Socécher vẫn thong dong sửa sang lại cái áo mình đang mặc, mặc kệ hắn nhớ lại hồi ức. Qua một hồi, cậu mới bình tĩnh đặt tầm mắt lên thân ảnh trong bóng tối, ôn hoà nói, “Ngươi nhớ lại chúng cũng chẳng để làm gì, cảnh đã nát, người cũng vong. Ngươi nghĩ cái nhớ nhung của ngươi đáng giá lắm chăng? Xin lỗi vì lời nói xúc phạm nhưng Oliver này, chính ngươi là kẻ đã đẩy bọn họ vào chỗ chết, khiến cho bọn họ không thể bước vào luân hồi.”
Laika cùng Loen là hai vị thần được tạo ra cùng thời gian với gã, từ khi có ý thức, ba người chính là luôn dính lấy nhau như hình với bóng, phá phách, nghịch ngợm sẽ chẳng bao giờ thiếu vắng cả ba người, nếu hôm đó chỉ còn hai người, chắc chắn bọn hắn sẽ điên tiết lùng sục người còn lại.
Bởi thế, bộ ba phá thần của Tháp Thần được sinh ra.
Nhưng vì trận chiến ác liệt năm đó, từ ba trở thành một, hai người kia cả xác và hồn đều bị Đấng phá nát, cuối cùng hoà làm một với đất trời.
Mà Oliver, kẻ còn sống, dần sa chân theo ác quỷ.
Gã chưa từng từ bỏ hy vọng, luôn tìm kiếm khắp nơi về thuật hồi sinh nhưng khi tìm được, gã như bị điên mà đốt sạch chúng.
Có lẽ hiện tại gã dựa vào Satan một phần cũng vì hồn phách của Laika cùng Loen, Socécher bất động thanh sắc đánh giá gã.
Quả nhiên gã vẫn chưa từ bỏ được quá khứ, hình dạng cũng là của thời thiếu niên, tuy nhiên dù dáng hình có thay đổi nhiều đi chăng nữa thì ánh mắt âm lãnh của gã vẫn còn đó, chẳng thể thay đổi được gì.
Oliver mở mắt, khoan thai tiến lại gần cậu, vươn tay làm phép, cậu rõ ràng đã phòng bị nhưng không thể tránh thoát được, gã cũng nhờ đó thành công khiến cậu không thể hành động được.
Gã nắm lấy bàn tay của cậu, luồn ngón tay của mình vào, mười ngón tay đan chặt với nhau, ánh mắt nhu hòa nhìn đôi tay thon gọn nằm trong bàn tay của gã.
Oliver cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn, “Socé của ta, ta có thể thay đổi tính cách, hình dạng, giọng nói hay ánh mắt nhưng thứ sẽ không thay đổi và mãi mãi vẫn y nguyên đó là…” Gã dừng một lúc, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tĩnh lặng của cậu, gã tự giễu mỉm cười, nhẹ giọng nói tiếp.
“… Là con tim và tình yêu của ta dành cho em.”
“Chúng sẽ vĩnh viễn như thuở ban đầu, như khi ta vừa gặp được em năm ấy.”
“Ha.” Socécher ác liệt nhìn gã, nếu cậu thật sự cũng có tình cảm với gã, tuyệt đối sẽ không cảm thấy chán ghét mỗi khi nhìn thấy gã.
“Ngươi bày vẻ mặt thâm tình đó cho ai xem? Oliver, chính bản thân ngươi nghĩ gì, ngươi còn không rõ hay sao? Rõ ràng căng cứng cơ thể vẫn muốn giả đò tình cảm với ta.” Socécher lạnh lùng nhìn vào mắt gã, vừa hay bắt gặp một tia sáng trong mắt gã nhưng rất nhanh Oliver thu lại biểu cảm thâm tình vừa rồi, gã hứng thú nhìn cậu như nhìn một đứa nhóc mới vào đời, “Socé của ta, em vẫn chưa đủ trưởng thành để che giấu đi động cơ của mình, em vẫn nghĩ rằng ta không biết em lên đất liền để làm gì sao?”
“Bàn tính của Aubedian đánh cũng hay lắm, có vẻ em chưa nói với lão già goá vợ đó về việc gặp được ta trong mộng cảnh nhỉ? Nếu không với cái tính gà mái của ông ta chắc chắn sẽ không để em lên đất liền đưa đầu cho địch đâu.”
Mặt nạ điềm tĩnh của Socécher suýt thì nứt toác ra nhưng cậu sớm đã dự đoán được việc bị Oliver phát hiện khi cậu nhìn thấy gã trong gương rồi. Cậu mím môi, hai tay thoát khỏi năng lượng định thân của gã, nhanh chóng thi pháp điều khiển gió đâm vào mắt gã.
Oliver nghiêng người sang bên cạnh để tránh tuy nhiên vì khoảng cách cả hai rất gần nên vẫn bị chém một nhát vào gò má trái, miệng vết thương hé ra, dòi bọ lúc nhúc trào ra ngoài, rơi lộp bộp xuống đất. Mùi thịt thối rữa cũng tỏa ra khắp căn phòng.
Socécher nhíu mày, khó chịu phất tay, một rào chắn bằng gió bao quanh lấy cậu, ngăn cản mùi hôi của thịt người lẫn dòi bọ đang bò lại gần.
Gã thong dong đứng dậy, khóe môi chưa từng hạ xuống một phân, như thể vết thương trên mặt không hề tồn tại, làn sương đen từ sau lưng gã bay ra, cuốn lấy lũ dòi vào lòng rồi quay trở lại má trái của gã, đến khi tan biến, nơi vết thương vừa rồi biến mất, làn da nhẵn nhụi không một vết sẹo.
“Ừm hứm, Socé của chúng ta cũng biết phản kháng rồi, ngày xưa đáng yêu như vậy cơ mà.” Gã ra vẻ thất vọng lắc lắc đầu nhưng ánh mắt lóe lên tinh quang, có vẻ gã khá khó chịu khi bị một người cá mà gã khinh thường làm bị thương bộ xác mà gã vất vả lắm mới có được này.
“Ta cũng nhắc nhở em một chút, em nên từ bỏ ý định đó đi, nếu không ta sẽ khiến em hối hận vì quyết định của mình đấy. Ta sẽ tuyệt đối không vì tình cảm riêng mà nương tay với em đâu, Socé.” Gã xoay mặt gương về vị trí cũ, tấm vải trắng cũng nhẹ nhàng đắp lên, trông không khác gì lúc đầu, thân ảnh gã cũng dần tan biến, trước khi biến mất hoàn toàn, gã nói với cậu bằng khẩu hình miệng.
“Tạm biệt người cá bé nhỏ của ta.”
“Ta tuyệt đối sẽ chính tay giết chết ngươi, Oliver.” Socécher lạnh lùng nhìn sương đen đang bay ra ngoài bằng cửa sổ, cậu biết chắc rằng sương đen kia sẽ báo lại với Oliver.
Sương đen vừa khuất dạng, cửa phòng cũng mở ra, vậy mà trời đã tối đen, cả căn phòng chìm trong bóng tối, giơ tay không nhìn rõ năm ngón.
Đèn trên đầu bật sáng, Oxandre tay xách nách mang đi vào, đặt hai túi lớn thức ăn hắn mua từ siêu thị lên bàn, nhìn xuống chân rồi nhìn cậu, hai mắt ngạc nhiên, “Cậu đi lại được rồi?”
“Ừm, chưa thể trụ vững, còn phải chống tường đứng dậy.” Nhìn thấy Oxandre khiến sắc mặt của cậu dịu xuống, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi vài phần.
Hai mắt hắn toả sáng, tiến tới bế cậu lên đặt xuống bàn ăn, vui vẻ mở túi đựng ra, khoe chiến lợi phẩm mình mua được với cậu, y như chú cún bự đang khoe thành phẩm của mình cho người chủ thân yêu thấy.
“Hôm nay tôi về hơi muộn một chút, đi đường tiện thể đã vào siêu thị để mua thêm thức ăn cho chúng ta! Đây đây, chính là món cá ngừ đóng hộp và cá ngừ tươi, siêu ngon luôn, cậu chắc chắn sẽ thích cho mà xem, còn cả rong biển nữa, tôi nghe thấy nhân viên bảo loại này rất ngon nên đã mua về, nếu cậu thích ăn lần sau tôi sẽ mua thêm,…”
Hắn vui vẻ giơ từng món đồ lên trước mặt cậu, mái tóc theo chuyển động của hắn mà nhấp nhô lên xuống, hai gò má đỏ bừng vì hưng phấn, giọng nói cũng khó kìm nén được sự vui sướng trong đó.
Socécher nghĩ, có lẽ sống chung cùng hắn cũng không tệ.