• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Laver nhìn Thần hầu từng người bưng rượu lẫn hoa quả bày ra trước mắt, hắn mỉm cười, gật gật đầu, thi thoảng thì nói cảm ơn. Duran liếc một cái rồi rời đi, cầm trên tay cuộn giấy mạ vàng, dùng năng lượng phóng đại, khiến cho chất giọng lười biếng nhàn nhạt của hắn vang đến toàn đài.

“Sau khi Oliver bị xử phạt vì tội phản bội Đấng và Tháp Thần, bè lũ tay sai của nó liền bị treo lên cột sắt, chịu sự đau đớn do quạ rỉa thịt đời đời. Xét thấy chúng nó tội nặng càng thêm nặng do đã nghe theo tội thần Oliver mà chịu sự cám dỗ của ma quỷ, dần dần đi theo chúng nó.”

Hắn dừng lại một chút, rũ mi che đi cảm xúc nơi đáy mắt, Veus ngồi bên dưới hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Laver, thấy hắn cười như không cười nhìn Duran, hắn ngay lập tức đập bàn, hô to, “Chúng nó đáng bị chửi rủa dưới đất, nơi đầy dẫy xác thịt sống động cùng lũ súc vật!”

Toàn đài nghe vậy lập tức hưởng ứng, ồn ào la ó.

“Chúng nó phải chịu sự đau đớn đời đời vì đã phản lại Đấng!”

“Chúng nó sẽ phải luân hồi làm loại cấp thấp nhất!”

“Chúng nó phải bị giày xéo vĩnh viễn!”

Duran giơ tay ra hiệu giữ im lặng, chúng thần cũng dừng lại việc la hét, Veus nhếch khóe môi, nhấc ly rượu nho bằng bạc khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhã đón nhận ánh mắt Laver phóng tới, hắn không những không sợ sệt mà còn ra vẻ hào phòng nhấc ly rượu lên, cách khoảng không kính Laver một ly.

Laver lại chỉ cười gật đầu rồi quay đi, thái độ tuy rất lịch sự nhưng lại tỏa ra sự khinh thường Veus cực điểm. Hắn không bày tỏ cảm xúc, cầm quả nhỏ trên bàn thảy vào miệng, lười biếng dựa vào lưng ghế.

Nohan thu hết biểu tình của Laver vào mắt, thấp giọng nói, “Hắn ta thật ngạo mạn.”

“Còn không đúng sao? Hắn ta chính là người kiêu căng ngạo mạn nhất, còn không đáng xách giày cho Lafayet!” Cha nói nhỏ nhưng lại bí mật truyền câu nói này đến tai Laver, thành công nhìn thấy sắc mặt hắn ta tối đi một chút.

Veus cười khẩy nhìn động tác nhỏ của Cha, vừa lòng ném cho cậu một lá nguyệt quế bằng vàng, “Thưởng.”

Cả Tháp Thần ai mà không biết Laver với Lafayet từ khi được tạo ra cho đến hiện tại đều không ưa nhau, nói đúng hơn là Laver không ưa Lafayet. Veus lại như kẻ thù không đội trời chung của Laver, nơi nào thấy hắn là y như rằng Veus sẽ tìm được trò để chọc phá, hiện tượng bình thường nhất khi hai người này gặp nhau chính là một trận chiến ngang tài ngang sức.

Veus chính là không thích nhìn cái vẻ lúc nào cũng mang nụ cười giả tạo đấy của hắn nên cứ nhìn thấy là sẽ cà khịa vài ba câu mới đỡ ngứa ngáy mồm miệng như hôm nay, Laver chỉ nhàn nhạt nhìn hắn rồi quay đi.

Nohan nhướn mày, nhìn sắc mặt đen thui của Laver cũng cười cười, tiện tay đưa một miếng vàng cho Cha, “Lần sau nảy số nhanh như bây giờ thì rất tốt.”

Cha cười khì khì, nhét hai tấm vàng vào ngực, đắc ý vỗ vỗ nơi vừa giấu, thỏa mãn uống nước hoa quả.

Thiên sứ đứng sau lưng Laver, cảm nhận được tâm trạng hắn không tốt, liếc mắt về phía ba vị thần vừa cười nói đằng kia nhưng không thể hiện điều gì, thu tầm mắt lại, ngoan ngoãn đứng đằng sau.

Chuyện bốn người vừa đả kích nhau không hề mất quá nhiều thời gian, Duran nghiêm túc liếc về phía các tội thần đang quỳ bên dưới, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc, “Đấng đã ban sắc lệnh xuống, vì chúng đã theo Oliver, là kẻ mưu mô gian xảo, nó đã phản bội lại Đấng cùng Tháp Thần, lòng kiêu ngạo, sức cám dỗ của ma quỷ đã che mờ đôi mắt thuần khiết của nó khiến chúng nó lầm đường lạc lối, dấy lên chiến tranh giữa Đấng và chúng nó! Nay, Oliver tưởng rằng đã chết nay nó đã sống dậy, nó nghe lời xúi giục của Satan, giết hại rất nhiều con người vô tội để lột da chúng!”

Veus cười khẩy, “Còn giả mù sa mưa? Là trên Thiên Thượng đã nhớ hay là quên do đâu mà Oliver tin lời Satan.”

“Oliver đã bị truy nã, Đại Thiên sứ Lafayet cùng với các Thiên binh, Thần binh cùng rất nhiều binh lính của các tộc đã và đang lên đường lùng quét nó.”

“Còn chúng bè lũ tay sai của nó sau khi chịu sự đau đớn do quạ rỉa thịt, Đấng đã chuyển một nửa tội lỗi của Oliver cho chúng! Đày chúng xuống đất thịt, chúng nó sẽ là giống loài thấp nhất, kinh tởm nhất! Chúng sẽ phải chịu sự khinh nhục, sỉ vả, giày xéo đời đời trên đất này!”

“Người đâu, khắc ấn lên trán chúng nó, khiếm cho chúng nó đời đời nhớ đến tội lỗi của chúng nó!” Duran cuộn lại cuốn trục, đặt lên khay vàng được Thần quan dâng lên, hắn phất tay, vòng tròn bao quanh những kẻ bên dưới rút xuống một đoạn lộ khuôn mặt của chúng nó.

Khi nhìn thấy các Thần quan cầm trên tay ấn tội lỗi, chúng nó điên cuồng gào thét, cố gắng trốn tránh nhưng không thành.

Tiếng kêu la vang vọng khắp đài tròn, Nohan chống cằm, chán nản nhìn cảnh tượng bên dưới, thở dài, “Cũng thật tiếc cho Oliver và Alge, vốn dĩ hai người họ cũng là những vị thần công chính liêm minh, vậy mà đi đến bước đường này.”

“Còn không phải do trên kia, nếu không vì sự ép buộc của chúng nó, hai người kia cũng không tan biến! Vốn dĩ ba người họ như thể anh em ruột vậy.” Cha cảm thán, cậu được tạo ra sau Oliver, Laika cùng Leon một trăm năm, luôn coi ba người họ như anh của mình, đặc biệt là Oliver.

Cậu khi mới được tạo ra, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Oliver, như cái đuôi nhỏ bám theo hắn, bất cứ ai thấy ba người Oliver thì chắc chắn sẽ thấy cái đuôi nhỏ là Cha đang đi theo đằng sau.

Oliver cũng rất tốt với cậu, luôn mang đến cho cậu đồ ăn ngon, dạy cậu sử dụng năng lượng của mình, đôi khi sẽ mang theo cậu đi gặp gỡ con người. Cha rất thích hắn, có một lần cậu thấy Oliver lẻn ra khỏi Tháp Thần, cậu thích thú bám theo hắn cho đến khi cậu gặp được người Oliver thương.

Là một người cá rất tinh xảo, hai người đứng cạnh nhau đặc biệt xứng đôi, cậu càng hào hứng hơn, bất ngờ nhảy ra dọa cho người cá kia cùng Oliver giật mình. Người cá ấy cười rất đẹp, tiếp xúc với người cá kia lâu cậu càng thích hơn, cứ thi thoảng lại ra bờ biển nói chuyện cùng người cá khiến Oliver ghen nổi đom đóm mắt.

Cậu chứng kiến tình cảm của họ càng ngày càng lớn hơn, trong mắt Oliver tràn đầy tình ý nhìn người cá ấy, ôn nhu như nước, cậu rất vui vẻ, cậu luôn nghĩ cả ba người như là một gia đình, người cá và Oliver là bố mẹ còn cậu là con.

Nhưng niềm vui chóng tàn, ngày ấy nghe tin Satan đưa rất nhiều ma quỷ, gây chiến với Tháp Thần và Thiên Thượng. Oliver cùng rất nhiều vị Thần phải nghênh chiến, tất cả các tộc cũng đi theo, trong đó có người cá kia.

Trận chiến xảy ra khốc liệt, suýt thì ma quỷ đã áp đảo được, may mắn thay đã áp được chúng nó nhưng hậu chiến tranh thật sự quá đáng sợ, Laika cùng Loen đã hy sinh, Oliver như biến thành người khác, cậu cũng chẳng còn nhìn thấy người cá kia nữa.

Gia đình ấm áp hạnh phúc của cậu cứ như bong bóng, vỡ nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK