Trong hình phòng tràn ngập huyết tinh, bất quá trên mặt có dấu vết đã quét tước qua, một cái thủy câu (rãnh nước, cống) từ trong hình phòng xuyên qua, ồ ồ tiếng nước mang đi vài phần huyết tinh cùng vị thối tràn ngập trên người”Quỷ” bởi vì nhiều năm chưa từng tắm qua, hơn nữa chịu tra tấn cùng với dính lên uế vật bài tiết hỗn hợp cùng một chỗ.
Nhưng Tiểu Bảo một chút cũng đều không quan tâm, cậu đi đến trước mặt Quỷ, ngửa đầu nhìn hắn. Quỷ đang nhắm mắt, không, nên nói là không mở ra được, ánh mắt bị vảy huyết hắc hồng dán chặt lại! Trên song chưởng của Quỷ hai bên đều có thiết liên, một cái xuyên qua xương cánh tay, một cái khóa ở trên cổ tay, bốn sợi thiết liên còn quấn quanh thân thể hắn, tư thế gượng ép khiến cho hắn không thể không giẫm chân lên bàn chông. Hai sợi thiết liên quấn trên xương quai xanh của Quỷ lớp lớp thả rơi, hai sợi thiết liên phân biệt từ trên đỉnh hai cái ròng rọc xuyên qua, rồi mới cố định hai bên sườn trái phải ở trên tường.
Trên đùi Qủy cũng xuyên qua một thiết liên, chỗ mắt cá chân cột một thiết cầu rất nặng. Trên tường tả hữu phân biệt có bốn sợi xích quấn lấy, ròng rọc giữ ở tay vừa thấy chỉ biết là có thể chuyển động , vừa nghĩ đến nó dùng để làm gì , nước mắt Tiểu Bảo liền ngừng không được. Cảnh tượng như vậy đem tiểu Bối sợ tới mức không nhẹ, nó tránh ở phía sau Tiểu Bảo không dám ló ra.
Cha… trong lòng vừa xuất hiện xưng hô này, nước mắt Tiểu Bảo rơi càng hung. Kia không phải cha, đó là Diêm La vương… Nghĩ đến một màn cha chuyển động ròng rọc kéo động thiết liên tra tấn Quỷ vừa mới nhìn thấy, Tiểu Bảo rốt cuộc khống chế không được cúi đầu khóc lên, cậu một bên gạt nước mắt, một bên miễn cưỡng đứng lên. Nhìn quanh bốn phía, cậu thấy được một phiến cửa sắt, Tiểu Bảo bất ổn đi đến trước cửa sắt,đẩy đẩy, cửa sắt đã khóa cứng từ bên ngoài. Trên cửa sắt là song sắt, có thể nhìn thấy bên ngoài, Tiểu Bảo kiễng mũi chân cố gắng nhìn ra, bên ngoài có một cái thông đạo, bất quá thực an tĩnh thực an tĩnh, tựa hồ cũng không có người nào.
Tiểu Bảo quay đầu, trên đỉnh thủy câu đối diện phía sau hình phòng có mười mấy cái động tròn hình kê đản (trứng gà) lớn nhỏ quy chỉnh, Tiểu Bảo lê qua, ngửa đầu trừng đôi mắt to, ẩn ẩn có gió thổi đến, cậu nghĩ hẳn là cửa thông khí. Lau đi lệ trên mặt, Tiểu Bảo lại đi tới trước mặt Quỷ, bàn chông cũng không cao, Tiểu Bảo nâng tay liền có thể chạm đến đầu Quỷ. Đến gần nhìn, cậu lại thấy rõ ràng vết thương đầy người hắn. Không dám khóc quá lớn tiếng, Tiểu Bảo cẩn thận nâng tay lên tìm được nơi bên dưới cái mũi Quỷ, có hô hấp mỏng manh, không biết vì sao Tiểu Bảo lại thật cao hứng, thật cao hứng vì Quỷ còn sống.
“Kỷ kỷ kỷ”, tiểu Bối nắm chặt khố Tiểu Bảo, lông cả người đều dựng thẳng, vừa nhìn đã biết là còn chưa có từ trong kinh sợ hồi phục lại. Tiểu Bảo khom người sờ sờ đầu của nó, kêu nó không phải sợ. Nước mắt càng không ngừng rơi, nhưng trong lòng Tiểu Bảo lại thập phần thanh tỉnh. Bất quá là một hồi trấn an tiểu Bối, trong lòng cậu liền hiện lên rất nhiều ý niệm trong đầu. Lúc trước đến nửa tháng mới nghe được Quỷ kêu, vậy có phải nói là Diêm La vương nửa tháng mới có thể đến một lần hay không?
Tiểu Bảo nhìn xem mọi nơi, không có thức ăn , Quỷ cũng không ăn cái gì sao? Nhìn thấy đôi chân Quỷ lộ ra xương cốt như củi khô, mũi Tiểu Bảo càng ngày càng xót, Quỷ không có thứ gì để ăn.
Tiểu Bảo lớn như thế cũng chưa từng đi nhanh như vậy. Đi vào động khẩu, Tiểu Bảo mang theo cật nãi (sữa) đi trở về, bước nhanh đến mức ngay cả tiểu Bối cũng thiếu chút nữa theo không kịp. Nghẹn một hơi đi trở về phòng, Tiểu Bảo đã ở trong mật đạo quen thuộc hắc ám nên rất nhanh tìm được mấy thứ cậu cần, lại làm cho tiểu Bối giúp cậu lấy mấy thứ, Tiểu Bảo lại chui vào dưới giường.
“Hô hô, hô hô…”
Trong hình phòng tĩnh mịch chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc mệt muốn chết của một người. Đem sàng đan gấp thành mấy gấp đặt ở trên tiểu mộc đắng (ghế), Tiểu Bảo quỳ gối trước mặt Quỷ, một tay nhẹ nhàng đem hai chân của hắn ôm lên cách ly khỏi bàn chông, rồi mới đem bàn chông tràn đầy vết máu ghê tởm đặt qua một bên, lại đem tiểu đắng phóng tới dưới chân Quỷ. Trong nháy mắt giẫm chân trên sàng đan, hai chân Quỷ nhịn không được run run. Mồ hôi từ cằm Tiểu Bảo nhỏ giọt rơi xuống, tựa hồ như không ngửi thấy vị thối trên người Quỷ, cũng cố không để xiêm y của mình dính vào huyết thủy, Tiểu Bảo đợi sau khi Quỷ đứng vững mới buông ra hắn đứng lên.
Hai chân Quỷ luôn luôn run lên, nhưng vẫn vững vàng đứng ở trên ghế, thân thể không có dấu hiệu ngã xuống. Tình huống này làm Tiểu Bảo thập phần phấn chấn, vừa cao hứng lại vừa muốn khóc, Quỷ tuy rằng bị đối đãi tàn nhẫn như vậy, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng sống sót! Lau lau ánh mắt, Tiểu Bảo đã động không được đùi phải đi đến trước một cái ròng rọc trên tường bên trái, dựa vào tường, cậu tỉ mỉ nghiên cứu trong chốc lát, lúc này mới kiễng mũi chân đủ đến ròng rọc chậm rãi lay động, thiết liên bắt ở trên cánh tay Quỷ càng ngày càng rời, càng ngày càng lỏng, thẳng đến khi hoàn toàn thả lỏng ở trên, thân thể Quỷ khẽ giật giật.
Tiểu Bảo thực khẩn trương, cậu rất sợ Quỷ ngay sau đó sẽ kiên trì không được rồi ngã xuống. Lại chạm đến cái thứ hai, chuyển động… Cái thứ ba, chuyển động… Cái thứ tư… Tốt lắm! Tiểu Bảo lê đùi phải lại rất nhanh đi vào bên phải, một bên chú ý Quỷ, một bên nhanh hơn động tác trên tay, mồ hôi tẩm ướt xiêm y của cậu, cậu không quan tâm; đùi phải bởi vì mệt mỏi mà đau như nhũn ra, cậu cũng không quản. Tiểu Bối đứng ở môn đạo mà nhìn, Tiểu Bảo không sợ Quỷ, nó cũng dần dần không sợ Quỷ. Thân mình Tiểu Bối nhẹ nhàng vươn, nó trực tiếp nhảy đến một cái ròng rọc, học động tác của Tiểu Bảo từ từ chuyển động. Có tiểu Bối hỗ trợ nên rất nhanh, bốn vòng thiết liên bên phải cũng toàn bộ buông xuống.
Thân mình Quỷ lay động nhoáng lên một cái, Tiểu Bảo vội vàng hướng hắn chạy đến, thật hận chính mình không thể chạy nhanh hơn chút nữa. Tiểu mộc đắng lung lay mấy cái, ở trước khi Quỷ ngã sấp xuống, Tiểu Bảo vươn song chưởng chặt chẽ tiếp được hắn.
“Rầm!”
“Phanh!”
Trong nháy mắt đại não ân ái với sàng, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mắt mạo kim quang. Quỷ thực gầy lại còn đem Tiểu Bảo ép tới suyễn khí không thể đứng lên. Nhưng Tiểu Bảo lại nở nụ cười, thật cao hứng nở nụ cười, cậu tiếp được Quỷ , cậu không có làm cho Quỷ ngã xuống!
Nhắm mắt thở dốc, động tác Tiểu Bảo không có ngừng. Cậu hít một hơi dùng sức xoay người, rồi mới vững vàng đem Quỷ đặt ở trên.”Rầm rầm”, đi theo động tác cậu, thiết liên ở trên người Quỷ phát ra tiếng vang. Tiểu Bảo nín thở, bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra không có người nghe thấy động tĩnh đó. Ngồi xuống từng ngụm từng ngụm hô hấp, Tiểu Bảo đi đến dựng dậy mộc đắng, lấy qua sàng đan trải rộng ra. Lại mất sức chín trâu hai hổ đem sàng đan nhét vào dưới thân Quỷ, Tiểu Bảo rốt cuộc hiểu rõ, cậu không còn khí lực .
“Hô hô… Hô hô…”
Trong hơi thở gấp gáp rõ ràng mang theo hỗn loạn nức nở, Quỷ vẫn là hô hấp mỏng manh không nhúc nhích. Tiểu Bảo thầm nghĩ nên vì Quỷ làm chút gì đó, cũng không thèm lo lắng Diêm La vương có thể nửa đường lại lộn trở về hay không.
Không có thời gian nghỉ ngơi, Tiểu Bảo mệt mỏi chỉa chỉa cái thực lam (giỏ thức ăn) cách đó không xa, tiểu Bối thông minh giúp cậu lấy lại đây. Trong thực lam là điểm tâm cho sáng mai mà các bá bá thẩm thẩm ở trù phòng vì cậu chuẩn bị. Tiểu Bảo lê đến bên cạnh đầu Quỷ nhẹ nhàng nâng lên, làm cho hắn gối lên trên đùi mình, vén ra mái tóc hoa râm của Quỷ khiến Tiểu Bảo thấy rõ gương mặt hắn, cậu không khỏi hô nhỏ: Quỷ không phải lão gia gia! Niên kỉ nhìn qua cùng các thúc thúc không sai biệt lắm! Vì cái gì? Vì cái gì tóc Quỷ lại trắng? Trong óc hiện lên một đáp án, Tiểu Bảo nhẹ nhàng đem mái tóc bẩn loạn không chịu nổi của Quỷ vén đến hai bên, rồi mới quay đầu xoa xoa ánh mắt.
Xuất ra ống trúc đựng đầy nước, mở nắp ra, Tiểu Bảo thấm ướt mảnh khăn lau lau tay, rồi mới đem thủy dũng uy đến bên miệng Quỷ, trong mắt ngăn chặn lệ, rất nhỏ tiếng nói: “Uống.”
Quỷ chậm rãi mở ra miệng, từng giọt cam điềm (ngọt lành) lấy tốc độ không nhanh chảy qua đôi môi khô khốc nhợt nhạt tiến vào trong miệng của hắn. Quỷ thực khát, khi hắn được hưởng đến hương vị cam lộ, hắn lập tức từng ngụm từng ngụm hút vào, không biết đã bao nhiêu năm hắn không có hảo hảo uống qua một ngụm nước sạch. Không phải nước mang nê sa (bùn cát) thối, mà là nước sạch sẽ , nước cam điềm!
“Chậm.” Thoáng nâng lên ống trúc, làm cho Quỷ suyễn khẩu khí, Tiểu Bảo tiếp tục uy . Có giọt nước rơi ở trên mặt tràn đầy huyết ô của Quỷ, động tác uống nước của hắn dừng lại, tiếp theo hai giọt, ba giọt… Có một bàn tay càng không ngừng lau khóe mắt, tay kia Tiểu Bảo uy nước lại không có ngừng. Quỷ nhìn không tới, đầu ngón tay của hắn hơi hơi giật giật, nhưng chỉ là giật giật. Cuối cùng uống đủ, Quỷ thoáng nâng hạ cằm, Tiểu Bảo dựng thẳng lên ống trúc đã muốn thấy đáy.
Nước mắt ngăn không được, Tiểu Bảo chỉ đơn giản mặc kệ nó rơi. Cậu đem ống trúc đưa cho tiểu Bối: “Nước.” Tiểu Bối ôm ống trúc rất nhanh biến mất ở mật đạo. Nước ở trong đây cũng không sạch sẽ, hơn nữa trong lòng Tiểu Bảo bài xích việc cho Quỷ uống nước chỗ này. Từ trong giỏ trúc cầm lấy một cái bánh bao, Tiểu Bảo xé ra từng khối nhỏ uy đến bên miệng Quỷ, Quỷ há mồm ăn. Hắn ăn thật sự chậm, tựa hồ là đang phân biệt đây là cái gì, rồi mới lại dùng thời gian thật lâu đem bánh bao nuốt xuống. Tiếng nức nở bên tai càng ngày càng rõ ràng, Quỷ há miệng ý đồ muốn nói chuyện, nhưng chỉ là phát ra thanh âm”Tê tê”.
“Không, nói.” Tiểu Bảo lại xé một khối tiếp theo uy qua, “Ăn.”
Quỷ tiếp tục ăn .
Kế tiếp chính là Quỷ im lặng ăn bánh bao, tiếng nức nở của Tiểu Bảo chưa từng đình chỉ qua. Đến khi một cái bánh bao cuối cùng toàn bộ uy xong, ánh mắt Tiểu Bảo đã vừa hồng vừa sưng.
Cởi bỏ xiêm y ở trên người Quỷ, lại uy nước mà tiểu Bối mang đến cho Quỷ, Tiểu Bảo dùng phần nước còn lại rửa sạch vết uế trên người hắn. Khi khăn tay chạm tới mặt Quỷ thì Quỷ lại né tránh .
Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn Quỷ, không rõ Quỷ vì cái gì phải né tránh, cậu nhẹ giọng nói: “Lau.”
Quỷ chậm rãi lắc lắc đầu, lại một lần nữa mở miệng, một đạo khí lưu từ trong miệng của hắn phát ra, ánh mắt Tiểu Bảo trừng lớn. Chủy hình (hình môi) của Quỷ rõ ràng là “Không” !
“Miệng vết thương, phải lau, sạch sẽ.” Tiểu Bảo giải thích.
Quỷ lại vẫn là lắc lắc đầu, tiếp đó Tiểu Bảo nhìn thấy ngón trỏ tay phải của Quỷ ở trên mặt đất thực thong thả, thực run run nhất bút nhất hoa động lên. Tiểu Bảo nhanh chóng trừng đôi mắt to vươn người lên xem.
Quỷ viết dị thường gian nan, hắn chỉ có đầu ngón tay là có thể hơi hơi nhúc nhích. Khi hắn viết xong, cái trán của hắn tất cả đều là mồ hôi. Khóe miệng Tiểu Bảo hết co rồi lại co, nước mắt lại nhịn không được bừng lên.
“Sẽ bị phát hiện” ── Quỷ viết bốn chữ.
Tiểu Bảo rốt cuộc nhịn không được ôm lấy Quỷ thấp giọng khóc lên, cậu muốn mang Quỷ đi! Cậu nhất định phải mang Quỷ ca ca đi! Quỷ là ca ca mà Tiểu Bảo nhận thức, từ hôm nay trở đi, Quỷ chính là thân ca ca mà Tiểu Bảo nhận thức!
“Quỷ, ca ca… Ca ca…”
Cho dù là khi nương rời đi, Tiểu Bảo cũng chưa từng khóc thương tâm như thế. Cậu đau lòng Quỷ ca ca, lại dị thường xin lỗi Quỷ ca ca, cậu là nhi tử của Diêm La vương, vì cái gì Diêm La vương phải thương tổn Quỷ ca ca như vậy…
Rất lâu sau đó, Tiểu Bảo nức nở ngẩng đầu lên. Nhẹ nhàng buông ra Quỷ ca ca, cậu nói không thành tiếng: “Ngủ, ca, ca… Ngủ.”
Quỷ lắc lắc đầu.
“Không… sợ. Ngủ.” Vỗ nhẹ Quỷ ca ca giống như nương đã làm trước kia, sau khi thân mình Quỷ ca ca dần dần thả lỏng, hô hấp cũng vững vàng, Tiểu Bảo lấy tay chống đỡ chính mình, cầm thứ gì đó đi đến trước bàn chông.
“Sát sát sát sát ”
Trong hình phòng u tĩnh vang lên thanh âm bất đồng, Tiểu Bảo tay cầm đá mài ở trên kim chông bén nhọn ma sát lên. Đêm nay Tiểu Bảo một đêm không ngủ, chông bén nhọn bị mài từng cây phát ra quang hoa. Khi ánh sáng mỏng manh trên đỉnh đầu hình phòng tiến vào, Tiểu Bảo đã chà sát xong tất cả chông. Đêm nay, ngón tay của Quỷ ── tiền võ lâm minh chủ Nhiếp Chính luôn luôn run rẩy rất nhỏ.
“Chi chi chi”, đang ngủ lại có cảm giác tiểu Bối túm túm Tiểu Bảo, cần phải đi.
Trên mặt Tiểu Bảo còn mang lệ ngân, vất vả cả một đêm sắc mặt cậu dị thường tái nhợt. Cậu buông đá mài, trong hốc mắt lại tụ đầy lệ. Chậm rãi đi đến bên người Quỷ ca ca, cậu nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn. Nhìn thấy đầu ngón tay Quỷ ca ca cử động, cậu biết hắn đã tỉnh.
Đỡ đầu Quỷ ca ca, Tiểu Bảo gọi tiểu Bối cùng cậu dìu Quỷ ca ca lên, nghĩ đến chuyện mình sắp phải làm, Tiểu Bảo khóc lên tiếng. Đỡ Quỷ ca ca đứng ở trên ghế, Tiểu Bảo ở hắn đứng vững hậu thực thương tâm đi đến bên tường, bắt lấy một cái ròng rọc, hướng lên phía trái treo ngược lên.
“Chi chi chi chi”, tiểu Bối là bằng hữu đắc lực nhất của Tiểu Bảo. Nó tuy rằng chỉ là một con hầu tử, nhưng nó nhìn ra được Tiểu Bảo đang làm cái gì. Nó lập tức nhảy đến một cái ròng rọc trên tường bên kia, cũng hướng bên phía trái treo ngược lên.
Nhiếp Chính thực bình tĩnh để Tiểu Bảo nâng lên trên ghế, thực bình tĩnh mặc Tiểu Bảo động thiết liên đem hắn một lần nữa cột lên, lại thực bình tĩnh cho Tiểu Bảo lấy đi ghế dưới chân hắn, làm chân hắn đặt lên bàn chông. Nhưng lòng bàn chân của hắn tất cả đều là lỗ kim, cho dù châm đã bị chà sát bằng phẳng, lòng bàn chân vẫn như cũ truyền đến toàn tâm đau đớn.
Không thể lại trì hoãn , cậu còn phải đi dược quán. Nếu không đi sư phó sẽ lo lắng , các thúc thúc thẩm thẩm bá bá cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ đưa tới chú ý. Không thể làm cho Quỷ ca ca bị người khác phát hiện, bằng không Diêm La vương nhất định sẽ đem Quỷ ca ca mang đi, cậu sẽ không thể cứu Quỷ ca ca . Nhẹ nhàng ôm Quỷ ca ca, Tiểu Bảo đem những vật cậu mang đến nhét vào trong mật đạo rồi mới đi vào, rơi lệ đóng lại tấm ván gỗ.
Trong lúc đi trên đường, Tiểu Bảo đều suy nghĩ làm sao tháo xuống thiết liên trên người Quỷ ca ca, làm sao cứu ra Quỷ ca ca. Vô số ý niệm trong đầu, vô số ý tưởng khiến Tiểu Bảo từ sau khi chui ra mật đạo đã bất giác ngừng khóc.
>>Hết