không bị mất phi vị nhưng dung mạo đã bị hủy, bị thất sủng còn bị các phi tần khác khinh thường.

Ả không cam tâm.

Vì sao? Vì sao Chung Vô Diệm xấu xí kia đã hãm hại ả mà còn được bệ hạ sủng ái đến mức như vậy? Còn ả chỉ mới bị hủy dung, mà bệ hạ đã không thèm đếm xỉa tới ả.


Ả thật sự không cam lòng.

Ả tìm cách giật dây các phi tần khác đến tố cáo cùng Thái hậu.

Nói xấu Chung Vô Diệm đủ điều.

Thái hậu nghe xong, cũng vô cùng phẫn nộ, hậu cung độc sủng là một điều cấm kỵ, đã vậy lại là hoàng hậu mà còn đi mê hoặc đế vương.

Bà tức giận truyền Vô Ưu đến, nhưng dù có tức giận đến cỡ nào đi nữa, khi Vô Ưu đến chỉ cần nói vài câu, đến bên cạnh đấm bóp vài cái, thế là...!Ái chà chà...!đến sắt đá còn phải nóng chảy huống chi là thái hậu.

Trong mắt thái hậu, cô là người con dâu tốt nhất trên đời, có moi tim đào phổi ra cho cô bà cũng chịu, thương yêu cô còn hơn cả con gái ruột của mình.

Khi Vô Ưu ra về còn ban tặng cho cô rất nhiều vàng bạc, châu báu, thuốc bổ quý hiếm trước sự kinh ngạc há hốc mồm của các phi tần.

Còn ra lệnh, sau này ai còn dám dèm pha đức hạnh của hoàng hậu, sẽ bị tước phẩm vị đày vào lãnh cung.

Vô Ưu đắc ý nhướng mày, nhìn đám phi tần đang cuối thấp đầu hành lễ với mình.

"Mấy cưng muốn đấu với mị lực của chị hả? Chờ tu được mấy vạn năm đi nhé!"
Tề vương thấy Vô Ưu đã về, lông tóc vô thường còn được ban tặng nhiều lễ vật, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lớn lên trong hậu cung, hắn làm sao không biết có người dở trò chứ? Thái hậu xưa nay chỉ lo thanh tu không màn thế sự, chuyện hậu cung cũng không quản.

Mà nay, lại triệu hoàng hậu đến, nếu không có kẻ nói ra nói vào thì làm sao người có thể biết chứ.

Hắn cũng biết, từ ngày gặp được Vô Ưu, hắn đã lạnh nhạt hậu cung rất nhiều.

Nhưng hắn không thể nào làm khác được, các phi tần đều không kẻ nào có thể khiến hắn thoải mái như khi ở bên cạnh nàng.

Dù chỉ là bồi nàng, nhưng chỉ cần có nàng ở bên thì bao nhiêu áp lực mệt mỏi đều tan biến hết.

Việc chính sự cũng xử lý dễ dàng hơn.

Nàng giống như linh đan diệu dược vậy, dù không thể nếm nhưng chỉ cần ngửi mùi hương cũng thấy thỏa mãn.

Hắn cho người điều tra, thì biết được là do Hiền phi làm.

Hắn tức giận, tìm cớ gán cho Hiền phi một cái tội, hủy bỏ phi vị, đày vào lãnh cung.

Việc này Vô Ưu hoàn toàn không biết, sau này cô biết, cô cũng chỉ có thể cảm thán và thương xót cho số phận những người phụ nữ trong cung cấm mà thôi.

Vô tình nhất chính là đế vương, sủng ái đó, thương yêu đó rồi vứt bỏ đó.


Mà hầu như tất cả đàn ông đều như thế, rất ít người yêu thương hết lòng.

Nếu không có mị lực, Vô Ưu nghĩ bản thân cũng chẳng có người đàn ông nào yêu thương hết lòng hết dạ.

Càng nghĩ cô càng lúc càng khóa chặt trái tim mình hơn, không thể để cho nó rung động trước một lời yêu thương nào.

Cũng từ đó về sau, không ai còn dám động gì đến Vô Ưu nữa.

Ngu sao động! Mấy nàng tuy đẹp nhưng cũng không phải là hạng "ngực to đầu óc như trái nho" mà hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàng hậu có Thái hậu chống lưng, hoàng thượng sủng ái hậu vị vững như thái sơn, mấy nàng nếu muốn động thì cứ vào lãnh cung làm bạn với Hiền phi đi.

Thôi thì cứ an phận thủ thường đi.

Có khi sau này hoàng thượng đổi khẩu vị, mấy nàng lại có cơ hội xoay mình.

Tin đồn Tề vương độc sủng một vị hoàng hậu xấu xí, đã lan ra khắp các nước lân bang.

Nhân dịp sinh thần của hắn, cố tình cử các bậc đức cao vọng trọng làm sứ giả chúc mừng.

Chủ yếu là muốn xem vị hoàng hậu xấu xí này có tài cán gì, mà khiến cho Tề vương độc sủng, bỏ cả hậu cung ba ngàn mỹ nữ không màn.

Đây cũng là điều mà các quan viên trong triều, thậm chí là hoàng thân quốc thích Tề quốc tò mò.

Nếu nói hoàng hậu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến đế vương độc sủng thì không có gì hiếm lạ.

Đàng này, hoàng hậu xấu xí nổi tiếng không ai không biết, mà có thể độc sủng quân tâm thì chỉ có khả năng là có tài đức gì đặc biệt.

Hoặc giả, có người độc ác nghĩ có khi nào hoàng hậu bị yêu quái bám vào người phát ra yêu khí mê hoặc đế vương?
Nhưng ý nghĩ này đã bị đập tan, khi có người nói.

Nếu là yêu quái thì hà cớ gì bắt bệ hạ phải hoàn thành việc triều chính hết mới được đến cung hoàng hậu? Mà thậm chí có người nói hoàng hậu còn không cho bệ hạ đụng vào.

Có yêu quái nào như vậy sao? Yêu quái chỉ có thể ngày đêm khiến người ta thâu hoan, cho cạn kiệt tinh lực, chứ có ai bắt hoàng đế ăn chay bao giờ.

Vậy chỉ có khả năng là hoàng hậu có tài năng đặc biệt.

Mà muốn biết thì chỉ có dịp yến tiệc gần nhất là sinh thần hoàng thượng mới biết thôi.

Họ thật mong chờ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK