Beta: Gấu Beo
- -----------
Trần Nhiên về Kim Châu, Trình Âm cảm giác như mình không thể ở nhà thêm được nữa, vội vàng kêu gào muốn về trường học trước.
Ba mẹ Trình Âm không nghĩ nhiều đồng ý ngay, dù sao thì bảy ngày nghỉ quốc khánh này không đi du lịch ở đâu, con gái muốn về trường chơi với bạn học mới cũng là bình thường, vì thế bọn họ bảo Trình Thanh đi cùng về trường.
Trình Thanh chỉ liếc Trình Âm một cái, nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy cảnh xuân của cô thì từ chối ngay, còn không quên nói thầm trong lòng cái cô ngốc này gặp phải vận cứt chó gì không biết.
Vì thế Trình Âm nhanh nhẹn thu dọn hành lý, hôm sau quay về Kim Châu.
5 giờ chiều máy bay hạ cánh, Trình Âm không về trường mà kéo valy hành lý đến thẳng trung tâm huấn luyện tìm Trần Nhiên, lúc đến gặp được ngay Trần Nhiên vừa xong buổi huấn luyện.
Bởi vì vừa kết thúc một giải đấu nên mấy ngày hôm nay huấn luyện cũng thoải mái hơn, cho nên tối Trần Nhiên không cần luyện tập.
Anh xách valy của Trình Âm, hỏi "Em đúng là nói đi là đi, ba mẹ em không nói gì sao?"
"Em nói với ba mẹ phải về để học tập."
"Học tập!" Trần Nhiên đi phía trước hơi cúi sát người cười nhẹ nói, "Học cái gì?"
Trình Âm cảm giác được hơi thở của anh đang phảng phất trên mặt mình, híp mắt rồi tránh ra.
"Em nói dối đấy, cái anh này còn không hiểu!"
Trần Nhiên giữ chặt tay cô nhoẻn cười.
"Đi thôi, đồ ngốc ạ."
Anh gửi hành lý ở chỗ bảo về sau đó đưa Trình Âm đến nhà ăn.
"Ký túc xá trong trường có người không?"
"Có một bạn cùng phòng không về."
Người đi qua bên cạnh không ngừng,nhìn thấy Trần Nhiên đều chào hỏi anh, sau đó lại nhìn sang Trình Âm bên cạnh.
Trình Âm bị nhìn thì hơi xấu hổ, đôi tay ôm lấy cánh tay Trần Nhiên, chắn một nửa mặt.
"Căng tin bây giờ có nhiều người không?"
"Đúng vào giờ cơm, làm sao vậy?"
"Không, không có gì......"
Chỉ cảm thấy quá xấu hổ.
Đi vào căng tin, sảnh lớn sạch sẽ sáng sủa không ít người đang ngồi ăn cơm.
Không giống như trong tưởng tượng của cô chính là ở đây vô cùng náo nhiệt, giống như căng tin trong trường, mọi người tụ thành nhóm ngồi với nhau đồ ăn trước mặt cũng rất phong phú.
Nhưng có chỗ khác với tưởng tượng của cô là quá nhiều đàn ông con trai đều đang nhìn chằm chằm cô.
Trình Âm xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, Trần Nhiên thì rất bình tĩnh nắm tay cô đến chỗ lấy cơm sau đó tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.
"Em định dùng mặt mà ăn cơm sao?"
Thấy Trình Âm sắp vùi cả mặt vào bát cơm, Trần Nhiên đành phải nói.
Trình Âm từ từ ngước lên rồi dịch sang bên cạnh một chút muốn che mình đi.
"Sao, sao mọi người đều nhìn em."
Trần Nhiên không thèm để ý nói "Chỗ này không cho người ngoài đi vào, sáng hôm nay anh phải báo cáo với huấn luyện viên, huấn luyện viên báo cáo với cả lãnh đạo, anh mới mang em vào được."
Trình Âm "......"
Cô không cầm chắc đũa làm rơi cả thịt ra ngoài.
"Nói cách khác mọi người ở đây từ trên xuống dưới đều biết rồi."
Trần Nhiên gật đầu.
Ô!!
Sau này Trình Âm không bao giờ muốn đến nữa.
Chỉ ăn một bữa cơm thôi còn phải báo cáo qua mấy tầng, quá xấu hổ rồi!!
Trình Âm lại cúi đầu ăn cơm.
Ăn bữa cơm này, mà năm sáu người qua đây chào hỏi Trần nhiên rồi thuận tiện nhìn Trình Âm.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, lúc Trần Nhiên nói phải về ký túc xá tắm rửa, Trình Âm mới nhẹ nhàng thở ra.
Suốt cả đường đi đều không gặp người nào.
"10 giờ tối anh sẽ bị kiểm tra nên lát nữa anh đưa em về trường nhé!"
Trình Âm đang đánh giá khắp nơi giờ mới lấy lại tinh thần, gật đầu, lại nói "Các anh bị quản lý còn nghiêm ngặt hơn học sinh bọn em."
Trần Nhiên lấy quần áo trong tủ ra để đi tắm, nói "Giúp em quản lý bạn trai nghiêm khắc mà, không tốt sao?"
Trình Âm cười thẹn thùng.
Đương nhiên là tốt rồi chỉ hơi đáng thương mà thôi.
"Cũng không phải không được, chỉ là tối nào cũng đúng giờ kiểm tra không khác gì học sinh cấp ba, không có chút tự do nào."
"Vậy em hy vọng tối anh ở cùng, không về ngủ!"
"......"
"Ai nói với anh như thế." Trình Âm nhảy hai ba bước đến trước mặt anh, "Tránh ra tránh ra! Em đi WC trước."
Trần Nhiên bị cô đẩy ra cười lui về cạnh bàn, ấn bình nước nóng cho sôi để rót cốc nước ấm cho cô.
Lúc này ở ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Trình Âm ở trong WC lo lắng hỏi "Ai đấy?"
"Không biết." Trần Nhiên đi tới "Em lo cái gì chứ?"
Trong giây lát mở cửa ra, Giang Văn Văn kéo valy, thở hồng hộc đứng ở cửa.
"......"
Trần Nhiên lập tức có cảm giác cứng họng không nói được gì.
"Sao cô lại đến đây?"
"Tôi tới thì sao?" Giang Văn Văn vốn đang tham gia hôn lễ của bạn học ở nơi khác, sáng hôm nay mới nhìn thấy Trần Nhiên post lên, gửi rất nhiều tin nhắn cho Trần Nhiên mà không thấy anh trả lời vì thế đặt ngay vé quay về đến hành lý cũng chưa kịp cất "Cậu không thấy tin nhắn tôi gửi sao?"
Trần Nhiên nghiêng người tránh ra nói, "Đi vào rồi nói."
Cô ta kéo valy đi vào, Trần Nhiên đóng ngay cửa lại.
Giang Văn Văn điều chỉnh vẻ mặt của mình làm cho bản thân thật sự bình tĩnh.
"Tối hôm qua cậu post cái kia trên vòng bạn bè là có ý gì, cậu với cô gái kia đang yêu nhau?"
Trần Nhiên liếc nhìn vào buồng WC, bên trong sáng đèn nhưng không có chút tiếng động nào.
"Trả lời vấn đề đầu tiên của cô."
Trần Nhiên nói, "Tin tức mà cô xem tôi thấy không cần thiết phải trả lời, thứ hai cô không có tư cách gì để chất vấn chuyện tình cảm của tôi."
Hai câu trả lời của Trần Nhiên trực tiếp bóp chết chút hi vọng trong lòng Giang Văn Văn, đôi mắt chua xót lạnh lẽo từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
"Vậy cậu coi tôi là gì?"
Trần Nhiên nhăn mày bất lực.
"Đây là lần thứ ba cô hỏi tôi chuyện này, tôi nhớ rõ hai lần trước đã nói hết với cô rồi mà, tôi không có chút tình cảm nam nữ nào với cô, đối với tôi cô chỉ là con gái của huấn luyện viên - không hơn."
Giống như hai lần trước, Giang Văn Văn vẫn không thể tin mà nhìn anh.
"Nếu bây giờ mà cô vẫn không hiểu thì tôi trả lời cô lần thứ ba, tôi không có tình cảm gì với cô, nếu cô vẫn làm mấy chút chuyện mờ ám vớ vẩn đối với bạn gái tôi thì chúng ta ngay cả người xa lạ cũng không tính, hiểu chưa. Còn cần tôi lập lại lần nữa không!"
"Bạn gái!!" Giang Văn Văn tức mà bật cười, "Người xa lạ cũng không tính thì quan hệ mười mấy năm nay của chúng ta là gì, tình cảm này chỉ vì một đứa con gái không biết từ đâu ra mà nói không cần."
Tiếng nước sôi trong ấm điện vang lên, Trần Nhiên không vội trả lời tìm một cái cốc đổ nước nóng vào sau đấy mới từ từ nói "Cô có thể không cần nói cái câu gì mà đứa con gái từ đâu ra, đấy là bạn gái tôi."
Anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, mặt vô cảm nhưng giọng nói lạnh lùng làm Giang Văn Văn như rơi vào trong hầm băng.
"Hơn nữa cô đừng nói chuyện tình cảm với tôi, từ năm trước lúc cô lừa tôi đến quán bar thì chúng ta đã không còn tình cảm gì rồi."
Nói đến chuyện quán bar kia, Giang Văn Văn hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh lại gằn từng chữ "Cậu nói cậu không có tình cảm với tôi, vậy vì sao lại đồng ý bảo vệ tôi, tình nguyện bị khai trừ cũng không nói ra sự thật!"
Nếu đã lôi chuyện này ra, Giang Văn Văn cũng biết hôm nay cô ta không còn đường lui nữa rồi, đây là hi vọng cuối cùng mà cô ta vẫn túm chặt, cũng là lý do mà cô ta vẫn chống đỡ một năm nay.
Nhưng Trần Nhiên lại cười.
Vừa bực mình vừa buồn cười.
"Cô lại cho rằng thế á!"
Giang Văn Văn há miệng không nói gì.
Người đối diện một khi đã thể hiện vẻ mặt và giọng điệu như thế thì cho dù anh không nói cũng đủ làm cho lòng người lạnh giá.
"Giang Văn Văn." Trần Nhiên nhấn mạnh mấy chữ này nói, "Quan tâm nhiều hơn đến ba của cô đi."
Giọng Giang Văn Văn run run, nói "Cậu có ý gì?"
"Nếu cô quan tâm tới ba mình nhiều hơn thì nên biết mấy năm nay mỗi bước đi của thầy ấy phải gian nan khó khăn như thế nào?"
Trần Nhiên nhìn khói trắng lượn lờ ở cái cốc, trong lòng nghĩ đến Giang Siêu, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa hơn.
"Cô cho rằng vì sao ông ấy bị bệnh mấy năm nay mà vẫn có người nhìn chằm chằm theo dõi muốn tìm được lỗi của ông ấy, để chèn ép nếu như bị người ta biết con gái của ông ấy, cô ——"
Anh cười lạnh nói "Trước ngày về đơn vị thi đấu lại lừa tuyển thủ ra quán bar, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng thì cô thấy ông ấy bây giờ còn ở được đây nữa không?"
Nhắc tới chuyện này, mặc dù Trần Nhiên đã quên đi rồi nhưng nhìn thấy mặt Giang Văn Văn vẫn khó kìm nén được giận giữ.
Mà mặt Giang Văn Văn đã tái nhợt không còn chút máu nào.
Hóa ra cô ta đã thực sự tự tạo giấc mộng cho bản thân mình.
Hóa ra Trần Nhiên không tiếc hủy bỏ tiền đồ của mình không phải vì bảo vệ cô ta mà vì ba của cô ta.
Đúng, cô ta biết lúc ở quán bar đó uống quá nhiều đầu óc không tỉnh táo mới lừa mình dối người mà nói mình đang gặp nguy hiểm lừa Trần Nhiên tới, để chứng minh trong lòng anh ấy có cô ta.
Nhưng cô ta đã quên mất ngày Trần Nhiên phải về đơn vị, không nghĩ tới Trần Nhiên sẽ bị xử phạt nghiêm trọng như vậy.
Mà Trần Nhiên chấp nhận xử phạt, cũng không hề nói ra toàn bộ sự thật.
Cũng không hề nói với ai.
Chuyện này càng làm Giang Văn Văn ôm tâm lý may mắn.
Thời gian càng lâu, Giang Văn Văn càng tin Trần Nhiên là vì bảo vệ cô ta mới chọn chấp nhận sai lầm của mình lúc đó.
Nhưng bây giờ, Trần Nhiên nói cho cô ta biết tất cả chuyện này đều vì bảo vệ cho ba cô ta.
Một câu đã đạp tan giấc mộng tự mình tạo ra.
Mà Trần Nhiên hình như còn chưa thấy thỏa mãn muốn để cô ta lừa mình dối người máu chảy đầm đìa.
"Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện giải thích cho mình, suy nghĩ suốt đêm không ngủ được nhưng cho dù thế nào cũng không hề quan hệ với cô, nếu ba cô không phải huấn luyện viên bồi dưỡng tôi mười mấy năm thì đừng nói giấu diếm sự thật vì cô mà tối hôm đó tôi không bao giờ xuất hiện ở quán bar."
Giang Văn Văn im lặng rất lâu cho đến khi nước mắt nóng bỏng rơi trên bàn tay.
"Cô nếu như vẫn không hiểu được những khó khăn của huấn luyện viên Giang thì bây giờ cô đi ra ngoài rẽ phải đi vào văn phòng nói rõ chuyện năm đó, rồi xem ba cô có phải lập tức chảy máu não vào viện không, cũng vì chuyện của cô mà bị người ta vạch tội mất tư cách huấn luyện viên."
Cho dù Trần Nhiên khoan dung với người bên cạnh đến mức nào nhưng đối mặt với người chỉ vì bản thân mà thiếu chút nữa hủy hoại cả sự nghiệp của người khác thì Trần Nhiên đã nhịn tới cực hạn rồi.
Nếu không phải hôm nay cô ta tự mình nói ra chuyện hoang đường này thì Trần Nhiên không thể biết được tất cả những gì anh làm đều bị cô ta ngộ nhận thành vì yêu.
Cuối cùng, lửa giận một năm này cuối cùng cũng có thể phát tiết.
Nhưng Trần Nhiên vẫn bình tĩnh như thường nói "Cô cút đi, được không?"
Bình tĩnh không mang theo chút nhiệt độ nào.
Giang Văn Văn đi rồi, Trần Nhiên ngồi ở trên ghế, bần thần rất lâu.
Cho đến khi cốc nước trong tay đã ấm rồi, Trần Nhiên mới nói vọng vào trong buồng vệ sinh "Còn chưa ra à!"
Chốt cửa từ từ vặn xoay, Trình Âm chậm chạp đi ra ngoài.
"A Âm, lại đây."
Trình Âm đi đến chỗ anh, muốn nói nhưng lại không biết nói gì mới thích hợp.
Trần Nhiên đưa tay về phía cô, "Lại đây, cho anh ôm nào!"
Trình Âm lao vào trong ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh.
"Xin lỗi anh."
Trần Nhiên vuốt tóc cô cười nói "Sao em phải xin lỗi."
Trình Âm dùng sườn mặt cọ ngực anh, khẽ hỏi "Nếu biết anh từng phải khó chịu như thế em đã không làm phiền anh."
"Em biết là được rồi."
"Ừ!"
Trình Âm đột nhiên đẩy anh ra xoay người muốn đi.
"Được rồi, em không làm phiền anh nữa, em tự về, có duyên gặp lại."
Trần Nhiên giữ chặt tay cô kéo lại vào trong ngực, Trình Âm quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Trần Nhiên lật mặt cô lại, thấy cô nhịn cười.
"Vẫn cười chưa đủ!"
"Tại anh cố ý chọc giận em đấy chứ."
Trần Nhiên không nói, nhìn mặt cô, ánh mắt càng ngày càng nóng.
Không có ai quấy rầy hai người ở riêng trong phòng, xung quanh yên tĩnh.
Trong lòng Trình Âm cảm thấy như có chuyện gì sắp phát sinh vì thế cô nhắm chặt mắt lại.
Hơi thở không được bình tĩnh như bên ngoài, lông mi cũng run rẩy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một đôi môi ấm áp dán lên.
Không lướt qua như chuồn chuồn ớt giống lần trước mà anh tinh tế hôn ngoài khóe môi, rồi di chuyển vào trong môi nhẹ nhàng liếm mút.
Khi cảm giác được đầu lưỡi chạm vào, vai Trình Âm không tự nhiên mà run lên, đôi tay nắm chặt vạt áo Trần Nhiên.
Sau đó cánh môi bị xâm lược, lúc triền miên mà trằn trọc cạy hàm răng ra, toàn thân Trình Âm rùng mình.
Trái tim chỉ muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, bên tai đều là tiếng tim đập "Thịch thịch thịch", nhưng cũng không che được tiếng hít thở rối loạn của anh.
Triền miên ở bên nhau, dần dần rút hết cả sức lực.
Trình Âm đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt nên không biết mỗi một hành động ngây thơ của cô lại làm Trần Nhiên cười sung sướng.