• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian mang thai của Nhậm Kha rất cực khổ.

Giai đoạn mang thai đầu, cô liên tục nôn nghén, mặc dù có cô Smith bên cạnh hỗ trợ chăm sóc nhưng tình hình này vẫn kéo dài đến khi trời sang thu mới có chuyển biến tốt.

Trong thời gian đó, Trình Đẳng lo lắng tình hình sức khỏe của Nhậm Kha không thích hợp ngồi máy bay đường dài. Vì vậy sau khi báo bình an về nhà, anh ở lại Mỹ với cô.

Đến khi Nhậm Kha bình yên vượt qua ba tháng đầu của thai kỳ, hai người mới quyết định nhanh chóng về nước.

Trước khi về nước, Trình Đẳng đưa Nhậm Kha đến công viên đi dạo.

Lúc về, họ đi ngang một nhà thờ nhỏ nên đã ghé vào trong ngồi lại.

Nhà thờ được xây dựng kiểu châu Âu điển hình, mang phong cách cổ kính tao nhã, bên trong sạch sẽ không một hạt bụi nào.

Advertisement

Trình Đẳng nắm tay Nhậm Kha, đi thẳng về phía dãy ghế đầu tiên. Đỡ cô ngồi ngay ngắn xong, anh mới cười nói: “A Kha, em ở đây chờ anh một lát.”

Nhậm Kha khó hiểu hỏi: “Anh định đi đâu?”

“Gặp bạn cũ.” Trình Đẳng trả lời như vậy.

Mặc dù Nhậm Kha hơi bất ngờ vì anh có bạn cũ ở Mỹ nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa.

Trình Đẳng chỉ đi khoảng mười phút, khi quay lại, anh đi cùng một cha xứ già.

Tuy mái tóc cha xứ đã hoa râm nhưng tinh thần phấn chấn rạng rỡ, ông tươi cười đi cùng Trình Đẳng nom rất hiền hậu.

Thấy vậy, Nhậm Kha chậm rãi đứng dậy, ngơ ngác nhìn Trình Đẳng.

“Bạn cũ anh bảo là cha xứ nhà thờ à?”

Trình Đẳng khẽ “ừ” một tiếng rồi đi đến nắm tay cô.

Hai người nói tiếng Trung nên cha xứ không hiểu được, nhưng từ ánh mắt toát đầy tình ý và bàn tay đan chặt kia, không khó để đoán ra quan hệ của hai người.

Ông mỉm cười nhìn Nhậm Kha, gật đầu chào hỏi, sau đó lại quay qua hỏi Trình Đẳng: “Là cô ấy à?”

“Vâng.” Trình Đẳng cũng cười theo: “Chỉ có cô ấy thôi.”

“Vậy thì rất may mắn.” Cha xứ dịu giọng nói: “Thượng đế phù hộ hai con.”

“Cảm ơn ạ.”

Nhậm Kha đờ đẫn nghe đoạn nói chuyện không đầu không đuôi của họ, chưa kịp hiểu gì thì Trình Đẳng chợt nhéo tay cô một cái.

Cô đưa mắt nhìn anh, bỗng thấy anh lùi lại một bước rồi ngay giây tiếp theo lại khuỵu gối quỳ xuống trước mặt cô.

Anh giơ tay, ngón cái và ngón trỏ chậm rãi tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của Nhậm Kha rồi cầm trong tay.

“A Kha.”

Người đàn ông nở nụ cười xán lạn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nóng hổi.

“Lần trước em ngủ nhưng hôm nay có cha xứ làm chứng. Anh muốn hỏi, em có bằng lòng lấy anh không? Từ nay về sau, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”

Giọng nói trong veo, êm dịu và chân thành, song vẫn xen lẫn chút căng thẳng khó mà phát hiện được.

Hệt như trong màn tuyết trắng năm mười tám tuổi kia, thiếu niên nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô và hỏi: “A Kha, chúng ta đừng xa nhau nữa được không?”

Khi ấy, cô gái nở nụ cười xinh đẹp đáp: “Được.”

“Được.”

Xa cách tính bằng năm, âm thanh ấy phá thời gian mà đến.

Em và anh đi cùng nhau, từ non nớt đến trưởng thành, may thay, người trước mắt em vẫn là anh.

Nhậm Kha cười khẽ, gật đầu một cái, sau đó lại gật đầu tiếp một cái.

Nhìn Trình Đẳng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình lần nữa, mắt cô bỗng nhòe nước.

Trình Đẳng vu/ốt ve chiếc nhẫn đeo trên tay cô, chậm rãi đặt một nụ hôn lên đó.

Lát sau, anh ngước mắt, dưới hàng mày kiếm là đôi mắt đỏ hoe nhưng lấp lánh rạng ngời tựa như chứa đựng cả trời sao.

“Hứa rồi nhé, không được đổi ý.”

“Được.”

__

Ngày rời khỏi New York, vì tình hình đặc thù hiện tại của Nhậm Kha, Đinh Thành đã dặn dò Dương Chiêu đưa theo vài vệ sinh bay đến Mỹ trước để đón hai người họ về nước.

Trong khoang hạng nhất, Trình Đẳng và Nhậm Kha ngồi cạnh nhau, những người khác sẽ phân chia ra ngồi xung quanh hai người.

Nhậm Kha sợ mình say máy bay nên đã mang theo bịt mắt và nút nhét tai. Sau khi máy bay cất cánh vững vàng, cô dựa vai Trình Đẳng dần ngủ thiếp đi.

Trình Đẳng thấy cô ngủ say bèn mượn tiếp viên một chiếc chăn mỏng. Sau khi đắp chăn kỹ cho cô, anh lại cúi người cởi giày ra giúp cô và kéo chăn phủ lại.

Đến khi anh xoay người lại mới phát hiện người tiếp viên ban nãy đưa chăn cho mình không những chưa rời đi mà còn đứng đó nhìn mình với ánh mắt đỏ hoe, dáng vẻ toan nói lại thôi.

Trình Đẳng nghiêng đầu nhìn Nhậm Kha, xác nhận cô đã thật sự ngủ say rồi mới đưa mắt nhìn về phía tiếp viên, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Cô có việc gì sao?”

Cô tiếp viên theo bản năng lắc đầu, sau một lát ngớ ra lại gật gật đầu rồi lấy một cuốn sổ và cây bút từ sau lưng ra đưa cho Trình Đẳng, khẽ nói: “Ừm… Có thể ký tên cho em không ạ?”

Trình Đẳng gật đầu, cầm lấy sổ và bút, nhanh chóng ký tên mình rồi trả lại cho cô ấy.

“Cảm ơn anh.” Cô tiếp viên đỏ mắt nhận lại sổ tay, ánh mắt dè dặt nhìn người bên cạnh Trình Đẳng, chợt hỏi: “Là cô ấy ạ?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Trình Đẳng hiểu.

Người hỏi như vậy phần lớn là fan hâm mộ đã theo dõi anh nhiều năm.

Nghĩ vậy, ánh mắt Trình Đẳng dịu lại, trả lời chắc nịch: “Ừ.”

Dứt lời, đôi mắt đỏ hoe của cô tiếp viên chợt rơi lệ khiến Trình Đẳng ngơ ngác. Lát sau, cô ấy mỉm cười nói: “Là cô ấy thì tốt rồi, bọn em cũng yên tâm.”

Câu nói kia tuy đứt quãng nhưng thật sự rất chân thành.

Trình Đẳng cảm thấy ấm lòng, bèn chủ động vươn tay, lịch sự bắt tay nhẹ với đối phương rồi trịnh trọng nói cảm ơn: “Cảm ơn bạn, cũng cảm ơn mọi người nhiều.”

Nghe vậy, cô tiếp viên càng khóc nhiều hơn nhưng không nói gì thêm nữa, vội vàng che miệng, vẫy tay với Trình Đẳng rồi xoay người đi vào trong phòng nghỉ, một lúc lâu sau vẫn không thấy quay ra.

Mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua, máy bay hạ cánh thuận lợi.

Vừa xuống khỏi máy bay, Đinh Thành đã gọi điện thoại đến báo với Trình Đẳng có fan hâm mộ và phóng viên truyền thông đang chờ bên ngoài sân bay.

“Có fan chụp được cảnh cậu với Nhậm Tiểu Kha lên máy bay, đăng lên mạng cả rồi. Bây giờ ngoài sân bay đông người lắm. Anh chờ ở lối vip, cậu tranh thủ thời gian đưa Nhậm Tiểu Kha đến đây đi.”

Khi đang nói chuyện, Dương Chiêu vừa lấy hành lý của ba người xong đã đi đến bên cạnh Trình Đẳng, thấy sắc mặt trầm ngâm của anh, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Trình Đẳng nhíu mày, ngước mắt nhìn anh ấy nghĩ ngợi một hồi lâu mới đột nhiên bảo: “Có thể phải cần anh giúp một việc.”

Rất hiếm khi anh nói chuyện trịnh trọng với Dương Chiêu như vậy nên đương nhiên Dương Chiêu đồng ý sẽ giúp anh.

Hai mươi phút sau, Trình Đẳng một mình đi đến trước làn đón khách.

Anh thờ ơ trước tiếng hét chói tai của fan hâm mộ và ánh đèn sáng trưng theo sát mình của các phóng viên, vóc dáng cao ráo như ngọc đứng một mình trong góc nhỏ, chăm chú nhìn điện thoại.

Trên màn hình là ảnh do Dương Chiêu chụp, trong ảnh, Nhậm Kha được vệ sĩ và Dương Chiêu bảo vệ cẩn thận trong đám đông. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô là đôi mắt lim dim còn ngái ngủ.

Chốc lát sau, cả nhóm người tụ họp với Đinh Thành đang chờ sẵn ở cửa ra.

Khi Đinh Thành lấy điện thoại của Dương Chiêu và gọi cho Trình Đẳng, Nhậm Kha mới phát hiện mình bị Dương Chiêu quay chụp suốt đường đi mà không hề nhận ra, mà người đang nhìn cô lại là Trình Đẳng.

Cô ngơ ngác, bỗng mỉm cười nhẹ, đứng sau lưng Đinh Thành vẫy tay với trình Đẳng.

Nụ cười kia ấm áp và hồn nhiên, tràn đầy hứng khởi tươi mới.

Trình Đẳng nhìn một chốc cũng cười theo, sau đó anh hẹn địa điểm đón với Đinh Thành.

Xong xuôi anh mới cúp máy, đứng lên chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc trước khi Trình Đẳng còn ở đoàn làm phim đã liên tục có tin tức liên quan đến chuyện tình của anh được đăng lên mạng.

Nhưng khi ấy có Trần Cương ra mặt ngăn chặn thông tin, phóng viên không gặp được người nên cũng chẳng chụp được chứng cứ chứng minh.

Sau đó Trình Đẳng bay qua Mỹ mấy tháng, mặc dù các phóng viên truyền thông đều sốt ruột nhưng lại hết cách.

Vừa khéo hôm nay trên mạng đột nhiên có thông tin Trình Đẳng đưa bạn gái về nước, các phóng viên nghe tin lập tức hành động, tất nhiên phải tranh nhau đến lấy tin. Vô số người thề nhất định phải lấy được tin tức độc quyền, không thể bỏ qua.

Trình Đẳng đã đoán trước chuyện này nên mới bất đắc dĩ tách Nhậm Kha để đi riêng.

Anh xuất hiện một mình ở lối đi bình thường, thu hút sự chú ý của mọi người. Sau khi chắc chắn Nhậm Kha đã rời đi an toàn theo lối vip, anh và nhân viên an ninh của sân bay cùng đi ra.

Hôm nay chỉ có một mình anh, đương nhiên không phải lo lắng gì về việc đối phó với cánh truyền thông.

Trình Đẳng im lặng đi thẳng một đường ra ngoài.

Trong thời gian đó, anh có giơ tay thay đổi hướng của vành nón lưỡi trai, đè vành nón thấp xuống tránh ánh đèn gay gắt chói mắt kia.

Vừa buông tay xuống thì bất ngờ có một fan hâm mộ bị mọi người xô đẩy ngã về hướng mình.

Trình Đẳng theo bản năng đưa tay đỡ cánh tay đối phương.

Cô gái mượn lực đứng vững lại, chưa quay đầu nhìn thử đã thấy cả biển người trở nên tĩnh lặng như tờ.

Trong đại sảnh rộng thênh thang, kẻ đến người đi nô nức, vậy mà chỉ có nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cô gái được Trình Đẳng đỡ trố mắt ngẩng đầu lên, theo hướng nhìn của mọi người, cô ấy nhìn vào bàn tay đang đỡ mình của anh.

Bàn tay kia trắng trẻo thon dài, xương ngón tay rõ nét. Đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc của thượng đế.

Nhưng nguyên nhân thực sự khiến mọi người ngơ ngác là vì trên ngón áp út anh đang đeo một chiếc nhẫn.

Kiểu dáng đơn giản nhưng fan lâu năm đều biết đó là chiếc nhẫn nam trong cặp nhẫn đôi mà Trình Đẳng luôn mang theo bên mình kể từ khi ra mắt đến bây giờ.

Một số fan nhanh chóng hoàn hồn lại, họ không hề hét lớn lên, bất ngờ thay mắt họ lại đồng loạt trở nên đỏ hoe.

Dần dà thậm chí có người còn khóc thành tiếng.

Cô gái được Trình Đẳng đỡ cũng khóc, đôi mắt tròn xoe đỏ ơi là đỏ. Cô nhìn thần tượng của mình, kìm nén hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Là cô ấy sao? Đẳng Đẳng, là cô ấy sao?”

Nghe đối phương hỏi câu này, Trình Đẳng cười khẽ, sau đó anh gật nhẹ đầu một cái, nhẹ đến nỗi khó mà nhận ra được và rồi không nói gì thêm nữa.

Anh nhìn biển fan hâm mộ của mình, đưa tay lên, ngón trỏ đặt lên môi và “suỵt” một tiếng: “Tôi biết các bạn rất tò mò, cũng rất sốt ruột nhưng xin hãy chờ một chút nữa nhé. Chờ tôi chuẩn bị xong, tôi sẽ tự mình nói với các bạn, được không?”

Nhìn fan của mình phối hợp gật đầu, Trình Đẳng thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi người xuống, khom lưng thật sâu, trịnh trọng nói: “Cảm ơn các bạn.”

Dứt lời, anh tiếp tục đi về phía trước. Fan hâm mộ xung quanh không gào thét ầm ĩ nữa, không chen chúc xô đẩy nữa, thậm chí còn tự động dạt ra tạo lối đi cho anh. Ngay cả các phóng viên canh chừng ở đây cũng không hẹn mà cùng hạ ống kính, không đuổi theo quay chụp nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn anh đi thẳng đến chiếc xe bảo mẫu màu đen. Khi cửa xe mở ra, khoảnh khắc Trình Đẳng nghiêng người ngồi vào, mọi người thấy rõ ở hàng ghế sau trong xe có một bóng dáng nhỏ nhắn mặc áo khoác màu cà phê.

Mà chiếc áo khoác màu cà phê ấy chính là chiếc áo cô gái thần bí mặc trong bức ảnh lên máy bay với Trình Đẳng do cư dân mạng chụp được.

__

Chiếc xe bảo mẫu màu đen nhanh chóng lái ra khỏi sân bay, hòa vào dòng xe cộ đông đúc bên ngoài.

Trên xe, Nhậm Kha lim dim ngồi tựa ra lưng ghế, đợi Trình Đẳng lên xe, cô đổi hướng dựa vào lòng anh.

Trình Đẳng nghiêng người ôm lấy cô, đôi mắt cụp xuống chẳng biết đang suy tư điều gì.

Cả đường đi không ai nói năng gì, xe nhanh chóng lái đến nhà họ Nhậm.

Trước khi xuống xe, Trình Đẳng ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Thành ngồi ở ghế lái: “Anh Đinh, đồ em cần đã chuẩn bị xong giúp em chưa?”

Đinh Thành không quay đầu, ra hiệu cho Dương Chiêu lấy một túi tài liệu để ở trước xe.

Trình Đẳng cầm lấy túi tài liệu, xem sơ qua đồ bên trong rồi đóng lại như cũ. Sau khi hít sâu một hơi, anh xuống xe trước.

Sau đó xoay người dắt tay Nhậm Kha.

Nhậm Kha mượn lực của anh để xuống xe, rồi tò mò nhìn túi giấy xi măng trong tay anh.

Chưa kịp hỏi đó là gì thì cô đã bị anh kéo đi vào trong hành lang.

Giây sau, chiếc xe bảo mẫu màu đen sau lưng vang lên tiếng đóng cửa nhưng không thấy Đinh Thành và Dương Chiêu xuống xe.

“Họ đi đâu vậy anh?”

“Không có gì.” Trình Đẳng xoa xoa tóc cô: “Lát nữa em sẽ biết.”

Nhậm Kha “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Trình Đẳng lên cầu thang.

Có lẽ tiếng bước chân của hai người rất đỗi quen thuộc nên khi chưa lên đến tầng năm, Nhậm Kha đã nghe tiếng cửa nhà mình mở ra cái cạch.

Chỉ tích tắc sau đó, tiếng cười của ba Nhậm phát ra: “Có phải Kha Kha về đó không?”

“Con đây!” Nhậm Kha cất giọng, cười đáp lại ông. Cô định bước nhanh hơn để về nhà thì vai bị Trình Đẳng đè lại.

Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt đang hướng về phía bụng mình của anh.

Nhậm Kha chột dạ lè lưỡi, đành ngoan ngoãn để anh dắt lên cầu thang từ từ.

Khi hai người đến trước cửa nhà họ Nhậm, ông nội và ba mẹ đều đã đứng bên ngoài trông mong chờ họ.

Không gặp nhau một thời gian dài, đương nhiên Nhậm Kha cũng nhớ họ vô cùng.

Vừa vào cửa, cô lập tức thả tay Trình Đẳng, đi đến ôm ông nội.

Nhậm Kha vừa ôm lấy vai ông nội thì chợt nghe sau lưng có tiếng “cạch”, ba mẹ Nhậm ở bên cạnh kinh ngạc giật thót mình.

“Đẳng Đẳng, con làm gì vậy?”

Nghe tiếng, Nhậm Kha quay đầu lại, thấy Trình Đẳng đăng quỳ gối dưới sàn trước mặt mọi người.

Đôi mắt hẹp dài và sáng rực nhìn về phía ông nội và ba Nhậm, cuối cùng chuyển sang hướng mẹ Nhậm.

Anh cất tiếng nói đầy khí phách, ung dung mà kiên định.

“Ông nội, chú, dì, con muốn cưới A Kha, mong mọi người đồng ý.”

__

Lời tác giả:

Trình Tiểu Đẳng: Không dám nói cho người lớn biết A Kha mang thai. Nhưng sợ họ không đồng ý gả A Kha cho tôi. Giải quyết thế nào đây? Gấp! Online chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK