• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công việc nói xong, mọi người bắt đầu thoải mái chén chú chén anh.

Chung Thành Lâm từ thời điểm Lâm Hưởng lặng lẽ chuồn mất đã sớm để ý, lúc này tìm tạm lý do chuồn ra ngoài, đi tới hành lang thì gặp Lâm Hưởng và Trần Nguyên.

Anh dĩ nhiên nhận ra Trần Nguyên.

Tuy không phải học viên của hắn nhưng thỉnh thoảng gặp ở phòng tập cả hai vẫn sẽ chào hỏi mấy câu. Nếu là người khác, Chung Thành Lâm cũng chẳng rảnh mà xã giao đôi ba câu, nhưng người ta là bạn thân Lâm Hưởng, anh dĩ nhiên muốn chiếm vài phần cảm tình của bạn thân người mình thích, cho dù trước đó hai người chưa xác lập mối quan hệ.

“Hóa ra cậu đi cùng sếp tới đây à.” Trần Nguyên thấy Chung Thành Lâm lại đây, đứng thẳng dậy, bỏ cánh tay đang đặt trên vai Lâm Hưởng xuống.

Chung Thành Lâm hướng Trần Nguyên gật đầu, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh kéo Lâm Hưởng lại xoa đầu : “ Sao lại chạy ra đây, ăn no rồi sao?”

“No lắm rồi” Lâm Hưởng gật đầu, hồi tưởng lại hương vị thơm ngon ban nãy, lại nói : “ Nhưng đi lại một hồi hình như tiêu hóa hết sạch rồi. Em lại thấy đói.”

“Em là lợn à?”

“Cút!”

Chung Thành Lâm cười cười : “ Chưa phải lợn vậy giờ nuôi cho thành lợn luôn.” Anh quay đầu nói với Trần Nguyên : “ Anh cũng tới đây ăn sao? Muốn cùng chúng tôi ăn không?”

“Không cần, tôi còn có chút việc, không tiện ở lại.” Tuy rằng đầu óc Trần Nguyên không được tốt lắm nhưng có là não heo cũng nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Lâm Hưởng và người này. Hừ, có chuyện tốt không thèm báo với bạn bè, “Hưởng, tôi đi trước, lần sau gặp nói tiếp ha.”

“Tạm biệt” Lâm Hưởng không nhìn thấy ánh mắt ý tứ của bạn,cũng chỉ khoát tay chào tạm biệt.

Chung Thành Lâm nhìn hắn đi xa, đem đầu Lâm Hưởng quay lại đây, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng bóp má cậu : “ Tình cảm hai người tốt quá đấy.”

“Ghen tị sao?” Lâm Hưởng cười nói.

Thật ra trông không giống.

Trước kia lúc còn ở bên Trương Chí, làm gì cũng phải cẩn thận, cho dù có làm chút đụng chạm tứ chi với người khác cũng phải lo được lo được, sợ ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai. Nhưng đối với Chung Thành Lâm lại không cần nghĩ nhiều như vậy, cậu biết người đàn ông này tín nhiệm cậu, chính vì quá khác biệt lại khiến người ta dễ dàng nhận ra rốt cuộc ai mới là người thật sự yêu mình.

Ham muốn chiếm hữu đôi khi không phải cách thể hiện yêu thương tốt nhất, ngược lại tin tưởng vô điều kiện lại khiến người ta nguyện ý dâng hiến chân tâm.nhimkishu98.wordpress.com

Chung Thành Lâm dùng cách thứ hai để yêu cậu, cũng khiến cậu không cách nào thoát khỏi tình yêu của anh.

Lâm Hưởng rất vui vẻ.

“Nếu anh nói anh đang ăn giấm em sẽ vui sao?” Chung Thành Lâm cùng cậu nói giỡn.

Nói thật anh một chút cảm giác ghen tuông cũng không có, không phải vì không coi trọng Lâm Hưởng mà vì anh quá hiểu cậu, người này đối với chuyện tình cảm luôn nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương tình cảm của anh.

“Còn phải tùy tình huống.” Lâm Hưởng nghĩ nghĩ “ Nếu anh cố tình gây sự em sẽ không vui, nhưng nếu ăn giấm chút chút em sẽ cảm thấy anh rất đáng yêu.”

“Đáng yêu?” Chung Thành Lâm nhíu mày, trước giờ chưa từng có ai dùng cái từ này ghép chung với anh.

“Mỗi người đều có một mặt đáng yêu, anh cũng không ngoại lệ.”

Chung Thành Lâm sờ cằm tự hỏi mình khi nào thì trông “đáng yêu.”

“Ví dụ như ban nãy anh gắp đồ ăn cho em..”

Chung Thành Lâm đen mặt : “ Vậy ra chỉ lúc nào anh làm gì có lợi cho em, em mới cảm thấy anh đáng yêu đúng không?”

Lâm Hưởng kinh ngạc trợn tròn mắt : “ Thật thông minh.”

“…”

“Ha ha” Lâm Hưởng cười vươn tay ôm thắt lưng anh “ Em chỉ đùa chút thôi, chúng ta quay lại đi, đi tiếp khách mà để người ta lại e không hay lắm.”

Chung Thành Lâm cưng chiều xoa đầu cậu, lại một lần nữa cảm thán sao trước kia mình lại có suy nghĩ người này khiến người khác yêu thương không nổi.

Quay lại phòng ăn, lần thứ hai tỏ vẻ hy vọng lần hợp tác này đôi bên cùng có lợi, tin tưởng lẫn nhau, sau đó hai bên đều lên xe quay về công ty.

Mà lúc này, Chung Nhất Thần đang tự mình cáu giận trong phòng làm việc.

Đi tìm Lâm Hưởng chơi lại không thấy người, quay sang tìm em trai cũng không nốt, thư kí báo lại hai người họ ra ngoài bàn chuyện làm ăn với đối tác.

Tổng giám đốc nhà chúng ta vô cùng bực bội : Bàn chuyện làm ăn? Có cái mông ấy, có mà ra ngoài bàn luận tình ái thì có. Vứt ông đây ở công ty lao động như trâu như bò còn mấy người ra ngoài vui chơi hưởng thụ. Một lũ không tim không phổi, vô nhân đạo.

Mọi người không còn lời nào để nói, tổng giám đốc, ngài còn có thể vô sỉ hơn không?

Quay lại văn phòng chơi game tiếp, đóng mãi cái vai “ Tổng giám đốc trên danh nghĩa, thực tế thối nát” cũng chán, hắn gọi điện cho Lâm Tự rủ cậu nhóc trốn học bổ túc, cùng mình đi chơi, ai dè bị người ta cự tuyệt thì chớ còn bị giáo huấn một trận.

Nhóc con Lâm Tự kia càng ngày càng giống Lâm Hưởng, mở miệng ra là thích quở trách người khác, chỗ nào còn giống bé con 16 tuổi ngây ngô, tươi tắn chứ.

Chung Nhất Thần bị cậu nhóc giáo huấn y như đang dạy dỗ một đứa bé con lên ba, trong lòng âm thầm thề thốt sau này phải cố gắng phấn đấu, phát triển sự nghiệp, trở thành mẫu đàn ông lãnh khốc, ổn trọng khiến vợ yêu phải nhìn mình bằng con mắt khác xưa. Có điều sau năm phút đồng hồ nhìn đống tài liệu, hai mắt hoa lên, đầu óc choáng váng, mấy lời hùng hồn vừa rồi bị hắn ném cái bay ngược nửa vòng trái đất, điển hình của loại người trí nhớ ngắn hạn.

Đang lúc hắn loay hoay không biết làm sao, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, thư kí gọi tới báo tin vui : “ Tổng giám đốc, Lâm Hưởng và phó tổng quay lại rồi.”

Hai mắt Chung Nhất Thần sáng lên, bật QQ quả nhiên thấy hình đại diện người nào đó nãy giờ tối thui nay đã sáng lên.

Hắn lập tức gửi đường link sang.

Bên này Lâm Hưởng mông vừa chạm vào ghế đã nghe tiếng “Tích tích tích” từ máy tính phát ra.

Có một khoảng thời gian buổi tối cậu đều nằm mơ thấy tiếng thông báo “tích tích tích” từ QQ và hình con chim cánh cụt nhảy điên loạn trên màn hình, suýt chút nữa cậu mắc hội chứng sợ chim cánh cụt luôn rồi, cũng may nhìn mãi lại thành quen.

Không kiên nhẫn nhìn con chim cánh cụt liên tục nhảy nhót thu hút sự chú ý kia, Lâm Hưởng một bên ngồi xuống, một bên thụ sủng nhược kinh (*) nhận nước trái cây chị Vương mang tới.

Đần không thể hiểu nổi : http: //www. mlgb. com/v587

Đần không thể hiểu nổi : Lâm Hưởng! Mau mau nhìn xem, cái này trông được không?

Lâm Hưởng liếc mắt nhìn qua, bắt tay vào xếp gọn đồ trên bàn xong mới bấm vào đường link.

Mary là trang mua sắm trực tuyến không tệ, Lâm Hưởng cũng thường xuyên mua đồ ở đây, cho dù là thực phẩm, quần áo hay đồ điện tử cậu đều có tự tin tư vấn tốt cho Chung Nhất Thần. Có điều vừa mở trang web ra, mặt hàng hắn gửi quả thực nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cậu.

Chuyên gia trị đần độn : Anh chuẩn bị tiến hóa ngược về bụng mẹ hở? Chưa chi đã chuẩn bị sẵn cho tương lai bú sữa mẹ?

Thứ hắn gửi hóa ra lại là hình ảnh sản phẩm bình sữa. Rõ ràng chỉ là cái bình thôi mà giá tới 999 đồng. Mẹ nó đúng là suy nghĩ của mấy kẻ có tiền mà, Lâm Hưởng nghĩ thầm, bình sữa mua cái và chục đồng, thậm chí một trăm đồng đã là tốt lắm rồi. Ở đời có ai dở hơi đi mua cái bình sữa 999 đồng không?

Đần không thể hiểu nổi : Mẹ cậu! Cậu mới bú sữa mẹ!

Chuyên gia trị đần độn  : Mua bình làm gì, sao tự nhiên anh lại có hứng thú với cái thứ này?

Đần không thể hiểu nổi : Chẳng lẽ cậu không có hứng thú với nó?

Chuyên gia trị đần độn : Tại sao tôi phải có hứng thú với nó?

Đần không thể hiểu nổi : Cậu.. Dù sao cậu vẫn nên có hứng thú với nó.

Chuyên gia trị đần độn : Tôi không giống anh, ba mươi tuổi đầu vẫn cần dùng bình ti.

Đần không thể hiểu nổi : Trước sau gì cậu chẳng phải dùng. Dù sao cậu thấy cái này có ổn không?

Chuyên gia trị đần độn : Anh dùng thấy thoải mái là được rồi.

Đần không thể hiểu nổi : ….nhimkishu98.wordpress.com

Mẹ nó, đúng là cái loại không có đầu óc ( Tác giả : bạn có tư cách nói người ta sao bạn Thần) nói mãi không thông minh lên được. Chung Nhất Thần nói chuyện với Lâm Hưởng một hồi đã tức muốn đập bàn phím.

Bực bội gửi trả lại một câu : “ Ông đây không thèm chơi với cậu nữa.”, Chung Nhất Thần trong lúc nóng giận tắt cửa sổ trò chuyện —–được rồi, bạn có thể hỏi đã tức vậy sao không kéo vào danh sách đen mà chỉ tắt giao diện, câu trả lời là hắn không có gan -_- ——-Sau đó lại chạy đi tìm em trai.

IQ và ADN không liên quan : Thành Lâm, chú xem cái này thế nào?

Chung Thành Lâm đang bận muốn chết, bật trang web lên xem cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua. Tuy rằng nhìn nội dung bên trong làm trứng anh cũng thấy đau nhưng vẫn cảm thấy thà khen cho có lệ còn hơn để ông anh mình tìm tới tận cửa gây phiền toái.

Chung : Đẹp lắm, con mắt thẩm mĩ của anh quá chuẩn, nhìn rất tinh tế.

Cái đồ phá gia chi tử , mua một cái bình ti mà bỏ gần một ngàn đồng, bộ tiền là vỏ hến hả? —- Chung Thành Lâm một bên hết lời ca ngợi, một bên chửi thầm trong lòng.

IQ và ADN không liên quan : Tốt lắm! Anh biết chú sẽ thích mà.

Chung Thành Lâm giật giật khóe miệng, sao bỗng nhiên lại cảm thấy lời này có phần quái dị nhỉ.

Chung : Không phải anh định mua cho em đấy chứ?

Nếu dám nói “ Phải”, anh bảo đảm sẽ khiến ổng phải trả giá đắt. Khóe môi Chung Thành Lâm nhếch lên tia cười giả tạo, hai mắt chăm chăm nhìn vào khung tin nhắn QQ, chuẩn bị chờ xem ông anh mình lại định giở trò gì.

IQ và ADN không liên quan : Đương nhiên không phải.

Xem ra vẫn còn biết chừng mực. Chung Thành Lâm nhẹ nhàng thở ra.

IQ và ADN không liên quan : Đây là mua cho con trai chú.

Con em đời này chắc chỉ ở dạng t*ng trùng được thôi…

Chung Thành Lâm lười chẳng muốn tiếp chuyện, quyết đoán tắt biểu tượng chim cánh cụt.

Nhàn rỗi để treo tài khoản QQ là sai lầm của anh, dù sao với chỉ số IQ bằng số âm của ổng làm sao hoàn toàn trách ổng cho được, là tại anh suy xét không chu toàn tự dưng đi nói chuyện với ông anh trai nhà mình.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh, Chung Nhất  Thần đâu có ý định buông tha em trai dễ dàng như vậy, dù sao văn phòng hai người cũng chỉ cách có vài bước chân.

Khi anh trai não tàn đập cửa lấy lệ, xông vào ôm theo hình cái bình sữa kia thao thao bất tuyệt về công năng, nơi sản xuất, tác dụng, giảng giải cho anh cái bình này bỏ ra 999 đồng vẫn lợi biết bao, hoàn toàn không bị thiệt tí nào. Chung Thành Lâm hoài nghi không hiểu có phải anh trai anh làm tổng giám đốc rảnh quá chuyển sang làm tiếp thị cho công ty bình ti không nữa.

“Tổng giám đốc” Mỗi khi Chung Thành Lâm sử dụng loại xưng hô này là để tỏ vẻ hiện tại tôi đang bận công việc, không chỉ thế còn để biểu thị cho hắn biết ông đây tâm trạng không tốt, đừng dại chọc vào ông “ Nếu ngài có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, hay là giúp tôi chia sẻ chút công việc nhé.”nhimkishu98.wordpress.com

Chung Nhất Thần đang thao thao bất tuyệt diễn thuyết đột nhiên bị chặn họng, có phần thất vọng nhìn thằng em không hiểu chuyện nhà mình : “ Sao chú có thể dùng thái độ như vậy đối đãi với tâm ý của anh”

“A, tâm ý ấy hả” Khóe miêng Chung Thành Lâm co rút “ Em nhận.”

“Vấn đề nằm ở thái độ của chú đó!” Chung Nhất Thần vô cùng tức giận : “ Sắp làm cha làm mẹ tới nơi, tại sao vẫn cứ quen cái thói bất cần đời như vậy hả, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị tốt cho tương lai chứ.”

“…”

“Chú xem, anh giúp chú chuẩn bị nhiều như vậy, chú xem bảo đảm sẽ khóc nấc.” Chung Nhất Thần chẳng biết rút ra từ đâu một tập A4 đặt trước mặt Chung Thành Lâm.

Không chỉ bình sữa, nào là quần lót trẻ em, tã lót, sữa ngoại, đồ chơi thậm chí là đồ trang trí phòng cho em bé cũng được chuẩn bị xong xuôi….

Chung Thành Lâm không còn lời nào để nói nhìn anh hai mình : “ Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Không phải anh đã nói rồi sao?” Chung Nhất Thần lắc đầu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “ Lúc người khác nói chuyện làm ơn để tâm chút đi ha, đây là chuẩn bị cho con trai chú đó.”

“Con em…” Đối với chỉ số thông minh của hắn anh từ lâu đã lười chẳng muốn nghiên cứu nữa, Chung Thành Lâm xoa xoa thái dương : “ Con em đào ở đâu ra? Anh đẻ hả?”

“Loạn luân là không thể” Chung Nhất Thần ôm chặt áo, bộ dạng như thiếu nữ liều chết cũng không chịu cho công tử nhà giàu ức hiếp “ Tại sao chú dám có ý đồ không an phận với anh trai mình hả?”

“…”

“Nhưng chú yên tâm, anh tuyệt đối không nói chuyện này với Lâm Hưởng, các cụ có câu tốt khoe xấu che mà, chuyện xấu trong nhà không thể lan ra.” Người nào đó trưng ra bộ mặt rộng lượng, khoan dung, nhập vai đến xuất thần : “Tóm lại anh để ở đây, chú tranh thủ nghiên cứu chút đi.”

Sau đó Chung Thành Lâm bó tay nhìn hắn tiêu sái rời khỏi phòng làm việc của mình.

Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chung Thành Lâm thoáng có chút đau trứng.

Nếu anh biết ông anh nhà mình gần đây đọc nhiều đam mỹ sinh tử văn quá bị lậm bảo đảm sẽ triệu tập phòng tài vụ lên thu mọi thiết bị điện tử trong phòng tổng giám đốc cho coi.

“Ngày mai cuối tuần, tới nhà anh nhé?”

Thời điểm tan tầm, vừa mới ngồi lên xe Chung Thành Lâm, Lâm Hưởng đã nghe người bên cạnh hỏi mình.

Ở cùng Chung Thành Lâm cậu thường không phải nghĩ ngợi quá nhiều, anh nói tới ở cũng chỉ là tới ở mà thôi, tuyệt không có thêm ngụ ý gì khác, Lâm Hưởng cũng không lo lắng sẽ xảy ra  chuyện gì khó nói trên giường.

Nhưng nói thật cùng Chung Thành Lâm tiến thêm một bước cậu cũng chẳng cần chuẩn bị tâm lí gì cho lắm, bởi vốn dĩ cậu không có khả năng làm ra chuyện khiến người khác mất hứng. Lâm Hưởng cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được, nếu thật sự có cảm giác, làm tình với người mình yêu cũng chẳng vấn đề gì.

“Để em gọi báo cho Tiểu Tự.”

“Tiện đi đón em ấy luôn, anh trai anh cuối tuần cũng về nhà, chúng ta ở chung luôn.”

Lâm Hưởng gật đầu : “ Vậy cũng được.”

Hai người lái xe tới trung tâm bổ túc đón Lâm Tự, thuận tiện quay về nhà lấy quần áo tắm rửa.

Lâm Hưởng bọn họ chân trước vừa rời đi, sau lưng Chung Nhất Thần liền chạy tới.

Bởi thường xuyên nằm vùng ròng rã khu vực này, mấy thím bán báo bán đồ uống bên đường đều biết hắn, lập tức báo cáo nói ban nãy vợ yêu nhà hắn được xe khác đón đi rồi, xe gì mà vừa xịn vừa sang,nhìn thôi là biết người có tiền.

Mẹ nó, vợ yêu nhà hắn đi với thằng chó nào?

Bác gái lắc đầu : Tôi không biết, cậu lay tôi cũng vô ích. Bạn nhỏ, bạn đừng hoảng, đừng lo lắng, phải hết sức bình tĩnh.

Chung Nhất Thần nào còn tâm tình nghe lời bác gái khuyên bảo, cả ngày hôm nay xui xẻo, nội tâm vừa hờn vừa tức khiến mặt hắn âm u như trời sắp nổi giông.

Vợ yêu sao lại lên xe người khác? Chẳng lẽ em ấy muốn ngoại tình?

Chung Nhất Thần vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tự, ai ngờ cậu nhóc lại tắt máy. Hắn đương nhiên không biết đây là thói quen của Lâm Tự, lên lớp liền tắt điện thoại, về đến nhà mới bật lên để tránh bị quấy rầy lúc đang  học, còn tưởng rằng vợ yêu không thèm nhận điện thoại của hắn.Hoặc là thằng chó kia giờ này đang mê hoặc em ấy, áp bức không cho em ấy nghe điện thoại.nhimkishu98.wordpress.com

Trong lòng Chung Nhất Thần phát động chuông báo nguy! Rốt cuộc thằng khốn nạn nào cả gan thông đồng với vợ hắn? Mẹ nó, lỡ thằng đó có ý đồ không tốt với em ấy, vậy trong sạch của Tiểu Tự oa hu hu hu!!!!

Chung Nhất Thần muốn phát điên lên, gọi không được cho Lâm Tự đành phải gọi cho Lâm Hưởng. Ai dè cậu vừa nhìn thấy tên hắn hiển thị liền quyết đoán cúp máy luôn.

Chung Nhất Thần gấp đến luống cuống, cuối cùng chỉ còn cách chạy tới Lâm gia trực trước cửa nhà, liên tục lấy điện thoại ra bấm gọi cho Tiểu Tự, rốt cuộc vẫn là công dã tràng.

Nói xui xẻo một chút, lỡ đâu vợ hắn bị người ta tước đoạt trinh tiết, Chung Nhất Thần sắp bị ý nghĩ  của mình làm cho phát điên.

Hu hu hu hu… Tiểu Tự, em không cần anh nữa sao, sao em nỡ nghe theo lời ngon tiếng ngọt của mấy thằng tay chơi đó! Em không yêu anh nữa sao, chỉ vì anh không có chí tiến thủ, không cầu tiến em liền không yêu anh nữa sao? Chỉ cần đồng ý quay lại, anh sẽ sửa đổi, anh sẽ trở thành một người đàn ông khiến em có thể tự hào. Em ngàn vạn lần đừng đi theo người khác, như vậy thà em giết anh đi cho rồi hu hu hu #)(@^^$_

Vì thế sáng hôm sau, Chung Thành Lâm mở cửa cho anh trai vào nhà, liền nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Chung Nhất Thần, trên người mặc bộ quần áo giống hệt hôm qua, như du hồn bay vào nhà nằm vật lên sa lông.

Hôm qua tinh thần còn lên cao quá đà cơ mà, hôm nay làm sao thế này?Chẳng lẽ định tìm đường chết ra ngoài tìm người HAPPY cả đêm? Quần áo y chang hôm qua, tinh thần lại uể oải, quả nhiên rất đáng nghi.

Bởi vì từng có tiền lệ trước kia, cho dù từ ngày quen Lâm Tự , Chung Nhất Thần  ngoan hơn rất nhiều nhưng không ai có thể khẳng định hắn không ngựa quen đường cũ.Chung Thành Lâm cảm thấy loại chuyện này tám mươi phần trăm có khả năng xảy ra. Nghĩ thế, anh chỉ muốn lôi anh trai mình đạp xuống đất đánh cho một trận.

“Anh, xảy ra chuyện gì, sao anh trông tàn tạ thế này?”

Chung Nhất Thần không nhúc nhích nằm ườn trên sa lông lặng lẽ rơi lệ, nửa ngày không nói năng gì. Chung Thành Lâm nhẫn nại hỏi thêm lần nữa, mãi đến giờ Chung Nhất Thần mới thều thào nói, âm thanh mang theo tiếng nức nở : “ Thành Lâm, anh sai rồi.”

Trong lòng Chung Thành Lâm rơi lộp bộp, chẳng lẽ mình nghi ngờ đúng rồi, tay chân anh bắt đầu khởi động chuẩn bị ra đòn chí mạng.

“Quả nhiên anh vẫn nên làm việc đàng hoàng mới phải.” Chung Nhất Thần không nhận ra động tác của em trai, bởi trong lòng hắn bây giờ rất đau : “Hôm qua lúc Tiểu Tự đang học anh nhắn tin quấy rầy em ấy, bị em ấy mắng cho một trận nào là chỉ lo chơi bời, không chịu làm việc. Chú bảo anh xem vặn kiện , anh một chữ cũng không vào được đầu. Thành Lâm, có phải anh rất vô dụng đúng không?”nhimkishu98.wordpress.com

(Không đâu anh, anh là nhân tố gây hài của truyện mà =)))) Làm sao vô dụng được =))))

Động tác Chung Thành Lâm khựng lại : “ Rốt cuộc anh làm sao thế hả? Sao tự nhiên lại nói thế, công ty chẳng phải có em rồi sao?” Bị Lâm Tự mắng cũng đâu phải lần một lần hai, anh trai anh da mặt dày còn hơn tường thành, làm sao lại bị đả kích nghiêm trọng thế này.

“Anh không làm sao cả, là Tiểu Tự.” Chung Nhất Thần xoay đầu nhìn về phía Chung Thành Lâm.

(Đây, “gian phu” của vợ anh là thằng em anh chứ ai =)))))

Mẹ nó, dẫu biết ông anh mình dạo gần đây rất dễ bị xúc động, nhưng không ngờ lần này lại khóc đến thê thảm như vậy, hai mắt đều sưng lên rồi kìa.

Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng thấy anh trai mình khóc thương tâm đến vậy, trừ lúc năm tuổi, con búp bê ảnh thích nhất bị đứa bạn cùng lớp mẫu giáo cướp mất. Hắn khóc to tới nỗi làm các cô giáo cũng hốt hoảng, rốt cuộc Chung Thành Lâm năm ấy mới ba tuổi đi tới giành lại con búp bê về cho, Chung Nhất Thần bấy giờ mới nín khóc. Từ đó về sau anh vẫn luôn bảo vệ người anh trai này, không cho phép ai bắt nạt anh ấy, Chung Nhất Thần lớn lên vẫn luôn quá suôn sẻ, tự nhiên cũng chưa từng khóc thê thảm như ngày hôm nay.

Chung Thành Lâm ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lâm Tự mặc quần áo ngủ đi từ trên tầng xuống, dĩ nhiên Chung Nhất Thần úp mặt vào sa lông, hơn nữa lưng ghế lại quay về phía cậu nhóc cho đến hắn hoàn toàn không phát hiện ra.

“Chắc chắn Tiểu Tự thấy anh bất tài nên không cần anh nữa. Hôm qua anh đi đón em ấy, thế mà lại nghe em ấy lên xe của thằng khác mất rồi. Người ta còn nói thằng đó rất giàu, đi xe xịn lắm. Anh tới nhà em ấy ngồi chờ cả đêm cũng không thấy về, gọi điện thì di động tắt máy. Chắc chắn em ấy không cần anh nữa rồi!”

Chung Thành Lâm cảm thấy tư duy của mình còn lâu mới theo kịp ông anh này, sức tưởng tượng phong phú quá đi mất.

“Hu hu hu… anh cũng biết anh không xứng với em ấy.. Thành Lâm, từ bây giờ anh sẽ nghiêm túc làm việc, chú nói em ấy có quay lại với anh không? Có phải vì muốn trừng phạt anh nên mới qua lại với thằng khác? Giờ chỉ cần nghĩ em ấy đang trong vòng tay thằng khác— là trái tim anh lại tan nát.”

Không, sức tưởng tượng của hắn không chỉ phong phú, mà còn vượt xa tầm kiểm soát của nhân loại rồi.

Chung Thành Lâm đứng dậy, không muốn nói gì, bởi anh sớm đã bó tay với cái óc tưởng tượng phi thường này rồi.

“Thành Lâm! Trả lời anh! Chú trả lời anh đi!!”

Anh tưởng mình là diễn viên phim giờ vàng sướt mướt đấy hả? Chung Thành Lâm trầm mặc xoay người vào phòng bếp hâm nóng sữa, mặc kệ hắn. Một lát nữa là đến giờ Lâm Hưởng rời giường, phải mau chuẩn bị bữa sáng…

“Hu hu hu! Đến cả chú cũng bỏ mặc anh, anh sống còn ý nghĩa gì nữa.” Chung Nhất Thần gục mặt xuống sa lông, khóc lóc om sòm.

Bỗng nhiên sa lông bên cạnh lún xuống một chút, có người ngồi xuống cạnh hắn.

Chung Nhất Thần tưởng là em trai mình, nghĩ thầm giớ mới tới an ủi anh chú, quá chậm!

Một bàn tay dịu dàng xoa đỉnh đầu hắn.

“Anh quấy gì thế hả, chẳng khác nào trẻ con.”

Bên tai truyền tới âm thanh nghe có phần non nớt của Lâm Tự, động tác Chung Nhất Thần cứng đờ, trong chớp mắt bật dậy khỏi sa lông.

“Tiểu Tự? ! ! ! !”nhimkishu98.wordpress.com

Lâm Tự bị tiếng kêu của hắn làm cho ù cả tôi, đen mặt nhìn hắn, nói : “ Có gì đâu mà anh phải kinh ngạc như vậy?”

Chung Nhất Thần chăm chú nhìn cậu nhóc, cảm giác có chút không chân thật.

Vợ yêu không chạy theo người khác sao, sao lại xuất hiện trước mặt mình thế này? Chẳng lẽ mình vì quá nhớ em ấy mà sinh ra ảo giác? Không cần, nếu đây chỉ là mộng, vậy xin ông trời hãy cho tôi làm người thực vật! =.=

“Ban nãy anh nói linh tinh gì thế.” Lâm Tự bất đắc dĩ “ Sức tưởng tượng của anh vốn đã phong phú lắm rồi, không cần mỗi ngày đều rèn luyện nâng lên thành kỉ lục mới đâu.”

“Tiểu Tự, là em thật sao? !”

“…”

“Tiểu Tự! Chỉ cần em nguyện ý cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ trở thành người có ích cho xã hội.”

(Tâm sự của người tử tù à =))))))

“…” Không cần làm người có ích vội đâu, trước anh cứ rèn luyện tăng IQ, giảm EQ xuống là mọi người biết ơn lắm rồi.

 (*) Thụ sủng nhược kinh : Bỗng nhiên được sủng ái nên thấy hoảng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK