• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: annhie

Beta: Đậu Xanh

Phó Hi cảm thấy thật mất mặt và xấu hổ. Sau khi về nước, cái người này đã thay đổi, không chỉ có dính cô mà còn làm mấy hành động thân thiết trước mặt nhiều người, chuyên rắc cẩu lương cho người khác.

Cô tìm chỗ ít người để đứng, trên đường chạy Lục Hoàn Thần vì không thấy cô nên thả chậm tốc độ, kéo gần khoảng cách với người thứ hai, chờ người phía sau sắp đuổi theo kịp thì lại tặng tốc độ lên.

Hai vòng còn lại anh đều làm như vậy, người chạy thứ hai kia bị anh trêu chọc đến mức tức giận, trực tiếp dừng lại, không chạy nữa.

Lục Hoàn Thần nhìn thấy Phó Hi đứng ở đích, lúc này mới dùng tốc độ bình thường chạy đến ôm Phó Hi.

“Em vừa đi đâu?”

“Anh buông ra trước đã, nhiều người nhìn như vậy rất xấu hổ!” Phó Hi nhìn anh cười dịu dàng, nhưng thực tế tay không nể tình chút nào mà véo vào eo anh, đến khi Lục Hoàn Thần buông ra thì mới thôi.

“Em phát hiện ra anh thật là xấu tính!” Phó Hi vặn nút chai nước, đưa nước cho anh:”Nếu em là người chạy thứ hai kia, chuyện thứ nhất làm sau khi về đích chính là xử lý anh!”

Lục Hoàn Thần nhận nước, ngửa đầu đổ cả chai nước xuống, cả nước lẫn mồ hôi chảy vào trong quần áo thể dục rộng thùng thình, anh không chịu được cảm giác dính dính trên người nên trực tiếp cởi áo ra.

“Vậy là em bênh vực tên kia sao?” Lục Hoàn Thần lôi kéo cô vào chỗ có bóng mát, giọng nói đầy ý trào phúng:”Với thể chất này của em chắc chỉ có thể chạy nổi hai vòng!”

“Miệng chó không mọc được ngà voi.” Phó Hi tức giận trừng anh một cái, trên đường chạy tổ nam chạy 1500m cuối cùng cũng xuất phát, bên cạnh đường chạy đều là tiếng hô cố lên của các nữ sinh.

“Cũng không nhìn xem người ta hô thật nhiệt tình, đến bạn gái tôi thì, hừ, nửa đường không thấy bóng dáng đâu, một tiếng cổ vũ cũng không có!”

“Vậy anh nhổ nước ra, dù sao bạn gái cũng không quan tâm nên chắc cũng không cần chút nước này đâu ha!” Cô nhìn chằm chằm vào vận động viên đang chạy, thậm chí mắt còn không thèm chớp.

Lục Hoàn Thần không vui, lấy tay che mắt cô lại:”Nhìn lại chính mình xem, không cho người trêu hoa nghẹo nguyệt còn mình thì hăng say nhìn chằm chằm người đàn ông khác, họ có đẹp bằng anh không?”

Phó Hi cười lạnh một tiếng:”Anh thật là, đừng nói nữa, cái người tên Văn Triết cao nhất kia lớn lên khá đẹp trai.”

Văn Triết tham gia chạy 1500m, giữ vững phong độ ở vị trí thứ nhất.


“Hừ.” Lục Hoàn Thần trực tiếp chai người xuống hôn cô.

Có người chú ý đến động tĩnh bên này, lập tức dời ánh mắt đi nơi khác, một bộ không muốn ăn cẩu lương!

“Anh ta đẹp hay anh đẹp?” Lục Hoàn Thần như đứa bé ba tuổi, hôn cô đến người không thở nổi mới buông ra.

“Ấu trĩ, người ta so với anh thành thục hơn nhiều.” Phó Hi không hoảng loạn, như cũ chống đối anh.

“Được, em hiện tại có tinh lực như vậy xem ra buổi tối phải thao chết em!”

“Nhưng anh không có cơ hội đó.” Phó Hi cười giảo hoạt:”Tối anh trai em trở về, anh không đánh lại được anh ấy đâu!”

“Không thử nào biết…”

“Bộ môn bơi lội sắp bắt đầu, yêu cầu Phó Hi đến cửa khu nơi lội tập hợp.” Loa thông báo của trường vang lên, Phó Hi rất bất ngờ.

“Em báo hạng mục? Tại sao không nói cho anh biết?” Lục Hoàn Thần có chút ngoài ý muốn.

“Không phải em báo.” Phó Hi đứng lên, nhìn một vòng xung quanh, sắc mặt không tốt lắm:”Em sẽ không bơi lội, người trong lớp đều biết hết, cho nên không có khả năng là em báo.”

Lục Hoàn Thần trầm mặc, đột nhiên kéo tay cô đến phía tổ trọng tài:”Đi xin thầy giáo cho nghỉ, dù sao bọn họ cũng cần phải nhìn mặt mũi của Lục gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK