• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ô ô… Sư phó… Ca ca…”

Trên giường, Tiểu Bảo đau đến mức mặt đều đờ ra. Nhiếp Chính biết Tiểu Bảo vừa đến đầu tháng cùng mười lăm thì thân mình sẽ đau, hắn nhìn không thấy chỉ biết là Tiểu Bảo đau, cũng chỉ có thể cảm nhận được một nửa thống khổ của Tiểu Bảo. Nhưng Phàm Cốt, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao bất đồng, bọn họ là trơ mắt nhìn Tiểu Bảo đau đến run rẩy, co rụt, vẫn là không có biện pháp.

“Sư phó, Tiểu Bảo rốt cuộc là bệnh gì!” Lam Vô Nguyệt một tay lau từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán lẫn nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, lòng nóng như lửa đốt. A Mao nắm tay Tiểu Bảo, mao trên mặt dính đầy lệ của chính hắn. Phàm Cốt một tay tham mạch Tiểu Bảo, sắc mặt ngưng trọng, không có trả lời.

Tiểu Bảo đau đến mức cái gì cũng đều thấy không rõ, cậu cảm giác lần này so với mỗi một lần trước đều đau hơn. Vô ý thức khóc kêu sư phó cùng ca ca, cậu chỉ cảm thấy đau quá đau quá.

A Mao không tiếng động bồi Tiểu Bảo khóc, hai bàn tay to phân biệt nắm chặt tay Tiểu Bảo, để tránh nhóc làm bị thương chính mình. Tiểu Bối vẫn như dĩ vãng ngồi ở bên gối cúi đầu khóc.

“Sư phó… Ô… Ca ca…”

Mồ hôi thấm ướt xiêm y Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay lấy qua thân xiêm y vừa thấy liền biết là của Tiểu Bảo đặt ở chân giường, còn chưa có mở miệng, A Mao đã lấy qua đây, hơn nữa còn nâng dậy Tiểu Bảo. Cùng A Mao thay y phục cho Tiểu Bảo, nhìn thấy thân mình gầy yếu của Tiểu Bảo cùng chân phải tàn tật của nhóc, nghĩ đếnTiểu Bảo gian khổ mang đại ca đi ra, nghĩ đến Tiểu Bảo suýt nữa bị phỉ đồ xâm phạm, ánh mắt Lam Vô Nguyệt ướt át, đỏ bừng.

Sau khi đổi xong xiêm y cho Tiểu Bảo, Phàm Cốt mở ra cái miệng cắn quá chặt của Tiểu Bảo, uy vào một viên dược. Lam Vô Nguyệt tay mắt lanh lẹ lấy qua một ly trà, rót cho Tiểu Bảo một ngụm nước. Nào biết Tiểu Bảo đau đến căn bản nuốt không trôi, ngay cả nước lẫn dược đều toàn bộ phun ra. Đây đều là phản ứng theo bản năng, nếu cậu thanh tỉnh , cậu làm sao lại đem dược ói ra, dù đắng cũng sẽ nuốt xuống.

Phàm Cốt nhíu chặt mi tâm, hai hàng chân mày đều thành một cái tuyến. A Mao lau khô cổ và mặt Tiểu Bảo, lo lắng nhìn sư phó, không tiếng động há miệng thỉnh cầu sư phó cứu cứu Tiểu Bảo. Phàm Cốt lại xuất ra một viên dược, hướng Lam Vô Nguyệt nói: “Đi lấy bát đến.” Lam Vô Nguyệt lập tức đi ra ngoài, rất nhanh cầm một cái bát không lại đây.

Phàm Cốt rót nước, đem viên dược hòa tan, lại mở ra miệng Tiểu Bảo nói: “Nâng lên cằm của nó.” Một bàn tay xù mao lập tức nâng lên cằm Tiểu Bảo, ngay trong lúc Tiểu Bảo khóc hảm, Phàm Cốt ngoan tâm đem dược thủy rót vào miệng Tiểu Bảo, tiếp đó lập tức buông tay, chế trụ cằm của cậu, che đi miệng Tiểu Bảo.

Tiếng khóc của Tiểu Bảo có gián đoạn ngắn ngủi, nôn khan vài tiếng, cậu nắm chặt tay Đại ca ca. Nhìn thấy yết hầu cậu động vài cái, Phàm Cốt lúc này mới buông tay ra.

“Khụ khụ khụ… Ô ô… Sư phó… Ca ca… Đau…”

Lúc này không có đem dược nhổ ra, nước mắt Tiểu Bảo làm ẩm ướt đầu ngón tay Lam Vô Nguyệt. Ngón tay lạnh lẽo lau đi lệ của nhóc, Lam Vô Nguyệt lại một lần nữa hỏi: “Sư phó, Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì? Vì sao không dược có thể trị?”

A Mao cũng là nhìn sư phó, muốn biết Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì. Hắn từ nhỏ theo sư phó học y cũng tra không ra Tiểu Bảo bị bệnh gì, cho nên lại lo lắng.

Thở dài, Phàm Cốt lấy ra ngân châm ở trên tay Tiểu Bảo trát mấy châm, lại xốc lên y phục, ở trên bụng cậu trát mấy châm, lúc này mới nghẹn họng nói: “Bệnh Tiểu Bảo là từ trong bụng mẹ mang ra, ta chỉ có thể giúp nó giảm bớt, cũng không thể trị tận gốc. Hơn nữa đi theo số tuổi càng lớn, nó sẽ càng đau.”

“Liền tìm không thấy biện pháp sao?” Lam Vô Nguyệt không thể tưởng tượng được trước khi y gặp được Tiểu Bảo, nhóc mỗi lần phát bệnh là như thế nào trôi qua.

Phàm Cốt lắc lắc đầu, “Trước mắt” mà nói, không có biện pháp.

Nghĩ tới cái gì, tâm tình Lam Vô Nguyệt trầm trọng hỏi: “Sư phó, ngài bảo ta ngày mai hãy đi, là vì Tiểu Bảo sao?”

Trong mắt Phàm Cốt lướt qua vừa lòng, coi như tiểu tử này thông minh. Tiếp theo nói: “Tiểu Bảo vừa đến đầu tháng và mười lăm thì thân mình sẽ đau, ngươi là ca ca nó, có thể nào không biết thân mình nó không tốt, có thể nào không ở thời điểm nó đau mà bồi nó? Nhiếp Chính là một phế nhân, dọc theo đường đi Tiểu Bảo đau qua bốn năm lần, chỉ có thể tự mình nhẫn . Đêm nay ngươi cùng A Mao chiếu cố Tiểu Bảo, ta phải đi phối dược.” Nói xong, Phàm Cốt nhìn về phía A Mao, “Nhiếp Chính bên kia ngươi thỉnh thoảng đi qua liếc mắt nhìn một cái là được, không cần thủ.”

A Mao lẳng lặng khóc so với Tiểu Bảo còn thê thảm hơn, liên tục gật đầu, đau lòng tiểu sư đệ của hắn chịu khổ. Lam Vô Nguyệt cũng không nói lời gì muốn đi, cho dù sư phó không nói, đêm nay y cũng sẽ chiếu cố Tiểu Bảo.

Uống thuốc rồi, lại trát châm, ý thức Tiểu Bảo lâm vào hôn mê, lấy phương thức như vậy giảm bớt một chút đau đớn. Yên tâm mà đem Tiểu Bảo giao cho A Mao cùng Lam Vô Nguyệt chiếu cố, Phàm Cốt đi đến mộc ốc của Nhiếp Chính, vừa vào ốc hắn chợt nghe thấy Nhiếp Chính đang kêu Tiểu Bảo, xoắn chặt lông mày, hắn đi đến bên giường, nhìn Nhiếp Chính vẫn chưa thanh tỉnh, nói nhỏ: “Xem như ngươi có lương tâm, hy vọng ngày sau ngươi biết thân thế Tiểu Bảo còn có thể đối với nó như thế.” Dò xét mạch tượng, thấy không có chỗ nào không thích hợp, Phàm Cốt liền rời đi .

Trở lại dược ốc, Phàm Cốt sầu muộn tiếp tục phối dược. Tiểu đồ nhi chịu khổ hắn làm sư phó sao có thể không đau lòng. “Bệnh” của Tiểu Bảo quả thật không dược nào có thể trị, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chính là biện pháp kia hắn hiện tại không thể dùng.

Thở dài, Phàm Cốt ở trong lòng đem cha nương Tiểu Bảo mạnh quở trách một trận. Nương Tiểu Bảo là vì tốt cho nhi tử, nhưng Tiểu Bảo đau thành bộ dáng kia, làm hắn thật sự không thể nào nói ra một chữ “Hảo”.

…………..

Trong mơ mơ màng màng, ngón tay Nhiếp Chính qua lại tìm kiếm, Bảo? Bảo đâu? Hôm nay là ngày Bảo sinh bệnh đi? Hắn giống như nghe được Bảo đang khóc . Bảo? Bảo?

Có người nhẹ nhàng cầm tay hắn, sau đó hắn nghe được đối phương nói: “Đại ca, Tiểu Bảo đang ngủ ni.”

Lắc đầu, không đúng, hôm nay là ngày Bảo phát bệnh. Bảo… Bảo… Mau tới, Quỷ ca ca ôm, ca ca ôm ngươi, ngươi sẽ không đau . Bảo… Không đau, không đau…

Lam Vô Nguyệt buông tay đại ca đi ra ngoài. Lau đi khóe mắt ướt át, y tiến vào mộc ốc sư phó, đi vào bên giường, liếc mắt nhìn Tiểu Bảo còn đang cúi đầu khóc một cái, y ách thanh hướng A Mao nói: “Đem Tiểu Bảo ôm đến bên đại ca ta đi thôi, đại ca của ta luôn luôn kêu nó.”

“Ca ca…” Tiểu Bảo đang khóc kêu, không biết là kêu Quỷ ca ca, hay là kêu ba vị ca ca trước mắt cậu có.

A Mao không muốn, không muốn lúc này di chuyển Tiểu Bảo, chỉ cắn chặt miệng thấp đầu lau lệ cho Tiểu Bảo.

Vừa uy dược lần hai cho Tiểu Bảo, Phàm Cốt lên tiếng: “Đem Tiểu Bảo ôm qua đi, mấy tháng nay nó đều cùng Nhiếp Chính một chỗ, có Nhiếp Chính ở bên người, nó có thể sẽ không đau như vậy.”

Vừa nghe như vậy sẽ giảm bớt cơn đau cho Tiểu Bảo, A Mao lập tức ôm lấy Tiểu Bảo, thật cẩn thận giống như ôm một kiện đồ sứ dễ vỡ. Trong mắt Phàm Cốt hiện lên gì đó, đi theo phía sau A Mao cùng Lam Vô Nguyệt đi ra ngoài.

Đem Tiểu Bảo nhẹ nhàng đặt ở bên người Nhiếp Chính, tay Nhiếp Chính lập tức sờ soạng đến Tiểu Bảo, tìm được bàn tay mềm mại , đầu cũng theo bản năng xoay đến bên kia của Tiểu Bảo, miệng cúi đầu kêu : “Bảo… Bảo…”

“Ô ô… Quỷ ca ca…” Tiểu Bảo đồng dạng ở trong hôn mê nghe ra thanh âm Quỷ ca ca, theo thói quen dĩ vãng, cậu gần sát Quỷ ca ca, ủy khuất vùi đầu ở hõm vai Quỷ ca ca. Thân mình vẫn là đau, nhưng nghe thấy hơi thở Quỷ ca ca, cảm giác thấy sư phó, Mỹ nhân ca ca cùng Đại ca ca làm bạn, tiếng khóc Tiểu Bảo thấp đi một chút.

“Đêm nay cho Tiểu Bảo ở chỗ này ngủ đi, hai người các ngươi cũng không cần tới lui.” Bỏ lại một câu, Phàm Cốt liền rời đi . Hắn không có cách nào giảm bớt thống khổ của tiểu đồ nhi, không bằng trốn đi không nhìn, đỡ phải đau lòng.

Bàn tay to đầy mao sờ sờ đầu bị mồ hôi thấm ướt của Tiểu Bảo, nước mắt A Mao càng không ngừng trào ra bên ngoài. Lam Vô Nguyệt ngồi ở bên giường, nhìn đại ca cùng Tiểu Bảo dính sát vào một chỗ, hốc mắt y nóng lên từng trận. Có Tiểu Bảo ở bên người đại ca, đại ca nhất định sẽ đi ra thống khổ do tràng kiếp nạn năm năm trước kia mang đến. Hơn nữa có một vị đệ đệ toàn tâm toàn ý vì đại ca suy nghĩ như Tiểu Bảo, y cũng có thể an tâm ly khai.

Đem tay Tiểu Bảo cùng đại ca nắm cùng một chỗ, Lam Vô Nguyệt ở trong lòng hướng đại ca cùng Tiểu Bảo nói vài lần “Thực xin lỗi” . Y nhất định sẽ khiến đại ca cùng Tiểu Bảo vì y mà lo lắng .

“A Mao, sáng mai ta rời đi Phàm cốc, đi tìm nhị ca ta. Đại ca cùng Tiểu Bảo, liền phó thác cho ngươi .”

A Mao quay đầu, vung lên nắm tay, trên mặt mang theo phẫn nộ, tựa hồ thực mất hứng Lam Vô Nguyệt nói như thế. Lam Vô Nguyệt vội vàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, thật có lỗi nói: “Thực xin lỗi, ta không nên khách khí với ngươi. Ta không thể tự mình chiếu cố bọn họ, thẹn ở trong lòng, ngươi đừng theo ta so đo.”

A Mao buông nắm tay, chỉa chỉa Nhiếp Chính cùng Tiểu Bảo, trịnh trọng điểm đầu, làm cho Lam Vô Nguyệt yên tâm. Nhiếp Chính là ca ca Tiểu Bảo, vậy cũng là huynh đệ của hắn, hắn sẽ chiếu cố hảo Nhiếp Chính, sẽ không làm cho Tiểu Bảo khóc.

Lại vỗ vỗ A Mao, hết thảy cảm kích đều ở trong im lặng, Lam Vô Nguyệt đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài, có thể phải một hai canh giờ mới có thể trở về.”

A Mao gật đầu, làm cho y yên tâm đi.

Y vừa bước ra mộc ốc, Phàm Cốt liền đi ra , ngăn lại y hỏi: “Ngươi hiện tại bước đi?”

“Ta có vài thứ đặt ở ngoài cốc, ta đi mang đến.” Vì làm cho sư phó yên tâm, Lam Vô Nguyệt lưu lại kiếm của mình, “Lúc trước ta không nghĩ tới sẽ gặp được đại ca, đem vài thứ kia giấu đi, hiện tại đi trở về lấy. Đặt ở chỗ Tiểu Bảo, ta yên tâm.”

Vừa nghe Lam Vô Nguyệt không phải muốn đi, Phàm Cốt yên tâm , bất quá vẫn là thu kiếm của y. Nhìn nhìn sắc trời, Lam Vô Nguyệt rất nhanh rời đi. Thanh kiếm tùy tay để ở chỗ chân tường, Phàm Cốt lại chui vào dược ốc.

Đến hừng đông, tiếng khóc của Tiểu Bảo ngừng lại, oa ở bên người Quỷ ca ca trầm trầm ngủ. Nhiếp Chính cũng không kêu, ôm Tiểu Bảo lâm vào trong mê man. A Mao bồi Tiểu Bảo một đêm đem Tiểu Bảo ôm trở về giường sư phó, từ nơi của sư phó xác định Tiểu Bảo sẽ không còn đau, A Mao liền vác giỏ trúc đi ra ngoài, đi chuẩn bị thức ăn dân dã, hái chút rau dại quý hiếm làm cháo cho Tiểu Bảo uống. Phàm Cốt cũng là một đêm không ngủ, bận rộn vài ngày, dược cuối cùng cũng làm tốt . Đem mười mấy cái lọ bày trên bàn, trên mặt Phàm Cốt không có nửa điểm mỏi mệt. Ở trong sân xoay xoay thắt lưng, đánh một bộ quyền pháp, lúc này mới trở về mộc ốc của mình.

Trên giường, tiểu Bối đồng dạng một đêm không chợp mắt ở bên người Tiểu Bảo trầm trầm ngủ. Nghe thấy có người đi vào, trợn mắt nhìn thấy là Phàm Cốt, liền tiếp tục nhắm hai mắt. Ở bên giường ngồi xuống, tham lên mạch Tiểu Bảo, mi tâm Phàm Cốt đầu tiên là thả lỏng ra, dần dần lại nhíu lên. Lấy tay ra, sờ sờ má phải ngay cả mí mắt đều biến thành đen của Tiểu Bảo, sắc mặt Phàm Cốt dị thường ngưng trọng.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Phàm Cốt lập tức đứng dậy đi ra ngoài, vừa thấy đúng là Lam Vô Nguyệt, trên vai đối phương có thêm một cái tay nải, còn có một thanh đại đao.

“Sư phó, đây là di vật Nhiếp gia ta từ trong thư phòng Lâm Thịnh Chi tìm được, ta đặt ở nơi này của ngài. Chờ Tiểu Bảo tỉnh, ngài thay ta giao cho hắn.”

Lam Vô Nguyệt đem tay nải buông xuống dưới, đưa cho sư phó.

Phàm Cốt không tiếp nhận, mà là nhìn Lam Vô Nguyệt hỏi: “Ngươi thật không muốn sống nữa?” Lam Vô Nguyệt cắn chặt hàm dưới không có trả lời, trong mắt cũng là kiên định.

Phàm Cốt tựa hồ là bị tức đến cực điểm, một phen đoạt qua tay nải, khẩu khí lạnh nhạt nói: “Thôi thôi, dù sao lời nói của ta ngươi cũng nghe không vào, muốn đi liền đi đi.”

“Đa tạ sư phó.” Hướng sư phó cúi người thật sâu, Lam Vô Nguyệt đi đến chỗ chân tường lấy qua kiếm của mình, tiếp đó đi vào mộc ốc của sư phó, chỉ chốc lát sau y đi ra, lại vào mộc ốc đại ca. Chờ đến khi y lại đi ra, trên vai lại có thêm một cái tay nải, bên trong là xiêm y của mình.

Lại hướng sư phó hành lễ, Lam Vô Nguyệt nắm chặt kiếm trong tay, bước chân đi.

“Chậm đã.”

Lam Vô Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn về phía sư phó, nghĩ rằng sư phó còn muốn nói thêm lời khuyên can, kết quả y lại nhìn thấy vẻ mặt sư phó tâm không cam lòng không nguyện hai tay đưa ra một cái hộp nhỏ: “Lấy.”

Lam Vô Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, một tay tiếp nhận. Hộp không lớn, cũng không nặng.

Xoay đi không nhìn Lam Vô Nguyệt, Phàm Cốt thô thanh thô khí nói: “Thân công lực kia của ngươi nếu không sớm chút tán đi, sớm hay muộn cũng sẽ chết. Lúc nhẫn không được, ngươi liền ăn lên một viên. Dược này có thể tạm thời cứu mạng nhỏ của ngươi, nhưng không phải kế lâu dài, trước khi dược dùng xong ngươi phải trở về. Chuyện báo thù không cần nóng lòng nhất thời, nhị ca ngươi có lẽ đã không còn trên nhân thế, người sống so với đã chết quan trọng hơn. Đừng đem mạng của chính mình vứt không lo, khiến Tiểu Bảo thương tâm.”

Đôi mắt Lam Vô Nguyệt nổi lên thủy quang, “Đông” một tiếng quỳ gối trên đất, nặng nề dập đầu lạy ba cái. Đời này, trừ bỏ dưỡng phụ cùng huynh trưởng ra, chưa từng có người lại vì y suy nghĩ như thế. Không, còn có một người, toàn tâm toàn ý đối đãi “Mỹ nhân ca ca” nhận thức cũng không có bao lâu này.

“Ai, đi thôi, đi sớm về sớm.” Khoát tay, Phàm Cốt xoay người vào nhà .

Nhìn sư phó đóng cửa lại, Lam Vô Nguyệt đứng dậy, khẽ cắn môi, xoay người nhanh rời đi. Đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Lam Vô Nguyệt dần dần biến mất, Phàm Cốt liên tục lắc đầu, thật sự là tiểu tử ương ngạnh.

………….

Lúc đổi dược, Nhiếp Chính nửa thanh nửa tỉnh biết được Lam Vô Nguyệt đi rồi, sau khi khiếp sợ qua đi hắn liền bảo trì lặng yên. Tam đệ tính tình quật cường, hắn nên nghĩ đến . Mà cùng Nhiếp Chính bất đồng, Tiểu Bảo ở chạng vạng tỉnh lại sau khi biết được Mỹ nhân ca ca đi rồi, lúc này liền khóc. Phàm Cốt đương nhiên hiểu được nó căn bản là không cần thiết áy náy, nhưng cũng vô pháp thuyết phục Tiểu Bảo vứt bỏ áy náy này, chỉ có thể trấn an nó. Buổi tối, tránh ở ổ chăn, Tiểu Bảo rơi nước mắt không ngừng, không biết khi nào mới có thể tái kiến Mỹ nhân ca ca. Nghĩ đến vị ca ca không biết tung tích kia, Tiểu Bảo lại một đêm không ngủ.

Khi Tiểu Bảo cùng Nhiếp Chính tránh ở Phàm cốc chữa thương, trung nguyên võ lâm lại âm thầm nhấc lên gợn sóng. Người thần bí tiêu thất hơn nửa tháng lại xuất hiện, mà nhị phu nhân An Nhược Dao của Lâm Thịnh Chi trên đường trở về gia nương bị ngạt đồ (kẻ cướp) làm hại, ngay cả thi cốt đều cháy không còn. Lâm Thịnh Chi than thở rơi lệ thống mắng kẻ ngạt đồ, trong lời nói ám chỉ người thần bí làm ra.

Mặt khác, mấy toán nhân mã tìm kiếm Tiểu Bảo cũng khiến cho một người chú ý. Đùa giỡn điểu nhi của mình, Phan Linh Tước mị mắt hỏi: “Lâm Thịnh Chi đang âm thầm tìm một hài tử?”

“Vâng. Hình như là hài tử lúc trước trang chủ giáo huấn qua.”

Trong mắt Phan Linh Tước hiện lên lịch quang (chớp sáng xẹt qua), sau đó khóe miệng lộ ra mạt cười nghiền ngẫm: “Ngạc nhiên, thực ngạc nhiên. Bất quá là hài tử của hạ nhân, không chỉ có An Nhược Dao bảo hộ , ngay cả Lâm Thịnh Chi đều đối với nó để bụng như thế.” Đem thức ăn cho điểu toàn bộ ném đến trong viện, Phan Linh Tước xoay người nói: “Tước trang cùng Lâm phủ nay là đồng minh, nhưng chuyện này ta lại không biết, Lâm Thịnh Chi không khỏi quá không nhìn bằng hữu.”

“…” Thuộc hạ chờ trang chủ hạ lệnh.

“Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau), theo đuôi người của Lâm Thịnh Chi, ta muốn trông thấy hài tử kia. Lần trước không nhìn cho kỹ, lúc này ta phải xem cẩn thận, nhìn nó có chỗ nào hơn người.”

“Vâng!”

Sau khi thuộc hạ rời đi, Phan Linh Tước vươn tay trái, yêu sủng Hải đông thanh của gã từ ngoài cửa sổ bay vào, dừng ở trên cánh tay gã. Thu hồi tay, sờ sờ lông vũ của Hải đông thanh, Phan Linh Tước cười hỏi: “Ngươi nói An Nhược Dao là làm sao chết a? Ha ha, ha ha ha…”

Hải đông thanh kêu dài một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

“Đi thôi, bảo bối nhi, đi thăm dò Lâm Thịnh Chi đang làm cái quỷ gì.” Uy Hải đông thanh một miếng thịt, Phan Linh Tước nâng cánh tay vung lên, Hải đông thanh bay đi .

>>Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK