May mắn tình trạng sức khỏe của ông nội Nhậm đã dần ổn định, cũng bắt đầu có chuyển biến tốt.
Cùng lúc đó, tin tức Trình Đẳng thường xuyên xuất hiện ở bệnh viện đã được lan truyền nhanh chóng.
Phía truyền thông suy đoán về tin tức này không ngừng, có rất nhiều cách nói rối ren.
Trình Đẳng biết tin, lo rằng nếu truyền thông can thiệp vào sẽ làm phiền việc nghỉ ngơi và chữa trị của ông nội Nhậm, hết cách anh chỉ đành rời đi trước khi phóng viên chưa kịp đến đây.
Nhậm Kha đưa anh đi bằng lối nhân viên ra đến cổng sau bệnh viện, thấy Đinh Thành đang chờ ở cạnh một chiếc xe bảo mẫu màu đen, vội vã ngoắc tay gọi Trình Đẳng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Trước khi lên xe, Trình Đẳng bỗng nhiên quay đầu.
“Tớ có nhờ anh Đinh mời hộ lý đêm cho ông nội, với thêm một bảo mẫu có kinh nghiệm, cách liên lạc gửi qua tin nhắn cho cậu rồi.”
Nói đến đây, anh bỗng cười khẽ, giọng áy náy xen lẫn tự giễu: “Xin lỗi nhé, lần nào cũng không giúp được cậu.”
Mấy ngày nay, anh trơ mắt nhìn cô làm việc ban ngày, đến tối lại chăm sóc ông nội Nhậm, một ngày 24 giờ thay đổi liên tục giữa phòng bệnh và phòng phẫu thuật, gần như không ngủ không nghỉ. Nhưng anh không cách nào ngăn cản, chỉ có thể ở phía xa chờ đợi cô, không còn cách nào khác.
Thậm chí đã nói sẽ ở bên cạnh cô mà đến hôm nay lại nuốt lời.
Nhậm Kha vốn đang căng thẳng ngó nghiêng xung quanh, sợ Trình Đẳng bị phóng viên phát hiện sẽ theo đến đây.
Khi nghe anh nói xin lỗi, cô hơi ngơ ngác.
Cô lắc đầu, cười thản nhiên: “Nghĩ nhiều quá, cậu xin lỗi tớ làm gì.”
“A Kha.” Trình Đẳng giơ tay lên tựa như muốn ôm cô nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, ngón tay đơ ra, chỉ xoa đầu cô bảo: “Đừng làm khó bản thân.”
Dứt lời, anh xoay người lên xe, rời đi.
Nhậm Kha vẫn đứng đó nhìn chiếc xe bảo mẫu dần hòa vào dòng xe cộ, ngẩn ngơ hồi lâu.
Anh nói, A Kha, đừng làm khó bản thân.
Câu nói này, ông nội đã từng nói với cô.
Nghĩ đến ông nội, trong lòng Nhậm Kha lại đau đớn khôn nguôi.
Cô vội vàng cụp mắt, chớp mắt thật nhanh.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thật ra, cô không sợ làm khó, chỉ sợ không làm đủ. Không che chở được người mình muốn bảo vệ.
Sau khi Trình Đẳng đi, ông nội Nhậm phải ở lại bệnh viện gần một tháng mới được phép xuất viện.
Ngày ông nội xuất viện, thời tiết vô cùng quang đãng.
Sáng sớm ông đã tỉnh giấc, dặn dò hộ lý và bảo mẫu thu dọn quần áo giúp mình, sau đó tập trung chờ Nhậm Kha đến đón ông về.
Nhưng ông chưa chờ được cháu gái mình đến đã thấy vợ chồng ông Bạch và cháu trai của họ đến trước.
Cháu trai của vợ chồng ông Bạch tên là Bạch Nghiêm Triêu.
Mấy tháng trước anh ấy mới đi du học từ Anh về, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên phong thái tinh anh, cộng thêm vóc dáng cao ráo, vừa nhìn đã thấy rõ sự tuấn tú lịch thiệp.
Nhưng ông nội Nhậm không thích anh ấy.
Nhất là mỗi lần nghe bà Bạch khen ngợi cháu trai nhà mình, muốn ghép đôi Bạch Nghiêm Triêu và Nhậm Kha thì cảm giác không thích này càng bộc lộ rõ ràng.
Gấp làm gì!
Kha Kha nhà tôi chẳng thèm gả nhé!
Nếu là ngày thường đương nhiên ông nội Nhậm có thể bịa lý do để họ ra về sớm nhưng ngẫm nghĩ lại thì vào cái hôm ông ngất xỉu, chính Bạch Nghiêm Triêu đã đưa ông đến bệnh viện. Nhờ ơn nghĩa ấy mà ông nội Nhậm cũng không ghét bỏ gì chàng trai này nữa.
Dù sao thằng bé này cũng tốt.
Nghĩ thế, sắc mặt ông nội Nhậm tốt hơn, ôn hòa trò chuyện giết thời gian với Bạch Nghiêm Triêu.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lúc Nhậm Kha đi vào phòng bệnh thì thấy ông nội đang nói chuyện hăng say với một người đàn ông trẻ, bên cạnh có ông bà Bạch đang nhìn người đó với ánh mắt hiền hậu, nụ cười trên khuôn mặt thể hiện đầy sự kiêu hãnh.
Người này… Ở đâu ra vậy?
Nhậm Kha đút một tay trong túi, đi đến gần họ, vừa đứng yên một lúc thì ông nội cũng cảm nhận được, nhanh chóng quay đầu, vui vẻ nói với cô: “Kha Kha! Có phải ông được về nhà rồi không?”
“Vâng.”
Thấy mặt mày ông nội nhà mình vui vẻ như một đứa trẻ ngoan, Nhậm Kha cũng mỉm cười theo: “Nôn nóng lắm ạ?”
Dứt lời, cô cũng hỏi thăm sức khỏe của ông bà Bạch.
Bà Bạch cười gật đầu, kéo tay Nhậm Kha đung đưa bảo: “Kha Kha ngoan quá! Nếu cháu bà mà hiểu chuyện được một nửa như cháu thì bà đã thắp hương cảm tạ trời Phật rồi!”
Nói xong, bà lại quay sang chàng trai trẻ kia, vờ trách móc: “Bạch Nghiêm Triêu, nói cháu đó! Không qua đây chào hỏi Kha Kha đi. Đây là cháu gái ông Nhậm, Nhậm Kha.”
Thật ra từ khi Nhậm Kha đi vào phòng bệnh, Bạch Nghiêm Triêu đã chú ý đến cô.
Ngoại hình của Nhậm Kha mang đậm đặc điểm của phái nữ phương Đông, nếu không sẽ không làm bà Bạch yêu thích đến vậy. Tuy khí chất lạnh lùng nhưng mặt mũi dịu dàng. Lúc cô lững thững đi ngược sáng vào phòng, cô đã có một nét đặc biệt riêng, phóng khoáng mà nhu mì.
Khoảnh khắc kia thậm chí Bạch Nghiêm Triêu còn cảm thấy dường như thiên sứ đã mỉm cười với mình.
Nhưng thiên sứ trong mắt Bạch Nghiêm Triêu không phải là người bạn dịu dàng như anh ta nghĩ. Cô chỉ gật đầu, đè nén sự kinh ngạc trong ánh mắt, vươn tay ra lịch sự cười: “Chào anh, tôi là Nhậm Kha.”
Nhậm Kha, tên cô ấy là Nhậm Kha.
Bạch Nghiêm Triêu khẽ mỉm cười, vui vẻ vươn tay ra nhưng vừa đưa ra được một nửa thì bỗng dưng khựng lại, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu, nói thẳng: “Nhậm Kha? Cô là Nhậm Kha à? Thanh mai của Trình Đẳng, Nhậm Kha!”
Mọi người xung quanh: “…”
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nhậm Kha rất muốn ném người đàn ông với cái miệng nhanh nhảu này ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cô kìm lại, chỉ bình tĩnh nói: “Hiểu lầm rồi.”
Dứt lời, cô thoáng thấy một vạt áo trắng lấp ló ngoài cửa phòng bệnh.
Ông nội Nhậm ở phòng vip của bệnh viện, rất ít người ngoài đến làm phiền.
Nghĩ vậy, Nhậm Kha nghi ngờ tiến về phía cửa thì thấy một cô y tá với khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt sáng rực đang đứng ngoài cửa.
“Y tá Uyển?” Nhận ra đối phương là y tá vẫn luôn chăm sóc ông nội mình trong thời gian qua, cảm xúc trên mặt Nhậm Kha cũng dịu lại: “Có chuyện gì không?”
Y tá Tiểu Uyển gật đầu, lại lắc đầu: “Bác sĩ Nhậm, chị gọi em là Tiểu Uyển được rồi, em chỉ đến đưa thuốc thôi, không có việc gì khác hết!”
Nói xong, cô gái vội vàng đưa túi thuốc cho Nhậm Kha rồi chạy nhanh đi.
Đến khi cô ấy đã đứng ở cầu thang, những bong bóng lơ lửng trong đầu vẫn đang không ngừng vỡ ra, tất cả đều vang vọng một câu nói — Thanh mai của Trình Đẳng, Nhậm Kha!
A a a a a!
Làm sao đây!
Hình như cô lại phát hiện một chuyện không nên nữa rồi!
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Muốn nói cho cả thế giới biết quá đi!
Đương nhiên Nhậm Kha sẽ không biết những suy nghĩ thầm kín của Tiểu Uyển.
Cô nhanh chóng hoàn tất thủ tục xuất viện cho ông nội, đang định quay về phòng bệnh đón ông thì tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại trong túi đã khiến cô ngớ người.
Mười phút sau, Nhậm Kha mặc áo blouse trắng, ngồi ngay ngắn trong một tiệm cafe gần bệnh viện.
Ngồi trước mặt cô là một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, làn da được chăm sóc tốt khiến người ta khó mà đoán được số tuổi thật sự của bà.
Song Nhậm Kha biết rất rõ, thực tế người phụ nữ này chỉ nhỏ hơn mẹ mình một tuổi mà thôi. Thậm chí, cô còn biết đối phương tên là Lưu Tuệ, là mẹ ruột của Trình Đẳng.
“Dì, hôm nay dì đến tìm con là…”
“Về nước lúc nào vậy?”
Lưu Tuệ hờ hững uống một miếng cà phê, chân mày nhíu lại, chán ghét đặt ly cà phê xuống bàn.
Nhậm Kha chú ý đến động tác của bà, cô xoa xoa đầu ngón tay có hơi lạnh, cụp mắt đáp: “Về hơn một năm ạ.”
“Một năm à…” Lưu Tuệ rút tay đang mân mê dọc thành ly lại, đặt trước người, giọng càng thêm lạnh nhạt: “Gặp Đẳng Đẳng chưa?”
Trái tim Nhậm Kha bỗng hơi giật thót, tiếp đó lại căng lên, cuối cùng thì trầm lại rồi rơi xuống từng chút một: “Gặp rồi ạ.”
Lưu Tuệ im lặng hồi lâu mới hỏi: “Nghe nói ông nội cô bị bệnh? Sức khỏe ông cụ thế nào rồi?”
Nhậm Kha móc móc lòng bàn tay mình: “Tạm thời ổn định ạ, hôm nay được xuất viện.”
“Ông cụ cũng lớn tuổi rồi, cô làm cháu gái thì bớt khiến ông ấy bận lòng đi.”
Lưu Tuệ chậm rãi đứng dậy, từ trên cao liếc nhìn cô cách chiếc bàn. Trong đáy mắt bà ta là vẻ không hề e ngại, thâm trầm mà u ám. Bà ta nhìn cô kỹ càng nhưng phần nhiều là để lộ sự chán ghét.
“Nhậm Kha, đừng quên năm đó cô đã đồng ý với tôi chuyện gì.”
Chưa nói xong, Lưu Tuệ đã xoay người rời đi. Tấm lưng kia toát lên vẻ dứt khoát khó tả, giống như là muốn tránh né người sau lưng như tránh bọ cạp vậy.
Chỉ để lại một mình Nhậm Kha ngồi im tại chỗ với sắc mặt tái nhợt, dù ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ có rọi lên người cũng khó mà ngăn được cảm giác rùng mình vô tận sinh ra từ đáy lòng.
Năm ấy, trong một quán cafe khác.
Tiếng nhạc trong quán du dương mềm mại nhưng không cách nào xua tan đi bầu không khí nơi góc nhỏ, những thứ ấy là sự kiềm chế trí mạng đối với Nhậm Kha.
Khi đó, mẹ Trình nói với cô rằng — Nhậm Kha, tôi hy vọng cô sẽ không bao giờ quay lại.
Xa cách hơn mười năm, cứ ngỡ như mới vừa hôm qua.
“Con nhớ.”
Con nhớ rõ.
Tiếng thở nhàn nhạt bay ra từ góc nhỏ lẻ loi, hòa mình vào ánh mặt trời nhỏ vụn, cũng chôn giấu đi nước mắt không một ai hay biết của những năm tháng ấy.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
__
Sẩm tối, sau khi giúp Nhậm Kha sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho ông nội Nhậm xong, Bạch Nghiêm Triêu bị ông bà thúc giục đưa cô về nhà.
Xe chạy theo địa chỉ mà Nhậm Kha nói, dừng lại tại khúc rẽ của giao lộ gần tiểu khu.
Bạch Nghiêm Triêu nhìn Nhậm Kha đang cúi đầu im lìm, tốt bụng nhắc nhở: “Đến rồi.”
Nhậm Kha hoàn hồn, thấy rõ khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ xe mới vội vàng nói câu cảm ơn. Cô đang định mở cửa xuống xe lại nghe Bạch Nghiêm Triêu hỏi.
“Cô có ổn không?”
“Gì cơ?”
“Cô đã khóc.”
Bạch Nghiêm Triêu nói như đinh đóng sắt khiến Nhậm Kha chẳng có ý định phản bác lại nữa.
Bầu không khí cô đọng mấy phút, cuối cùng Bạch Nghiêm Triêu lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Vậy… Nghỉ ngơi sớm nhé, chúc cô ngủ ngon.”
Anh biết, tối nay mình đã vượt quá giới hạn.
Nhưng nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía nhưng lại cố gượng cười vui vẻ của Nhậm Kha cả tối nay khiến lòng anh rất khó chịu.
Trong ấn tượng của anh, tính tình cô rõ ràng không phải như vậy.
Hồi còn đi học, quan hệ giữa Bạch Nghiêm Triêu và Trình Đẳng khá tốt, cũng vì thế mà thường hay gặp Nhậm Kha.
Khi đó Nhậm Kha là một cô gái sáng sủa, nụ cười ấm áp, tính tình cởi mở, thậm chí còn có chút tính cách của con trai.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Ban đầu Bạch Nghiêm Triêu không để ý nhiều đến cô, đối với anh mà nói thì Nhậm Kha chỉ là thanh mai nhỏ của anh em tốt của mình mà thôi.
Mãi đến một lần nọ, anh ở bên ngoài phòng vệ sinh bất ngờ nghe được người khác đàm tiếu về chuyện gia đình Trình Đẳng, trong lời nói mang ý chế giễu.
Thân là bạn của Trình Đẳng, suy nghĩ đầu tiên của Bạch Nghiêm Triêu đó là lớn tiếng bảo đối phương dừng lại nhưng sợ làm lớn chuyện lên, ảnh hưởng sẽ nghiêm trọng.
Vậy mà trong giây phút anh do dự, một bóng dáng màu đỏ bỗng nhiên vụt qua bên cạnh anh, lao thẳng vào phòng vệ sinh mắng nhau tới tấp với đối phương.
Giọng cô trong trẻo, lời nói sắc bén, chỉ vài ba câu mắng đã khiến nam sinh vừa mới nói lung tung đỏ mắt, hết đường phản bác.
Đối phương tức giận, vung tay muốn đánh Nhậm Kha. Bạch Nghiêm Triêu thấy vậy thì vội vàng tiến lên cản. Nhậm Kha nhân cơ hội này đá cậu nam sinh kia vài phát.
Dù sao đối phương cũng đuối lý nên chuyện này chẳng giải quyết được gì.
Cuối cùng Nhậm Kha chặn Bạch Nghiêm Triêu lại, buộc anh phải thề rằng sẽ không nói chuyện này cho Trình Đẳng biết mới hài lòng vẫy tay rời đi.
Từ sau hôm ấy, cứ hễ Bạch Nghiêm Triêu thấy con gái mặc đồ đỏ sẽ vô thức nhớ đến bóng dáng sáng ngời tựa như ngọn lửa của Nhậm Kha lúc ấy.
Trong trí nhớ của anh, Nhậm Kha tựa như mặt trời nhỏ bên cạnh Trình Đẳng vậy — trong sáng, nhiệt huyết, ấm áp bảo vệ chàng thiếu niên lẻ loi.
Trong xe, Bạch Nghiêm Triêu nhìn bóng lưng Nhậm Kha càng lúc càng đi xa dưới bóng đêm qua lớp cửa kính, ngón tay dừng trên số điện thoại của Trình Đẳng hồi lâu nhưng cuối cùng lại bỏ qua.
Khoảnh khắc màn hình điện thoại tối hẳn đi, Bạch Nghiêm Triêu không biết rằng người mà anh ấy muốn gọi đang đứng dưới một tàng cây bên ngoài cách tòa nhà không xa.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Bóng đêm ẩn giấu anh thật sâu, chỉ có cảm xúc trong đôi mắt dưới vành nón kia thật khó hiểu.
__
Lời tác giả:
Nhậm Tiểu Kha: Khó chịu muốn khóc.
Trình Tiểu Đẳng: Ôm!
Tiểu Uyển: A a a a a a! Tôi nhìn thấy gì vậy? Tôi không thấy gì hết! ︿( ̄︶ ̄)︿