• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gấu Đại Tỷ



Beta: Gấu Beo



- ----------



Trần Nhiên đi được một tuần, Trình Âm cảm thấy mình vẫn ổn sinh hoạt bình thường không có gì thay đổi.



Mỗi ngày nên đọc sách thì đọc sách, nên ăn cơm thì ăn cơm, làm bài tập không thì học từ đơn, chạy đua với thời gian không có lúc nào rảnh rỗi để nghĩ linh tinh.



Hơn nữa bên cạnh cô không có ai càng thuận tiện.



Cuối tháng 1, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi xuống.



Lớp 12 đang trong tiết tự học buổi tối, khu dạy học bỗng ẫm ĩ.



Là do Nhiếp Nam người đầu tiên ngẩng đầu từ bài thi nhìn ra ngoài cửa sổ.



"Tuyết rơi!"



Trong phòng học lập tức sôi sục.



Thành phố phía nam này ba năm đã không thấy tuyết rơi.



Bọn học sinh ngo ngoe rục rịch, giáo viên nhắc nhở mấy câu " Im lặng", nhưng không có tác dụng đành cười vẫy tay để mọi người đi xuống tầng chơi tuyết.



Loại chuyện này, một khi có bắt đầu, thì không thể ngăn được.



Chỉ một lát toàn bộ học sinh lớp 12 đã xuất hiện dưới sân, mọi người chơi đùa đuổi nhau trong tuyết, gạt tuyết đọng ít đến đáng thương trên lá cây, cố gắng tích góp từng chút một thành quả cầu tuyết nhỏ để cầm đi ném người.



Trình Âm không chơi cũng không muốn chạm vào đám tuyết đấy.



Đổng Chinh đột nhiên gọi cô ở phía sau.



Trình Âm vừa quay đầu lại, Đổng Chinh đã ném thẳng một quả cầu tuyết vào mặt.



"Lạch cạch" một tiếng, không nghiêng không lệch tuyết rơi đầy mặt Trình Âm.



Trình Âm: "......"



"Đổng Chinh anh là đồ thần kinh!!!"



Cô lao tới ăn miếng trả miếng, chỉ lát sau nhóm Tạ Dĩnh cũng gia nhập, nhanh chóng biến thành trận chiến đuổi nhau.



Tuyết rơi ngày càng nhiều, như lông ngỗng bay phất phới càng thuận tiện cho mọi người ném tuyết.



Cho đến khi vang lên tiếng chuông reo, mọi người mới mất hứng thú quay về lớp thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.



Trình Âm đứng ngoài hành lang phủi quyết trên quần áo xuống.



Lúc này, cô lại hy vọng có Trần Nhiên ở đây.



Nếu Trần Nhiên ở đây, hôm nay chắc chắn cô sẽ không bị cầu tuyết ném thảm như vậy.



Trình Âm ôm cặp sách, đi từ từ ra ngoài.



Lèo một cái đã đến nghỉ đông, lúc này chỉ còn ba ngày nữa là đến giao thừa.



Thời gian của lớp 12 rất vội, nên nghỉ đông cũng chỉ được mười ngày.



Khi có thành tích thi cuối kỳ, việc đầu tiên Trình Âm làm lúc nhận được phiếu điểm là chụp ảnh rồi gửi cho Trần Nhiên.



"Huy chương vàng của anh chắc chắn là của tôi rồi."



Cô tiến bộ hơn rất nhiều, đã vượt qua vị trí thứ 10 trong lớp và lọt vào top 300 trong trường.



Nhưng ngoài lần này, bình thường Trình Âm rất ít khi nhắn tin cho Trần Nhiên.



Trình Âm biết anh rất bận, cho nên bình thường cũng không dám liên lạc sợ quấy rầy tới anh.



Vào Tết Âm Lịch, ba Trình Âm chỉ đưa cô đến hai ba nhà thân thích, còn đặc biệt vào bệnh viện thăm Vương Huệ Duẫn, nháy mắt đã qua mấy ngày lại đến khai giảng.



Tết Âm Lịch năm nay đến muộn nên đến khi khai giảng đã vào tháng hai rồi.



Cỏ dại trên con đường nhỏ trong trường mọc tươi tốt như đang nghênh đón mùa xuân, Trình Âm đi đến căng tin mua đồ ăn vặt thuận tiện hái mấy bông hoa cho vào túi đựng bút.



Lịch đếm ngược kì thi đại học trước lớp càng ngày càng mỏng, như có bàn tay vô hình đẩy mọi người đi tới.



Ngay cả bọn Đổng Chinh cũng bắt đầu mở phòng bếp trong lớp học nhỏ, vì nghe nói chuyên ngành này cũng có phần số tuyến.



Các nam sinh trong lớp không còn chạy ra sân chơi bóng mười phút cuối nữa, theo thời tiết càng nóng bức hơn thì lớp cũng càng ngột ngạt hơn.



Sau đó có người tiếc thời gian nghỉ trưa lại bắt đầu làm bài, Triệu Duy Lâm thường xuyên qua đây tìm Trình Âm cùng nghe Tạ Dĩnh giảng bài với cô.



Vào ngày diễn ra đại hội lời thề một trăm ngày, Tạ Trường Tinh đổi tới ngồi chỗ của Trần Nhiên.



Ban đầu Trình Âm không muốn, nhưng Tạ Trường Tinh nói ngồi đằng trước điều hòa thổi làm cậu đau đầu, nên Trình Âm không thể không đồng ý.



Không thể không nói, người xếp thứ nhất và xếp thứ hai trong lớp ngồi bên cạnh mình rất áp lực.



Mà Tạ Trường Tinh gần đây vô cùng nỗ lực, điểm có khả năng còn vượt qua cả Tạ Dĩnh, mỗi lần thi cũng chỉ kém có mấy điểm.



Lần nào thi bọn họ cũng như đi lên võ đài, có khi vì một bài toán mà tranh luận cả một tiết, Trình Âm bị kẹp ở giữa lén lút nhớ kỹ cách giải đề của bọn họ, đôi khi không ghi kịp còn bảo hai người nói chậm một chút, làm cho bọn họ tức muốn chết.



Tháng năm đã tới, giáo viên không dạy nữa mà để cho học sinh tự học.



Trình Âm đem toàn bộ bài thi và tài liệu ôn tập của một năm này sửa sang lại, cô đoán phải dùng mười lăm cái kẹp, phân loại thật tốt đặt trong ngăn kéo.



Nếu cầm lên chắc cũng phải được vài cân.



Trình Âm nằm mơ cũng không nghĩ được một năm mình có thể làm được nhiều đề thi như vậy, có lẽ do câu nói kia của Trần Nhiên "xứng đôi".



Xứng hay không xứng thì không biết, dù sao cân nặng của bài thi này chắc chắn xứng đôi với đống huy chương vàng trong nhà Trần Nhiên.



Mười ngày sau, Trình Âm thấp thỏm đi đến trường thi!



Bởi vì phân chia phòng thi khác nên trong phòng đều là những người cô không quen, căng thẳng càng tăng lên.



Như mọi lần thi trước, bài thi ngữ văn được phát ra phải đọc đề mục trước.



Viết mấy tờ giấy thi, Trình Âm dùng đến tờ cuối cùng.



Sau một loạt các câu trình bày dài dòng là các yêu cầu ngắn gọn súc tích.



Kết hợp với nội dung của đề bài, lấy "Thần tượng" làm chủ đề, hãy trình bày hiểu biết của em, nhân vật phù hợp, bám sát bối cảnh.



Ngoài Trình Âm ra, toàn bộ học sinh tam trung đều muốn khóc vì đau khổ.



Ai có thể nghĩ đến bài kiểm tra cuối cùng của năm trước lại được giáo viên mang ra dùng làm đề.



Nhưng Trình Âm lại bình tĩnh ngoài ý muốn.



Cô làm nó nhanh hơn bình thường, thời gian cuối cùng giành cho viết văn rất dài



Cô cầm bút, dừng một lát mới từ từ viết xuống dòng tiêu đề đầu tiên.



——《 Thần tượng của tôi là Trần Nhiên 》



"Thần tượng của tôi là Trần Nhiên, là vận động viên đấu kiếm. Mười ba tuổi đã vô địch thanh thiếu niên cả nước, mười bảy tuổi đăng quang Á vận hội, mười chín tuổi vô địch Wordcup. Nhưng vào năm anh hai mươi tuổi, anh đã vô duyên với bán kết, đã yên lặng một thời gian dài. Lúc mọi người đều cho rằng anh không gượng dậy nổi thì anh lại xuất hiện trước mặt công chúng giành chức vô địch, mọi người đều nói anh là thiên tài."



Trường thi yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng ngòi bút vang lên trên giấy, càng làm cho mọi người bình tĩnh.



Thời gian thi trôi quá nhanh, giống như vừa mới vào làm giáo viên đã nhắc sắp hết giờ.



Trình Âm ngước lên nhìn thời gian trên bảng còn mười lăm phút nữa.



Cô muốn giành 10 phút còn lại để kiểm tra bài thi cũng may bài văn chỉ còn phần kết mà thôi.



Trương Dược Hải thường nói kết luận một bài văn phải giật gân vào nhưng không thể giật quá.



Trình Âm nhanh chóng lấp đầy chút thời gian cuối cùng



"Một bông hoa nở vì gió mùa xuân; một chiếc lá đỏ vì nhuộm mặt trời của mùa thu. Hoa cỏ làm thế giới bên ngoài thay đổi nhưng tôi sẽ mãi thích Trần Nhiên. Tôi hy vọng anh ấy sẽ luôn đẹp như hoa nở vì gió xuân, rực rỡ như lá đỏ vì mặt trời thu. Tôi hy vọng ta có thể đuổi theo bước chân của anh, cùng với anh xem xem hoa xuân lá thu."



Ngay lúc Trình Âm đặt bút xuống, lại giống như có tâm sự.



Không liên quan đến bài thi mà những lời cô không thể viết trên thư tình cuối cùng cũng có nơi để bày tỏ.



Mười phút sau, Trình Âm bình tĩnh đứng dậy ra khỏi phòng thi.



Chỉ với bài thi đầu tiên mọi người đã đoán được những khó khăn trong đề thi năm nay.



Thi xong buổi chiều, Trình Âm đi ra khỏi trường thi, thấy ba và Trình Thanh đang đứng ngoài cổng chờ cô.



Mọi thứ đều là duyên số, Trình Âm nghĩ mặc dù cô không thi đỗ đại học Kim Châu, thì huy chương vàng kia cô sẽ không trả cho Trần Nhiên.



Vừa đi ra cổng trường, mẹ cô gọi điện thoại tới.



Ngay sau đó là cậu mợ, còn có cô dượng.



Họ hàng trong nhà như đang xếp hàng dài để gọi điện cho Trình Âm.



Buổi tối, lớp 5 tổ chức bữa liên hoa.



Các thầy cô đều có mặt, ăn uống linh đình với đám học sinh.



Trước khi Trình Âm ra ngoài đã được ba cô dặn, không được uống rượu, cô làm theo chỉ uống mấy chén nước trái cây.



Tới 10 giờ tối, mọi người muốn di chuyển đến ktv.



Trình Âm cùng mấy bạn học đứng ở ven đường chờ xe taxi.



Gió đêm hè rất buồn, bước chân người đi đường vội vã chỉ có nhóm bọn họ người vừa thi xong đại học mới nhàn nhã như đi dạo trong công viên.



Trình Âm tùy ý liếc mắt, mới phát hiện Tạ Trường Tinh đang đứng trong góc nói chuyện với Tạ Dĩnh.



Mặc dù không nghe rõ nội dung, nhưng Trình Âm có thể đoán được.



Trước kia có người nói Tạ Trường Tinh thích Trình Âm, không có việc gì cũng đến tìm cô, nhưng cái chuyện thích này rất dễ nhận ra, Trình Âm không hề cảm giác được.



Cho đến khi Tạ Trường Tinh trở thành bạn cùng bàn mới với cô, cô mới biết được ý là Tuý Ông không phải ở rượu.( ý là có dụng ý khác)



Tạ Trường Tinh nói rất lâu với Tạ Dĩnh, cho đến mấy chiếc xe taxi dừng lại.



Hai người lên hai chiếc xe khác nhau, Tạ Dĩnh ngồi cùng Trình Âm.



"Sao rồi?" Trình Âm hỏi.



Tạ Dĩnh giả ngu nói: "Cái gì mà sao?"



"Xì." Trình Âm quay đầu đi, "Không nói thì thôi."



Tới KTV, Tạ Trường Tinh là người đầu biên cầm chén rượu lên.



Mọi người đều ồn ào, một đám người như khát nước.



Trình Âm ngồi ở trong một góc hát, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.



Trần Nhiên sao vẫn chưa gọi điện cho cô......



Hay là còn chưa huấn luyện xong.



Đang nghĩ tới thì điện thoại trên bàn vang lên.



Trình Âm vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài.



"Đang hát?"



Trình Âm gật đầu: "Ừ."



Trần Nhiên cũng không hỏi nhiều nói: "Thi xong sao không gọi điện cho tôi?"



Trình Âm rầu rĩ nói: "Tôi nghĩ anh sẽ gọi điện."



"Hả?."



"Ừ"



"Anh quá bận không gọi được."



Trình Âm dựa vào trên tường cười, Trần Nhiên lại hỏi: "Thi thế nào?"



"Tạm ổn."



"Chuẩn bị chọn trường nào?"



"Chưa có điểm nên tôi không biết."



Trình Âm nhỏ giọng hỏi, "Lá thư kia, anh đã xem chưa?"



"Tôi vừa huấn luyện xong, còn chưa xem."



"À......"



"Bao giờ có kết quả?"



"Tháng sau."



Trần Nhiên đầu bên kia yên lặng chút rồi nói: "Cuối tuần này tôi phải huấn luyện khép kín trong vòng ba tháng, điện thoại cũng phải nộp lên."



Lâu sau, Trình Âm mới "À".



Sao cô vừa xuất quan, thì Trần Nhiên lại phải bế quan.



Chờ ba tháng sau, cô đã vào đại học rồi.



"Làm sao vậy?"



"Không có gì."



"Chọn xong gửi tin cho tôi, tôi sẽ đọc được."



"Biết rồi."



Trình Âm nghe đầu điện thoại bên kia có người gọi Trần Nhiên, cô cúp ngay điện thoại.



Cuối tháng sáu là ngày có kết quả thi đại học.



Cả nhà canh giữ ở trước máy tính nhìn trang Web thay đổi, đến khi nhảy số ra thì cha mẹ Trình Âm còn kích động hơn cả cô.



583, vượt qua điểm chuẩn 25 điểm.



Ngay lúc đó, trong lòng Trình Âm mới thở phào nhẹ nhõm.



Cô đã kiểm tra điểm số trường đại học Kim Châu mấy năm qua, nếu không có gì bất thường thì điểm của cô có thể chọn một trong những chuyên ngành ít được quan tâm của trường này.



Trình Thanh bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã cộng thành tích điểm các môn của Trình Âm vào để có điểm tổng.



Kết quả tính toán như điểm số hiển thị, Trình Thanh cuối cùng cũng cười, anh vỗ đầu Trình Âm, nói: "Là con đẻ, không thể nghi ngờ nữa rồi!"



Trình Âm hiếm khi không bực mình, cười tủm tỉm với anh.



"Mặc dù em không thi được Thủ khoa nhưng em không thể ném hết mặt mũi của gia đình thủ khoa được, huống chi trong nhà còn chuẩn bị ra đời một tiến sĩ."



"Vậy em định chọn trường nào?" Trình Thanh nói, "Anh thấy đại học ngoại ngữ không tệ, gần nhà cũng thích hợp."



Trình Âm không cần nghĩ mà nói: "Em muốn vào đại học Kim Châu!"



Nghe vậy, không chỉ Trình Thanh, mà ngay cả cha mẹ cô cũng ngạc nhiên nhìn cô.



"Vì sao? Kim Châu xa lắm!"



Trình Âm nói hợp tính hợp lý: "Không phải anh đến Kim Châu học tiến sĩ à, con có thể cùng anh chăm sóc lẫn nhau."



"Em nói thật cho anh biết, có phải em có ý đồ khác đúng không?" Trình Thanh hỏi, "Năm ngoái không phải muốn đi đến chỗ nào cách anh thật xa sao?"



Trình Âm đứng đắn nói: "Lúc ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ điểm của em đủ vào đại học Kim Châu nên muốn ở cùng chỗ với anh."



"Được rồi." Trình Thanh sờ đầu cô, "Xem ra em lại muốn làm phiền anh mấy năm."



Cứ như thế, những người khác cũng không có ý kiến gì.



Ba mẹ Trình Âm cũng không phải người thích ép buộc con cái, nếu cô thích Kim Châu thì cứ để cô đi.



Cuối cùng Trình Âm chọn ngành báo chí đại học Kim Châu.



Rất may, Tạ Dĩnh cũng vào đại học Kim Châu, hơn nữa cùng trường với Trình Thanh.



"Sau này chúng ta gặp nhau càng tiện hơn!"



Trong tiệm kem, Trình Âm vui vẻ hét lên, "Hơn nữa chúng mình cách nhau không xa! Tớ thấy chỉ cần đi ra tàu điện ngầm là tới!"



Tạ Dĩnh cười nói: "Ai, xem ra cậu lại làm phiền tớ mấy năm rồi."



Lúc này, Triệu Duy Lâm cầm kem quay về bàn.



"Tôi cũng không xa hai cậu đâu, ngay thành phố bên cạnh, đi tàu cao tốc nửa tiếng là đến."



Năm nay Triệu Duy Lâm cũng được như ý nguyện thi đỗ trường đại học chính quy, mặc dù không phải trường tốt nhưng cuối cùng anh cũng thoát khỏi danh hiệu "Đinh Tử Hộ", chọn ngành kỹ thuật thực phẩm.



Hơn nửa năm nay bốn người ngày nào cũng ở bên nhau, thì có ba người học gần nhau, chỉ có Tạ Trường Tinh đến phương bắc rất xa.



Đầu tháng 9, là ngày Trình Âm chuẩn bị nhập học.



Trước đó, cô đến hiệu cắt tóc để ép tóc thẳng ra, thuận tiện bước lên cân đo, phát hiện mình lại cao thêm 2 centimet nữa.



Cuối cùng cũng phá vỡ 1m65!



Trình Thanh đã bị giáo sư gọi đến trường vào phòng thí nghiệm từ tháng 8 rồi, cha mẹ Trình Âm muốn xin nghỉ đưa cô đến trường bị Trình Âm từ chối một cách nghiêm khắc.



Cô đi một mình kéo valy hành lý ra sân bay, lên máy bay.



Sau khi đến Kim Châu, là Trình Thanh đón cô đưa cô đến trường.



Từ trước đến nay Trình Thanh không phải người cẩn thận, xử lý thủ tục nhập học cho cô xong rồi đi luôn.



Ba cô gái khác trong kí túc xá đều dễ ở chung, quen nhau chưa đến hai ngay đã cùng đi ăn.



Rất nhanh đã đến quân huấn, trong vòng nửa tháng, Trình Âm tưởng rớt mất lớp da rồi.



Cuộc sống trôi qua rất phong phú nhưng trong lòng Trình Âm lại thấy trống rỗng.



Trần Nhiên vẫn chưa xuất quan.



Anh đã đọc lá thư kia chưa?!



Cứ lo lắng như vậy cho đến khi kết thúc huấn luyện quân sự, Trình Âm không nhịn được đi tàu điện ngầm đến trung tâm huấn luyện.



Cô tìm trên bản đồ cũng không biết có đúng không.



Cánh cửa đóng chặt không có một ai, chú bảo vệ đang ngồi trong phòng điều hòa ngủ gật.



Theo lý thuyết, nếu huấn luyện khép kín trong vòng 3 tháng thì hôm nay phải xuất quan rồi.



Trong lòng Trình Âm thất vọng, thời tiết lại nóng, chiếu lên cây ô đặt bên cạnh cửa hàng tiện lợi.



Vừa mới đứng dưới nắng một lúc, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi, cho nên lúc vào cửa hàng tiện lợi cô đứng dưới gió điều hòa cho mát một lúc sau đó mới chọn đồ uống.



Có lẽ nơi này quá hẻo lánh nên cửa hàng tiện lợi cũng không có ai, nhân viên thu ngân đang ngồi chơi điện thoại.



Trình Âm cầm một chai trà xanh hoa nhài, đi đến quầy tính tiền.



Cô cầm năm tệ tiền mặt, đưa cho nhân viên thu ngân.



Nhân viên thu ngân lại trả rồi nói: "Vừa rồi có một anh chàng đẹp trai trả tiền giúp cô rồi."



Trình Âm: "A"



Nhân viên Thu ngân nhìn Trình Âm ngây ngốc, cười lên: "Anh ấy nói hôm nay cô rất đẹp nên mời cô uống nước."



Sau đó chỉ đằng sau Trình Âm, "Anh chàng đẹp trai đang chờ cô đằng sau."



Trình Âm quay đầu lại, thấy Trần Nhiên cầm theo túi thể thao nhìn cô cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK