• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: annhie

Beta: Đậu Xanh

Phó Hi thấy Lục Hoàn Thần đến thì đẩy ly trà sữa cho anh: “Nghe nói anh không thích ngọt nên em mua ít đường cho anh.”

Lục Hoàn Thần gật đầu, để đồ nướng BBQ lên bàn.

“Sao vậy?” Phó Hi cảm thấy tâm trạng anh thay đổi.

“Không sao, em ăn đi.” Lục Hoàn Thần xé vỏ ống hút, cắm vào ly trà sữa, uống một ngụm rồi lại bỏ xuống, lấy điện thoại ra chơi.

Phó Hi nhìn anh không nói gì, một mình tự nhiên ăn những chuỗi xiên nướng.

Hai người im lặng khiến bầu không khí có chút lúng túng.

“Trà sữa không hợp khẩu vị của anh sao? Em đi mua cho anh ly khác nhé?” Ly của Phó Hi đã thấy đáy, cô muốn đi mua ly khác nhưng ngẩng đầu thì thấy ly của Lục Hoàn Thần vẫn đầy, như chưa được đụng đến.

“Không cần, nếu em muốn thì cho em này.” Nam sinh thản nhiên đẩy ly của anh qua cho cô.

Ánh mắt Phó Hi nhìn anh hiện lên một tia kỳ quái nhưng vẫn nhận nó rồi tiếp tục uống.

Lục Hoàn Thần lặng lẽ thu lại ánh mắt, mở ghi chú ra bắt đầu đánh chữ “Không có vị trà sữa nào Hi Hi không thích uống.”

Lục biến thái thầm nghĩ như vậy.

Bên kia.

Mẹ Phó Tuyết đối với phòng ốc dốt đặc cán mai nên liền bảo tài xế đưa mình trở về trước.

Tần Trình nói chuyện điện thoại xong mới nhớ tới ba Phó bên cạnh.

“Điện thoại của Hi Hi sao?”

“Đúng vậy.”

“Quan hệ của hai đứa thật tốt!”


“Tính cách Hi Hi rất tốt, khiến mọi người đều thích.” Tần Trình không rõ chủ ý của ba Phó, âm thầm đánh giá vẻ mặt ông.

“Cháu cảm thấy Phó Tuyết hay Phó Hi hợp với việc kinh doanh?” Ba Phó để văn kiện trên tay xuống, cười ý bảo anh ta trả lời.

Tần Trình hiểu rõ, cẩn thận trả lời: “Phó Tuyết thông minh, phương diện xã giao cũng rất am hiểu nhưng thiếu tính trầm ổn. Tuy Phó Hi cũng rất xuất sắc nhưng phương diện xã giao lại kém hơn Phó Tuyết, em ấy đại khái thích hợp với con đường nghệ thuật.”

“Đúng vậy.” Ba Phó gật đầu đồng ý, ý vị thâm trường nói: “Đối với chúng ta mà nói, thiếu kiên nhẫn là rất nguy hiểm, Phó Hi không phải là không thích hợp mà chỉ kém hơn một chút thôi.”

Mắt Tần Trình nheo lại.

Tuy anh là cháu trai của vợ trước nhưng vẫn giúp đỡ ba Phó rất nhiều, quan hệ với Phó Hi cũng rất tốt, bởi vậy nên ba Phó mặc dù đã tái hôn nhưng Tần Trình vẫn giữ quan hệ như trước với Phó gia.

Mà đại khái vừa rồi xem ra ông muốn xem thái độ của anh ta với Phó Hi, xem ra tung tin tức lúc trước là có hiệu quả.

Sắc mặt anh ta không đổi, ngữ khí cung kính: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính tình Phó Hi có chút kiêu ngạo, ở cái vòng luẩn quẩn này thực sự không dễ dàng. Thế nhưng có dượng và dì dạy bảo, hai đứa có thể thay đổi tính tình, vẫn có thể trợ giúp được.”

Anh ta nói câu này cũng cẩn thận ám chỉ ba Phó, Phó Tuyết mới là người thích hợp hơn, dù sao cô ta vẫn còn có mẹ ở sau chống lưng cho.

Ba Phó nghe được câu trả lời thuyết phục, gật gật đầu, nói chuyện phiếm với Tần Trình vài câu, bảo anh ta quan tâm đến hai cô em gái này một chút, sau đó liền nói chuyện với người phụ trách hạng mục.

Tần Trình ra khỏi văn phòng, mở Wechat gửi một vài mệnh lệnh.

Cho dù thấy được thái độ của anh ta thì thế nào cuối cùng còn hại cả chính bản thân.

Người thanh niên lấy ra bật lửa, khoé miệng nhếch lên ý cười trào phúng, thành thạo bật lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK