• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng mình chia tay đi.”

Trương Chí đột ngột nói những lời này khiến Lâm Hưởng nhất thời không phản ứng kịp. Rõ ràng mấy hôm trước còn bình thường, thậm chí cậu còn tính chuyện đưa hắn về ra mắt với Lâm Tự. Lúc Trương Chí hẹn ra quán cà phê cậu đã định nói chuyện này, ai ngờ chưa kịp mở miệng người ta đã nói lời chia tay.

“Cho em một lí do.”

“Chúng ta không hợp nhau.”

“Vậy à?” Lâm Hưởng cười khẽ “Quen nhau lâu như vậy, giờ mới thấy không hợp sao?”

“Được rồi, nếu em đã muốn biết.” Trương Chí nhún vai, bất cần nói : “ Tôi yêu người khác rồi, cứ mãi dây dưa không rõ với em, bây giờ tôi không kiên trì nổi nữa, cái này được coi là lí do chưa?”

Lâm Hưởng nhìn hắn vài giây, gật đầu : “ Được.”

Cậu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Trương Chí : “ Anh đứng dậy được không?”

Trương Chí liếc cậu một cái, lười biếng đứng dậy. Ai dè chân còn chưa kịp đứng vững đã bị Lâm Hưởng đấm thẳng vào mặt.

Lâm Hưởng không thèm liếc mắt tới hắn, xoay người, cầm áo khoác đi ra khỏi quán trong ánh mắt tò mò của mọi người.

Coi như cậu được trắng mắt một lần, Trương Chí không phải người cậu vẫn tưởng tượng, có lần một ắt có lần hai, lẽ ra bữa đó ở quán bar đừng tha thứ cho hắn làm gì.Cậu từng chút từng chút phải hạ mình, cứ nghĩ chỉ cần mình chịu nhẫn nhịn hai người sẽ có kết thúc tốt đẹp, ai dè, đúng là mắt nhìn người của cậu quá kém.

Chung Thành Lâm ngồi trong góc tối quán cà phê, đè thấp mũ lưỡi trai. Anh nhìn Lâm Hưởng từ đầu tới cuối đấm cho Trương Chí một phát rồi quay mông đi thẳng, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn..

Cảm thấy khó chịu là chuyện dễ hiểu, nhưng Lâm Hưởng có thể bình tĩnh như vậy anh cũng thấy yên tâm phần nào.

Anh đứng dậy đi tới gần kẻ đang loay hoay bò dậy, nhìn một bên má của hắn sưng đỏ trong lòng thấy sảng khoái lạ thường. Quả nhiên để Lâm Hưởng tự đấm một cú hơn mười cú đánh của anh.

“Rời khỏi thành phố này đi, từ nay về sau đừng có xuất hiện trước mặt Lâm Hưởng. Nếu để tôi biết cậu còn lảng vang quanh đây…”

Anh hừ một tiếng, không nói thêm nữa, xoay người bỏ đi thẳng.

Tên này đúng kiểu thiếu gia giàu xổi bị tiền bạc che mặt, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng cứ nghĩ rằng có tiền muốn làm gì cũng được. Nhưng trên thế giới này kẻ nhiều tiền hơn mình nhiều lắm, thử rời  khỏi thành phố này xem được mấy người biết mình là ai.nhimkishu98.wordpress.com

Hôm nay Lâm Hưởng về thẳng nhà.

Lúc Trần Nguyên bị đá luôn tìm cậu uống rượu giải sầu, cậu lại không muốn như thế.

Cậu là kiểu người có chuyện gì cũng giữ hết trong lòng, không muốn chia sẻ cảm xúc thật sự của mình cho bất kì ai. Tuy rằng Lâm Hưởng luôn cảm thấy sống cùng người như Trương Chí thà ở một mình cho xong nhưng trong lòng làm sao không khó chịu cho được. Cho dù thế nào đi chăng nữa, đã có lúc cậu thật sự tin tưởng vào mối tình này.

Cậu không giỏi trong việc thể hiện tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại trở thành chướng ngại dẫn đến chia tay.

Lâm Tự đi học về thấy anh hai nằm ngồi trên sô pha uống bia, một đống  vỏ chai nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Cậu cởi giày cất cặp, chạy tới gần ngồi xổm xuống cạnh anh hai, gạt đống tóc mai rũ rượi của anh mình sang một bên. Sắc mặt Lâm Hưởng đỏ bừng, có lẽ đã ngà ngà say rồi.

Cậu giật chai bia trong tay Lâm Hưởng ra để lên bàn, kéo anh mình ngồi thẳng lên sô pha, hỏi : “ Anh, anh sao thế? Đang yên đang lành sao uống nhiều bia thế này?”

Lâm Hưởng nhìn cậu hồi lâu mới nhận ra người trước mắt là thằng em yêu quý, vươn tay ôm cậu nhóc vào ngực. Lâm Tự bị kéo bất thình lình, muốn tránh ra mà không đủ sức, cuối cùng đành an phận nằm trong lòng Lâm Hưởng.

“Anh, anh sao thế?”

Lâm  Hưởng xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc như chơi với thú cưng, cúi đầu nhìn, nói chuyện có phần mê sảng : “ Tiểu Tự à, anh thất tình rồi.”

Lâm Tự nhìn anh hai, vòng tay ôm lấy người.

“Nếu không ai thèm yêu anh, sau này cưng có bạn trai cũng không được bỏ mặc anh.”

“Còn lâu em mới bỏ mặc anh hai, vả lại anh hai điều kiện tốt như thế, làm gì có chuyện không ai thèm”

“Nói cũng đúng, bộ dạng anh không tệ chút nào.” Lâm Hưởng sờ sờ cằm, tiếp tục tự kỉ : “ Muốn gương mặt có gương mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tiền có tiền… Có hơi lớn tuổi tí thôi…”

“Anh, Nhạc Nhạc thích anh như thế, hay anh thử cùng anh ấy xem sao?”

Lâm Hưởng nghe thấy tên Triệu Nhạc liền lặng im không nói.

Cậu không dám nói với Lâm Tự chuyện kia, sợ làm thằng bé buồn lòng.

Lâm Tự thích Triệu Nhạc dữ lắm, tuy hai đứa hơn kém nhau kha khá nhưng Triệu Nhạc tính tình trẻ con nên hợp Lâm Tự cực kì. Có điều đó là Triệu Nhạc của trước kia, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Triệu Nhạc đã tỏ rõ thái độ như thế, Lâm Hưởng cũng là người thức thời, cậu biết cậu ấy tỏ ra không quen biết mình là để phân rõ ranh giới. Tuy nhiên đến giờ phút này Lâm Hưởng vẫn không nghĩ ra hà cớ gì Triệu Nhạc phải tuyệt tình như vậy.

Vất vả lắm mới có thêm một người bạn, cuối cùng quay đầu một cái đã ra đi.

Nói đến tương lai, ngay cả Lâm Tự cũng vậy, cậu là người hiểu rõ hơn bất kì ai, Lâm Tự không thuộc cùng một thế giới với cậu, liệu đến một ngày nào đó thằng bé biến mất không chút dấu vết, lúc ấy chẳng phải cậu lại cô đơn sao?

Mấy tháng nay, không chỉ Triệu Nhạc, còn có Chung Nhất Thần, Chung Thành Lâm, nhờ có họ mà cuộc sống của cậu bớt buồn tẻ đi, bởi thế mà quên mất có những người đã được định sẵn phải rời đi.

Quay đi quay lại, kết quả cậu hoàn toàn trắng tay.

Có thứ nước gì đó rơi xuống mặt, Lâm Tự đưa tay sờ sờ, ngóc cổ dậy nhìn mặt Lâm Hưởng nước mắt đầm đìa.

“Anh.. Anh khóc sao?”

Lâm Hưởng không nói gì, chôn đầu giữa hai cánh tay không muốn để em trai thấy mình yếu ớt như vậy.

Hôm sau Lâm Hưởng đi làm muộn.

Chung Nhất Thần khó khăn lắm mới có cơ hội nắm thóp Lâm Hưởng, làm sao không nhân cơ hội này mà trả thù. Vì thế hắn đứng trước cửa văn phòng cậu như ôn thần, đợi được Lâm Hưởng tới, xem đồng hồ mới biết cậu đi trễ tới hai mươi phút.

Có điều nhìn thấy hai mắt Lâm Hưởng sưng vù lên, hưng phấn trong lòng cũng giảm đi quá nửa. Hắn nhận ra được, có lẽ cậu ta chia tay với Trương Chí rồi.

Lâm Hưởng nhìn từ trên xuống dưới kẻ đứng chặn cửa văn phòng mình, Chung Nhất Thần chống lại ánh mắt cậu, kiêu ngạo hừ một tiếng, xoay mông về phòng mình.

Đóng cửa lại một cái là hắn bắt đầu tự ca ngợi bản thân, mình đúng là người tốt mà, rất biết săn sóc người khác, đây mới gọi là người đàn ông phong độ, cứ thế này khéo đàn ông trên thế giới này phải lấy mình làm gương mất.

Nếu đây là một tình huống trong anime, đảm bảo lúc này sẽ có một chú quạ đen bay qua đầu hắn, kêu to : “ Đồ ngốc ! Đồ ngốc” cho coi =.=

Lâm Hưởng ngồi vào ghế chưa ấm chỗ thì điện thoại nội bộ đã vang lên, Chung Thành Lâm gọi cậu tới văn phòng.

Cậu thu dọn vài thứ rồi tới văn phòng phó tổng giám đốc, Chung Thành Lâm ngồi trên sô pha uống trà sáng, thấy cậu tới thì hất cằm : “ Cho cậu đấy.”

Lâm Hưởng quay đầu đã thấy, trên bàn trà thừa ra một cái túi xách màu xám, hai chữ đơn vàng lồng vào nhau đủ làm cậu đứng hình rồi, mẹ ơi, LV (*) kìa. Nhìn cái túi này tính ra cũng phải hơn vạn  đấy.

Cậu không nhận lấy, nghiêm túc nói : “ Không có chuyện gì tự nhiên tặng quà là bất minh.”

Chung Thành Lâm đen mặt : “… Tôi không định ăn cướp hay cưỡng bức cậu đâu mà lo.”

Lâm Hưởng vẫn kiên trì : “ Đắt lắm, tôi không dám nhận.”

Chung Thành Lâm thản nhiên nói : “ Không đắt đâu, có hơn hai trăm thôi.”

Lâm Hưởng ngây người, mẹ nó, chỉ tính cái khóa túi kia thôi cũng một, hai ngàn rồi. Chẳng lẽ đây là hàng lỗi? Vớ vẩn, kể cả có lỗi cũng chẳng có cái giá hời thế. Hay là hàng vỉa hè? Tuy rằng hàng vỉa hè nếu biết chọn cũng có thể là hàng tốt … nhưng cậu không làm sao tưởng tượng được cảnh Chung Thành Lâm – phó tổng giám đốc tập đoàn Phong Đằng mặc vest sang trọng đi mặc cả hàng trên vỉa hè.

Chung Thành Lâm nhìn mặt cậu lại càng ngơ ngác không hiểu, lại làm sao đây?

“Tôi mang cho cậu đồ ăn vặt thôi mà, cậu nghĩ cái gì thế?”

Lâm Hưởng: “…”

“Hôm qua mới mua ở siêu thị thôi, còn hạn lâu lắm, không tiêu chảy đâu mà lo.”

Hôm qua anh lên mạng tra xem người sau khi thất tình có bị ám ảnh gì không, còn phải đi thỉnh giáo mấy cô bé tuổi teen xem người thất tình phải làm gì để vui hơn. Cuối cùng sau một buổi tối vật vã anh phát hiện ra người thất tình thích nhất là ăn uống. Chỉ có ăn mới có thể giải tỏa được tâm trạng bực bội, đau khổ. Vì vậy anh vội vàng đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt. Có điều đang xách về thì túi plastic bị rách, chẳng còn cách nào khác đành kiếm đại cái túi khác bỏ đồ ăn vào.

(So với việc tặng vợ một cái túi hơn vạn thì dùng cái túi hơn vạn đựng bim bim còn bá hơn nhiều =))))) Chị tác giả miêu tả độ giàu của anh ảo quá rồi đấy =))))

Môi Lâm Hưởng run rẩy, vì bản thân tự mình đa tình nên có chút thẹn quá hóa giận.

Mẹ nó mất mặt quá đi mất, may vừa rồi không nói gì.nhimkishu98.wordpress.com

“Lúc đang làm việc không được ăn vặt. Khỏi đi.”

“Có thịt trâu gác bếp  và thịt bò khô nữa đó.”

“Cám ơn phó giám đốc, hẹn gặp lại.”

Chung Thành Lâm nhìn cậu ôm túi đồ ăn chạy như bay ra ngoài, không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Lâm Hưởng quay lại văn phòng, cầm vài thứ không thích lắm tặng vài đồng nghiệp nữ, bản thân lấy ra một túi thịt bò khô ăn, chỗ còn lại bỏ vào tủ cá nhân của mình.

Vừa ăn vừa xem phim đến bữa trưa, cảm thấy hôm nay sao cứ yên bình lạ thường. Đến khi nhìn thấy Chung Nhất Thần đi ra từ phòng làm việc cậu mới ớ ra, hóa ra hôm nay lên QQ cả buổi chưa thấy tên kia quấy rối. Tự nhiên hôm nay lại ngoan quá vậy.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, Chung Nhất Thần dậm dậm chân không chịu đứng yên, Lâm Hưởng dùng khóe mắt liếc hắn, nghĩ thầm tên này trên người có bọ chó hả?

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, đến căng tin rồi. Lâm Hưởng đang muốn ra thì bị Chung Nhất Thần kéo lại, đặt thứ gì đó vào tay cậu rồi lấy chân đá ra khỏi thang máy, cửa thang máy đóng lại, hắn chuồn mất tiêu rồi.

Lâm Hưởng nhìn thứ trong tay mình. Chung Nhất Thần đưa cho cậu một hộp sô cô la rượu rõ bự. =.=

( Xin nhớ rằng anh Thần thích sô cô la như Lâm Hưởng thích thịt vậy, thế nên hành động chia sô cô la này đã thể hiện sự cao cả và sự quan tâm vô đối của anh ấy rồi =)))))

Cậu thấy có phần kì quái, sao hôm nay dở chứng thế nào cả hai anh em nhà này tự nhiên tốt thế?

Hội chị Vương sớm đã mua xong cơm từ lâu, bình thường Lâm Hưởng vẫn ngồi ăn với họ nên lúc nào họ cũng giữ sẵn chỗ cho cậu.

Cậu mua một phần cơm cá xào rau củ, nhìn một đống cà rốt, ớt xanh và mấy miếng cá lõng bõng ngập sốt là lòng lại đau xót, cái này là rau củ xào cá chứ cá xào rau củ cái quái gì, càng nhìn càng thấy tổn thương.

Cậu bưng đồ ăn ngồi xuống cạnh chị Lưu, ba người bắt đầu bàn về chuyến du lịch sắp tới công ty tổ chức.

Tầm này đã là tháng mười, bình thường phúc lợi của công ty một năm tổ chức cho nhân viên đi chơi hai lần, tháng tư và tháng mười. Tuy không phải là đi chung toàn bộ công ty nhưng mỗi phòng ban có thể xin nghỉ hai ngày trong mỗi tháng này để tổ chức đi chơi với nhau. Đây là luật Lâm Hưởng viết ra trong tiểu thuyết nên nghe thế cậu cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Đi du lịch à… Lâm Hưởng cắn đũa.

Đi du lịch cùng công ty cậu chưa đi bao giờ. Cái này là tự nguyện mà, không đi thì hai ngày đó được nghỉ ở nhà. Lâm Hưởng tới công ty đã hơn một năm (?), ba lần trước công ty tổ chức cậu đều ở nhà ngủ không vẫy tai. Năm nay có thêm Lâm Tự, cậu cũng chẳng hứng thú hơn là bao, so với việc bỏ tiền đi du lịch thà đi cắm trại với em trai còn vui hơn.

Cơm nước xong Lâm Hưởng đến phòng nghỉ tranh thủ ngủ một lát, phòng làm việc cùng tầng với sếp sướng ở chỗ đấy, nếu lúc nào sếp không dùng thì có thể mượn phòng nghỉ ấy cũng không ai cấm.

Hôm qua Lâm Hưởng gần như thức trắng nên hôm nay mệt bã người, nằm xuống một cái ngủ một mạch đến giữa buổi chiều luôn.

Cậu gãi đầu, ngáp một cái rồi về phòng. QQ hiện thông báo có tin nhắn mới, là Chung Nhất Thần. Trưa nay vừa mới khen xong mà đến chiều hắn đã nhớ nhiệm vụ rồi, tên này đúng là biến thái.

Đần không thể hiểu nổi : Tỉnh ngủ rồi à?

Mẹ nó, bị hắn phát hiện rồi.

Lâm Hưởng ra  vẻ bình tĩnh, lúc này phải tỏ ra ngạo mạn, không cho địch có bất kì cơ hội nào nắm thóp mình.

Chuyên gia trị đần độn : Biết còn hỏi. Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.

Đần không thể hiểu nổi : Đệt.

Đần không thể hiểu nổi :  Thứ năm mang Lâm Tự theo đi.

Chuyên gia trị đần độn : Để làm gì?nhimkishu98.wordpress.com

Đần không thể hiểu nổi : Du lịch chứ làm gì, cậu không biết à?

Chuyên gia trị đần độn : Đi du lịch và thằng bé có liên quan gì tới nhau?

Đần không thể hiểu nổi : Tặng cậu thêm phúc lợi, cho mang người nhà theo đó.

Lâm Hưởng bĩu môi, mẹ nó nói nghe hay lắm,đây mà là phúc lợi cho tôi sao, phúc lợi cho anh thì có.

Chuyên gia trị đần độn : Cảm ơn, phúc lợi anh cứ giữ cho người khác dùng đi, tôi không hứng thú đi du lịch.

Đần không thể hiểu nổi : Đệt! Cậu không đi hôm nay tôi tới bắt cóc Lâm Tự về nhà tôi.

Chuyên gia trị đần độn : Ngon thì nhào vô.

Nửa ngày sau không thấy Chung Nhất Thần nói gì, Lâm Hưởng đợi nửa ngày chẳng thấy động tĩnh gì, tùy tiện bấm vào game chơi tạm, được một lát tiếng báo tin nhắn lại vang lên.

Đần không thể hiểu nổi : Đi đi mà, cậu đi đi mà.

Chuyên gia trị đần độn : Cút, đi làm nũng với em trai anh ấy.

Đần không thể hiểu nổi : =.= cậu đưa Lâm Tự theo, tôi tăng lương cho cậu.

Chuyên gia trị đần độn : Không hứng thú.

Đần không thể hiểu nổi : ….

Chuyên gia trị đần độn : Thực ra muốn tôi đưa Lâm Tự theo không phải là không có cách.

Đần không thể hiểu nổi : Cách gì?

Chuyên gia trị đần độn  : Chỉ cần anh cam đoan cả chuyến đi tôn thằng bé lên làm vua, anh thì thành thái giám cơm bưng nước rót phục vụ từ chân đến mõm cho thằng bé thì ok thôi.

Đần không thể hiểu nổi : Cái đệt.

Chuyên gia trị đần độn : Không chịu chứ gì? Vậy coi như xong.

Đần không thể hiểu nổi : Mẹ kiếp! Tôi đồng ý.

Chuyên gia trị đần độn : Để tôi hỏi Tiểu Tự, thắng bé muốn tôi khắc dẫn nó theo.

Đần không thể hiểu nổi : Hai anh em các người đúng là cùng một giuộc. Em ấy cũng bảo cậu đồng ý thì em ấy đi.

Chuyên gia trị đần độn : Hừ, em trai tôi không cùng một giuộc với tôi thì cùng với anh chắc? Ngu dốt.nhimkishu98.wordpress.com

Lâm Hưởng nhếch miệng cười, vô cùng sung sướng, em trai ông đây nghe lời như vậy đó. Hâm mộ đi nào. Cậu mở mạng lên đặt hai cái áo gió và giày thể thao cho mình và em trai.

Gần đây trời trở lạnh, đi du lịch cũng phải cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK